Chương 2: Hướng đi

"Như vậy, Harry, con đồng ý đi Hang Sóc chứ?" Dumbledore không để ý đến Fudge, chính là ôn hòa hỏi Harry.

"Giáo sư, " Harry ngượng ngùng mở miệng, "Con không muốn đi Hang Sóc —— "

"Vì sao?" Dumbledore lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn, một tia sáng sau cặp kính hình bán nguyệt hiện lên nhanh chóng, làm cho người ta không có thể hiểu được.

"Đó là bởi vì... con, con không muốn gây phiền toái bọn họ." Đương nhiên bởi vì nếu cậu đi Hang Sóc, như vậy Bộ Pháp Thuật sẽ phái người đi bảo vệ nơi đó, như vậy cuộc sống bình thường của gia đình Ron sẽ bị quấy rầy, Harry ở trong lòng yên lặng nói.

"Ta tin là Molly sẽ rất hoan nghênh con đến chơi." Dumbledore tiếp tục thuyết phục Harry.

Cậu đương nhiên biết, bác Molly xem cậu là con trai thứ tám nhà Weasley, sao lại không chào đón cậu, cho nên cậu mới càng thêm không muốn quấy rầy bọn họ.

Harry khó xử cúi đầu, không nói gì.

"Như vậy, con muốn ở nơi nào?" Dumbledore giống như nhìn thấu ý nghĩ Harry, ngược lại hỏi Harry ý kiến của mình.

"Con không biết, Giáo sư." Ngập ngừng một hồi, thanh âm thật thấp của Harry từ trong cổ họng phát ra.

"Nếu không, cho Harry đến nhà một vị Giáo sư ở tạm.". Dường như có chút bất mãn tình hình trì trệ trước mặt, lại bị bỏ qua một bên Fudge mở miệng đề nghị, âm thanh không lớn lại rất có ý tứ giải quyết dứt khoát. "Tôi nghĩ Giáo sư Hogwarts hẳn là sẽ đồng ý tiếp đãi một học sinh bất đắc dĩ rời nhà trốn đi. Đúng không, Dumbledore?"

Dumbledore mở trừng hai mắt, sau đó vuốt chòm râu trắng bóng, lại sửa lại mặt trên của nơ bướm hồng nhạt, cuối cùng mở miệng nói: "Harry, con đồng ý ở tạm nhà Giáo sư Snape chứ? Bởi vì theo ta được biết, ngoại trừ Giáo sư Snape, các Giáo sư khác đều có việc trong kì nghỉ hè. " nói cách khác trừ Giáo sư Snape con không có lựa chọn khác.

"Con..." Harry còn đang ấp úng, vẻ mặt lúng túng, giống như đối với chính mình có thể phải ở nhà Giáo sư Độc Dược trong thời gian nghỉ hè là khó có thể tưởng tượng. " Giáo sư Dumbledore, con... thầy biết quan hệ của con và Giáo sư Snape? Con nghĩ Giáo sư Snape cũng không chào đón con."

"Có lẽ nhân cơ hội này con có thể cho Giáo sư Snape thay đổi thái độ với con, đồng thời con cũng có thể nhân cơ hội này hiểu biết một chút Giáo sư Độc Dược học của con." Cho dù chưa từng có nhiều cơ hội chính mắt thấy hai người xung đột chính diện, nhưng dựa vào tính tình Giáo sư Độc Dược học lạnh lùng, nghiêm khắc nhiều năm như vậy Dumbledore đối việc này có hiểu biết, hai người này ở trường học tuyệt đối là nước với lửa. Quan hệ hai người bọn họ chưa từng dễ chịu. "Ta tin tưởng Giáo sư Snape sẽ không bỏ mặc một học trò."

"Giáo sư, con đã biết, con đồng ý ở trong nhà Giáo sư Snape, nếu Giáo sư Snape đồng ý cho con ở nhờ." Harry siết chặt tay, quyết định, chính là đem quyền lựa chọn giao cho Snape.

"Ta tin thầy ấy sẽ đồng ý." Giáo sư Dumbledore hướng tới Harry ôn hòa cười, điều này làm cho Harry khẩn trương có điều giảm bớt.

"Như vậy, tôi nghĩ chúng ta đã xong việc, " Fudge di chuyển thân ghế, chậm rãi đứng lên, sau đó sửa sang lại quần áo, "Chuyện kế tiếp, cụ Dumbledore tiếp nhận đi! Bộ còn có chút việc phải xử lý, tôi đi trước. Tạm biệt cả hai, chúc may mắn!"

