Chương 47

"Em ở đây!" Giọng nói của Night vang lên khi cậu chạy đến ôm chầm lấy người anh trai đang bước vào nhà.

"Em đang làm gì thế?" Day hỏi anh với giọng dịu dàng.

"Em vừa chuẩn bị xong bữa tối. P"Day nhanh ăn đi!" Night nói với Day rồi đưa anh trai vào bếp và họ bắt đầu ăn cùng nhau. Họ đã không làm điều này trong một thời gian dài. Cả hai bắt đầu nói về việc học ở trường của Night và các vấn đề của Gear cho đến khi kết thúc bữa ăn.

"Đêm nay anh sẽ ngủ lại chứ?" Night nói mà không suy nghĩ, khiến Day đơ người.

"Cái đó.." Day cắt ngang.

"Vậy chúng ta ngủ cùng nhau được không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với P"Day, lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau ngủ, anh cứ biến mất suốt, em không biết anh định đi đâu. Có lúc e đã thầm nghĩ anh đã có vợ và không muốn ai phát hiện ra." Night đùa, rồi mỉm cười.

"Tại sao em không ngủ lại và chăm sóc Gear?" Day hỏi vì lúc này anh đang nghĩ về ai đó.

"Uh.. chính là nó." Night có chút do dự. Day quay lại nhìn cậu

"Em muốn nói về điều gì?" Day cau nhìn em trai. Night rửa tay và vội vàng ôm eo anh trai mình.

"P"Day đừng giận em.. à.. ngày mai, họ sẽ cho Gear xuất viện, nên em muốn hỏi.. uh.. là cầu xin." Night nhẹ nhàng nói

"Em muốn ngủ cùng cậu ta?" Day hỏi, Night chậm rãi gật đầu. Day im lặng và anh tiếp tục rửa bát.

"Em sẽ không làm thế nếu anh không muốn." Night bình tĩnh nói.

"Chà, cứ làm vậy đi, anh không nói gì cả anh chỉ đang suy nghĩ. Đó có phải là lý do tại sao em muốn ngủ với anh đêm nay?" Day hỏi, khẽ mỉm cười để không làm em trai mình chạnh lòng.

"Không, em thực sự muốn ngủ với anh. Em không muốn anh nghĩ rằng em chỉ nghiện Gear mà quên mất anh trai mình." Night nói

"Được, đêm nay em hãy ngủ cùng với anh trai của mình đi. Đi tắm đi, còn lại để anh lo." Night cười thật tươi trước khi vội vã đi tắm. Trong khi đó, Day đã hoàn thành việc rửa bát đĩa và dọn dẹp nhà bếp. Anh ra sau nhà gọi điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" It hỏi

"Mày đang làm gì thế?" Day khẽ hỏi

"Nếu mày muốn biết, hãy quay lại và tự mình xem đi. Mày sẽ không tin đâu, mày biết đấy, tao..." Một tiếng động phát ra từ It.

"It, tối nay tao không về, tao sẽ ngủ lại với em trai của tao." Day nói cắt ngang lời It. Giọng nói của It đột nhiên biến mất.

"Mày có nghe tao nói không?"

"Tao có nghe thấy.. và khi nào mày quay lại?"

"Có lẽ là ngày mai, tao sẽ đưa em trai tao đến trường đại học và sau đó tao sẽ trở lại. Khi nào mày có lớp học?"

"Vào buổi sáng." It khẽ nói

"Vậy thì mày đi ngủ đi, buổi sáng còn có tiết học." Day nói. Điều đó khiến It cảm thấy trong lòng có gì đó là lạ.

"Day, anh ở nơi nào?" Night hét lên

"Vậy nhé!" Day nói rồi cúp máy ngay, It đang ngồi trên ghế sofa một tay cầm điện thoại, tay kia cầm chổi, nghĩ rằng đêm nay Day sẽ không ngủ trong phòng. It đã bắt đầu dọn phòng sau khi Day ra ngoài.