☆ ☆ ☆

Fudge cất bước, không khí trong phòng rõ ràng vì ông Bộ trưởng đi phía trước mà thoải mái —— Harry cảm thấy chính mình rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

"Harry, chúng ta cũng đi thôi." Dumbledore nói với Harry đang uống trà.

Harry đặt chén trà xuống, nhanh chóng đứng lên.

"Chúng ta hiện tại đi đâu?" Harry nhỏ giọng hỏi, hay là Dumbledore chuẩn bị dẫn cậu trực tiếp đi đến nhà Snape?

"Có lẽ chúng ta nên cho Giáo sư Snape một sự ngạc nhiên?" Dumbledore nháy mắt với Harry, khóe miệng tạo ra một cái mỉm cười sung sướиɠ—— một cái mỉm cười này làm cho Harry cảm thấy cả người sợ hãi.

"..."

Hiệu trưởng, thầy hoàn toàn chính là tiên trảm hậu tấu a! Không nên vậy! Snape sẽ trực tiếp đem cậu đá ra ngoài cửa!

"Giáo sư, chúng ta vẫn là viết thư hỏi Snape Giáo sư trước đi..." Harry lo sợ đề nghị nói, không dám thưởng thức nụ cười nhỏ giảo hoạt kia của Dumbledore.

Nghe vậy, Dumbledore không nói cái gì nữa, trực tiếp đứng dậy khỏi ghể.

Harry bất đắc dĩ đuổi theo, trong lòng không ngừng than vãn nghỉ hè còn lại của mình kia, Hiệu trưởng đây là đang đẩy cậu vào hố lửa mà? Cậu đã có thể đoán được thời gian sau này của mình ... Xa vời thế nào. Ờ, cậu vốn là không nên tin tưởng Dumbledore!

"Tom, vui lòng đem hành lý Harry cho tôi." Dumbledore đối với ông chủ đang đứng ở quầy sau quán bar nói.

"Được, Dumbledore, chúc hai người thượng lộ bình an." Tom lấy hành lý Harry ra, giao cho Harry đang đi theo phía sau Dumbledore.

"Cám ơn." Harry cảm ơn với ông chủ quán bar giúp cậu giữ hành lý lâu vậy, sau đó theo sát Dumbledore đi ra sân sau Quán Cái Vạc Lủng.

Bọn họ đứng ở trong sân sau, Dumbledore lấy ra đũa phép của mình, làm Harry nghĩ Dumbledore chuẩn bị mở ra bức tường Hẻm Xéo, Dumbledore đem đũa phép chỉ hướng về phía hành lý Harry. "Reducio."

Dùng Wingardium Leviosa đem hành lý Harry trở thành món đồ chơi bay tới trước mặt Harry, Harry theo bản năng đưa tay bắt lấy hành lý của mình.

“Đem bỏ vào túi của con, như vậy không phải tiện hơn sao?" Dumbledore nhắc nhở Harry sững sờ ở một bên. Đợi Harry đem hành lý nhét vào túi trong, Dumbledore đưa ra cánh tay của mình ý bảo Harry nắm lấy, "Không cần nắm chặt, chuẩn bị tốt chưa?"

Harry còn chưa kịp hỏi chuẩn bị cái gì, liền cảm thấy một cảm giác kinh khủng, cậu xoay tròn lên, thân thể như là bị đè ép không ngừng, làm cho cậu không thể hô hấp, điều này làm cậu cảm thấy được đã vượt qua khả năng cậu có chống đỡ —— ngay giây tiếp theo, cậu cảm thấy hai chân của mình đứng trên mặt đất, một hơi thở mát lạnh lập tức quay chung quanh cậu. Harry lập tức từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí chung quanh, giống như chưa từng cảm thấy hô hấp có thể tuyệt vời như thế, cho dù không khí tràn ngập từ cách đó không xa một con sông không sạch sẽ bay tới mùi hôi.

"Thật có lỗi, Harry, ta nghĩ con còn chưa có trải qua Độn thổ. Cảm giác cũng không tốt, đúng không?" Dumbledore giúp đỡ Harry, để cậu dựa vào người của mình.

Gật đầu, Harry nói không ra lời, cậu tin sắc mặt hiện tại của mình rất tái nhợt.

"Khá hơn chút nào không?" Qua một hồi lâu, Dumbledore chờ Harry hô hấp bình phục lại, hỏi.

"Con đã đỡ rất nhiều, cám ơn, Giáo sư." Harry chậm rãi rút tay về, thẳng đứng dậy, lúc này mới có cơ hội nhìn mình đang ở đâu.

Bọn họ đứng trên một con đường đá yên lặng, nhà cửa hai bên có chút rách nát, cũ kĩ, rêu xanh bám đầy trên các bức tường ẩm ướt, xem ra đã có rất lâu rồi.

Lúc này thời gian đã gần hoàng hôn, hôm nay thời tiết Luân Đôn hơi sáng sủa, cho nên khi trời lặn ánh chiều tà chiếu xuống, mang đến nơi đã bị tàn phá hơi ấm nhè nhẹ vốn có.

"Nơi này là Đường Bàn Xoay, đi theo ta." Dumbledore mang theo Harry đi vào trong ngõ nhỏ sâu húc, hai người xuyên qua rất nhiều cánh cửa gỗ cũ nát, đi tới một ngôi nhà ở cuối cùng, hầu như tất cả các bức màn của ngôi nhà này đều được phủ kín, chỉ có dưới lầu, bức màn để lộ một khe hở nhỏ của một căn phòng nào đó, một ánh đèn u ám từ bên trong nhà hắt ra.

Dumbledore đi lên trước, không nhanh không chậm gõ cánh cửa, Harry đi theo trốn ở phía sau áo choàng màu tím hơi rộng thùng thình của Dumbledore, để tránh chính mình trực tiếp nhận lấy cơn tức giận của Snape. Giỡn chơi sao, cái này căn bản là không phải lỗi của cậu!

Đợi trong chốc lát, đang lúc Dumbledore muốn đưa tay gõ lại lần nữa, hai người nghe được tiếng mở khóa, tiếp theo cửa hé ra một cái khe hở nhỏ, sau khe cửa lộ ra gượng mặt Giáo sư Độc Dược đen thui cứng ngắc, một đôi ánh mắt đen đang tức giận trừng mắt người tới.

Harry không dám ló ra chào hỏi Snape, ngược lại càng đem thân hình nhỏ gầy co lại, cố ý hoàn toàn trốn phía sau ở Dumbledore, chỉ trốn được nhất thời, tốt nhất có thể cứ như vậy mà chui vào trong phòng Giáo sư Độc Dược, dù sao ngay cả cửa cũng vào không được.

"Severus, là tôi." Dumbledore nói với Giáo sư Độc Dược sau khe cửa.

‘Két’ một tiếng, cánh cửa cũ nát được mở ra, ánh sáng trong phòng lờ mờ nhẹ nhàng chiếu ra, Giáo sư Độc Dược không cam tâm đứng ở giữa cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Albus, tôi nghĩ là tôi đang nghỉ hè."

"À, đương nhiên, bất quá có một chút chuyện nhỏ, tôi cần trợ giúp của thầy." Dumbledore ôn hòa, thanh âm không cao không thấp, lại làm cho sắc mặt Giáo sư Độc Dược vốn đen càng đen hơn."Không mời chúng tôi vào sao?"

"Chúng tôi?" Snape bắt được chữ Dumbledore, giương mắt nhìn về phía sauDumbledor. "Còn có ai?"

"Harry, chào Giáo sư Snape đi." Dumbledore nghiêng người đem Harry vẫn trốn ở phía sau cụ cố gắng hạ thấp tồn tại của mình lôi ra.

"Con, thầy, Giáo sư Snape, xin chảo." Harry đột nhiên bị Dumbledore lôi ra phía trước, liền khẩn trương ngay cả nói cũng ấp úng, ngay cả đầu không dám nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn do kìm nén mà đỏ rực.

"Thì ra là Kẻ Được Chọn bỏ nhà đi bụi, trò đến đây thật làm cho nơi này tỏa. sáng. chói. lóa. Albus, cụ dẫn nó tới làm cái gì? Đừng nói với tôi ——"đứng ở trước mặt Harry, mặt Snape hoàn toàn đen, hàn khí không ngừng hướng chung quanh phun ra.

"Trước hết để cho chúng tôt vào nhà nào, Severus." Dumbledore đánh gãy suy đoán của Snape, không để ý Giáo sư Độc Dược đứng sửng ở giữa cánh cửa ngăn không cho hai người vào, bản thân Harry tự nhiên đi vào trong phòng, dường như cho rằng Giáo sư Độc Dược sẽ không cự tuyệt.

"Albus, cụ hẳn là không có nhìn thấy tôi gật đầu, hay là con mắt của cụ đã muốn hoàn toàn bị quét đầy nước đường rồi?" Dù nói vậy, Snape vẫn là nghiêng người đề hai người đi vào, hơn nữa lập tức đóng cửa lại.