"Thật mừng là Day không quay lại. Anh ta sẽ không gây sự với tao đâu." It nói trước khi tiếp tục dọn dẹp để không phải suy nghĩ nhiều. Xong xuôi, It đi tắm và chuẩn bị đi ngủ. Điện thoại của It thỉnh thoảng đổ chuông, nhưng cậu không quan tâm. It tắt máy và lập tức chìm vào giấc ngủ.

SÁNG HÔM SAU!

It thức dậy vào buổi sáng, tắm rửa và mặc quần áo để đi học. It đi bộ ra trước căn hộ và quyết định bắt xe buýt. Cậu cảm thấy chóng mặt vì chen chúc với mọi người trên xe buýt, thêm nữa là chưa ăn sáng. Mặt It tái mét. Ngay khi xe buýt dừng trước cổng trường đại học, It nhanh chóng xuống xe và ngồi ở bến xe vì vẫn còn chóng mặt. Một lúc sau, It mới đứng dậy đi đến trường đại học, nhưng cậu phải dừng lại khi nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu trước cổng trường. Night mở cửa.

"Cảm ơn, P"Day!" Night vẫy tay với anh trai khi anh mở cửa xe.

"Night, hãy ngoan ngoãn học tập và cư xử một cách đúng mực. Nói với Gear rằng nếu nó làm gì sai, tao sẽ xử lý nó đấy." Day nói với em trai mình trước khi nhìn ra ngoài và nhìn thấy It. Ánh mắt của Day chạm vào mắt It, lông mày anh nhíu lại.

"Mm.. ah.. P"It, sáng nay anh có tiết học không?" Night hỏi. Day quay sang It và chào cậu.

"Ừm. . . tao đi trước!" It bình tĩnh trả lời và bước thẳng vào trường đại học. Night và Day nhìn cậu bối rối.

"It là bạn của Gear, P"Day." Night nói.

"À.. ừm.. Em vào được rồi!" Day nói, Night mỉm cười trước khi đóng cửa xe và bước vào trường đại học. Day đậu xe ở phía bên kia của trường đại học. Anh nhấc điện thoại gọi cho It.

"Chuyện gì vậy?"

"Mày đến trường bằng cách nào, It?" Day nhẹ nhàng hỏi

"Tao đã đi xe buýt" It trả lời ngắn gọn.

"Sao tối qua mày không trả lời tao?" Day hỏi với giọng cáu kỉnh trong khi It trả lời như không muốn nói chuyện.

"Tao buồn ngủ" It nói

"It, mày có buồn không?" Day hỏi lại

"Tùy mày nghĩ thôi, tao mệt rồi, chả muốn nghĩ gì nữa." It đáp, làm Day hơi đơ người.

"Cái quái gì thế này? Mày đang bận hay bị phân tâm?" Day nói

"Tao đang bận, tao sắp vào lớp." Vừa dứt lời, It lập tức cúp máy. Day choáng váng, nghiến răng nghiến lợi. Anh cố gọi lại nhưng It không bắt máy.

"Tao sẽ để mày hoàn thành lớp học của mình, gặp lại sau, It!" Day lẩm bẩm, lái xe trở về căn hộ của mình. Day mở cửa phòng và thấy một điều kỳ lạ. Căn phòng gọn gàng hơn nhiều so với khi anh ấy rời đi ngày hôm qua. Day dựa vào cửa với một nụ cười và bước vào phòng ngủ. Tình trạng của nơi này cũng gọn gàng như phòng khách.

"Ồ, vậy là It cảm thấy bị xúc phạm về điều đó." Day lẩm bẩm với chính mình, cảm thấy tốt hơn một chút khi nhìn thấy những gì It đã làm.

"It, tao nghĩ mày nên về nhà ngủ đi. Mặt tái nhợt như xác chết!" Một trong những người bạn của It nói khi nhìn thấy khuôn mặt cậu. It đã ngủ quên trên bàn.

"Đêm qua tao không ngủ được, sáng nay cũng chưa ăn gì. Ngoài ra, khi tao lên xe buýt, mọi người chen lấn khiến tao gần như ngạt thở." It nói với giọng chậm rãi

"Tại sao bạn đến bằng xe buýt? Mày có xe không phải sao?"

"Tao để nó ở nhà. Tao chuyển đến ở với một người bạn." It nói trước khi nhận ra điều gì đó.

"Này, Kit.. sau giờ học, mày có thể đưa tao về nhà không?" It hỏi

Reng... Reng

Điện thoại của Day reo. Anh đang ngồi xem tivi. Day nhấc máy hơi ngạc nhiên khi thấy số của It.

"Chuyện gì vậy? Mày học xong chưa?" Day hỏi ngay khi trả lời điện thoại

"Hôm nay tao sẽ không ngủ ở đó. Mẹ tao gọi cho tao và bảo tao về nhà." It nói

"Mẹ gọi lúc nào? Mày tắt máy mà phải không?" Day khẽ hỏi

"Tao không giấu mày điều gì cả. Tao vào lớp đây!" It đáp với giọng mệt mỏi.

"Tao không thể tin rằng mẹ của mày thực sự gọi cho mày." Day trả lời

"Không tin thì tùy mày. Tối nay, tao về nhà. Vậy thôi." It vừa nói xong liền cúp điện thoại. Day cố gắng gọi lại nhưng It không bắt máy.

"Chết tiệt..!" Day khẽ tự nhủ. Sau khi tan học buổi chiều, It cùng một người bạn đi thẳng về nhà. It thấy rằng Day đã gọi cho cậu nhiều lần. It đã quá mệt mỏi để nói chuyện với Day vào lúc này.

"Ít nhất con cũng đã về nhà. Con đã không về trong nhiều tuần rồi." Mẹ cậu nói.

"Xin lỗi mẹ, con mệt quá, để con đi ngủ trước." It nói trước khi đi lên phòng ngủ của mình.

"It, có một người bạn của con đang đợi. It.. con có nghe thấy mẹ nói không?" Mẹ It hét lên. Nhưng cậu không có hứng thú lắng nghe vì đầu óc cậu đang nghĩ về những thứ khác. It mở cửa phòng ngủ, vừa đóng lại liền ngã xuống giường, cậu choáng váng tim đập thình thịch khi thấy Day đang nằm trên chiếc giường rộng của mình với chiếc điện thoại.

"Um.. mày.. làm thế nào mà mày.. làm thế nào mày vào được phòng của tao?" It lắp bắp hỏi.

"Tao lái xe qua đây rồi vào phòng của mày." Day bình tĩnh trả lời.

"Vậy.. xe của mày đỗ ở đâu.. và tại sao..?" It không nói được gì. It không biết mình có nên vui hay không.

"Tao đỗ xe trong ga ra, mày không thấy à? Mẹ của mày để tao đến đây và đợi." Day nói

"Day.. mày đã nói gì với mẹ của tao?" It hỏi ngay

"Tao nói tao là tiền bối của mày ở trường, hôm nay mày nhờ tao đến dạy mày, mẹ mày tin tao." Day đã trả lời

//Tại sao mẹ tao lại tin tất cả những gì mày nói?// It nghĩ.

"Chà.. tại sao mày lại đến đây?" It hỏi, đặt túi của mình vào góc.

Day bước xuống giường và đứng sau It. Bàn tay mạnh mẽ của anh vòng qua eo thon của It, tay còn lại xoa gáy. It cứng người và nổi da gà khắp người, Day cúi xuống để hít lấy hương thơm trên người It rồi lướt qua chiếc cổ trắng nõn của cậu. Sau đó Day nhẹ nhàng lùi về phía sau. Mặt It tái mét.

"Mày dám nói dối tao, nói là mẹ mày gọi mày hả? It..." Day nói với giọng lạnh lùng khiến It đứng hình trước khi đẩy Day ra mà không cần dùng nhiều sức.

"Ồ, tao đã nói dối mày đấy. Mày định làm gì? Thỉnh thoảng tao phải về nhà để gặp bố mẹ tao. Mày luôn gặp em trai mình. Tại sao tao không thể về nhà?" Day lườm It

"Vậy là mày định để tao một mình trong căn hộ à?" Day hỏi

"Mày cũng bỏ tao ở một mình để đi mà!"

"Mày nghĩ tao sẽ để mày một mình đúng không?" Day hỏi lại

"Mày đã bỏ tao một mình rồi!!" It lại hét lên.

"Ưʍ.." Day cười khúc khích trong cổ họng khiến It cảm thấy bất ngờ.

"Tại sao mày cười?" It hỏi với một nụ cười

"Nói ra tất cả những gì mãy nghĩ. Tao cảm thấy tiếc cho tao!" Day nói khiến It đông cứng người lại. Day có thể đuổi theo It chỉ để cho vui.

"Vui vẻ sao?" It khẽ hỏi

"Mày không thấy buồn cười sao?" Day hỏi

"Mày đang đùa giỡn với cảm xúc của tao có vui không? Mày coi tao như một món đồ chơi giúp mày tiêu khiển suốt ngày mà không cần suy nghĩ đến cảm nhận của tao phải không." It hét lên. Day ngơ ngác nhìn It

"Tao đã có khoảng thời gian tuyệt vời!" Day trả lời. It cảm thấy đau nhói trong tim.

"Nhưng.. mày biết đấy.. nếu có một món đồ chơi nào không thể giúp tao giải trí mọi lúc, tao sẽ ném món đồ chơi đó đi!" Day lại nói. It im lặng vì như vậy là đủ để cậu hiểu ý nghĩa những gì Day nói.

"Nếu mày muốn rời xa tao, tao sẽ đảm bảo mọi người đều thích tao!" Day lại nói, lặng lẽ như ngày nào

Cốc cốc

Có tiếng gõ cửa.

"It, mở cửa!" Mẹ cậu gọi. It hít một hơi thật sâu, và vẻ mặt trở lại bình thường. It bước tới mở cửa.

"Có chuyện gì vậy mẹ?" It khẽ hỏi khi nhìn vào cái khay trong tay mẹ.

"Mẹ hâm nóng thịt viên cùng tôm, tiền bối của con mua cho chúng ta, con sáng nay không ăn sao? Là cậu làm cho con, lấy ăn đi, mẹ chuẩn bị đi siêu thị." mẹ It vừa nói vừa đưa khay cho cậu. It ngạc nhiên khi nghe điều đó, trước khi nhấc khay và đóng cửa lại. Cậu im lặng nhìn Day, rồi từ từ đặt chiếc khay lên bàn. Trái tim It hoàn toàn bối rối. Cậu không biết phải nói gì hay phải làm gì.

"Nếu mày muốn ngủ ở đây, tao sẽ đi về." Day nói và bước về phía cửa. Đột nhiên, gấu áo của Day bị It túm lấy, trong khi Day đang xoay lưng.

"Um.. tao không thể ăn hết chỗ đó một mình.. ăn với tao đi!" It khẽ nói. Day nở một nụ cười nhẹ trên môi. Bất kể chuyện gì xảy ra, It sẽ luôn bị Day đánh bại.

"Tao mua cho mày ăn." Day nói với giọng đều đều

"Chà, chúng ta hãy chia sẻ và ăn cùng nhau." It nói. Day trở lại và ngồi trên giường của It mà không nói gì. It đang mỉm cười khi đi về phía bàn để lấy thức ăn.

"Đợi đã." Day nói khi It đang đến bàn.

"Đến đây trước đi." Day bình tĩnh nói. It bước tới Day và dừng lại trước mặt anh. Day đang ngồi ở chân giường

"Cái gì?" It hỏi, không biết tại sao Day lại gọi cậu. Day nhìn It với vẻ mặt điềm tĩnh

"Nói cho tao biết, tại sao bạn lại nói dối tao?" Day vừa nói vừa kéo It ngồi giữa hai chân anh, It quay lưng về phía Day. Bàn tay mạnh mẽ của Day ôm lấy eo It, không cho cậu rời đi.

"Ah.. tao đã nói rồi.. tao muốn gặp bố mẹ mình." It nói, biết đó chỉ là cái cớ.

"Mày có chắc không?" Day khẽ hỏi, It gật đầu.

Cốc cốc

Có tiếng gõ cửa. Làm It hơi sợ.

"Day.. thả tao ra!" It nói vì Day đang ôm cậu. Day hít một hơi thật sâu vì bị cắt ngang một cách khó chịu. Anh để It đứng dậy và mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?" It ngạc nhiên hỏi nhân viên cửa hàng.

"Bố cậu bảo cậu đi với tôi. Ông ấy nói Khun Pete mang xe đến để chỉnh sửa. Ông chủ gọi cậu đến xem." Người nhân viên nói. It choáng váng và ngay lập tức quay sang nhìn Day, người đang căng thẳng.

"Cậu ta đến từ lúc nào, mày vì sao không tự mình đi xem?”

"Tôi không làm được vì Khun Pete nói rằng anh ấy sẽ đợi Khun It đến kiểm tra."

"Nói với bố tao là tao đang bận." It nói, cố gắng không làm Day buồn.

"Ừm.. Cậu gọi điện báo cho ông chủ. Tôi không muốn ông ấy vì cậu mà đá đít tôi đâu." Cậu bé nói.

"Được, tao sẽ gọi bố tao. Đi làm việc đi." It nói trước khi đóng cửa lại và quay sang nhìn Day. Day ngồi trong im lặng, It đi lấy điện thoại và bấm gọi vào văn phòng của bố cậu ở cửa hàng.

"Bố.. là It đây ạ. Bố có thể để những người khác trông xe của Pete được không? Tại sao bố, tai sao phải là con? Con có khách ở đây, bố." It nói với bố mình.

"Con biết Pete là con trai của bạn ta, nhưng con thấy cậu ấy không cần thiết phải nhờ con. P"Keng cũng ở đó, để anh ấy xem thử. Anh ấy là nhân viên số một trong cửa hàng của bố đấy." It rêи ɾỉ với bố mình. Day đứng trong im lặng.

"Bố thật xấu tính.. bố thấy Pete rõ hơn con?.. Con không biết.. nhờ P"Keng xem xe của Pete... vậy thôi bố." It treo lên ngay lập tức.

"Mày không đi xem xe à?" Day khẽ hỏi

"A.. hừ!" It khẽ đáp.

"Cho tao xem xe." Day nói, và It nhanh chóng quay lại nhìn anh bối rối. Anh không làm gì để Day dễ dàng chấp nhận điều đó.

"Ý mày là gì?"

"Tao bảo mày đi xem xe, bố của mày không phải bảo mày đi xuống xem xe sao?" Day hỏi, và It cau mày ngạc nhiên.

It bước vào cửa hàng cùng Day với vẻ thất vọng, người theo sau với vẻ mặt bình tĩnh. Lý do tại sao Day cho phép It đi xem xe của Pete là vì Day đã đi cùng cậu ấy. It không thể giữ bình tĩnh vì sợ rằng cả hai sẽ đánh nhau trong cửa hàng và bố mẹ cậu sẽ gϊếŧ cậu mất. It cũng không muốn nổi tiếng trong số các nhân viên của cửa hàng vì có hai người đàn ông tranh giành mình.

"Tại sao con không xuống, It?" Bố của It hỏi khi đang nói chuyện với Pete trong xe hơi của cậu ấy. Pete bối rối nhìn người đứng sau It. Pete đang đứng yên và hơi sững sờ khi nhìn thấy Day, cậu ta vẫn còn dấu vết từ những cú đánh của Day.