Chương 3: Kết quả

Nhìn vẻ mặt Snape rõ ràng viết không chào đón, nhưng Dumbledore không hề tự giác, Harry ở trong lòng rùng mình một cái, yên lặng vì mình khích lệ, chuyện này không liên quan đến cậu, là Dumbledore không báo trước sẽ đem cậu tha tới —— cho dù ý tưởng này không làm cậu bớt lo lắng.

"Đừng nói như vậy, Severus, " Dumbledore ánh mắt lấp lánh một chút, sau đó đỗi chủ đề. "Thầy cũng biết tình hình hiện tại của Harry, cho nên thời gian nghỉ hè còn lại để thằng bé ở nơi của thầy đi?"

"Tôi nhìn không ra hai cái này có gì ăn khớp với nhau. " Snape hừ một tiếng. "Hơn nữa tôi cũng không rảnh làm trông trẻ thằng quỷ nhỏ bỏ nhà trốn đi."

"Nhưng các Giáo sư khác đều có việc trong kì nghỉ, chỉ có Severus thầy thích ở nhà..." Dumbledore hơi kín đáo nói.

"Cho nên tôi phải thu nhận thằng quỷ nhỏ đáng chết bỏ nhà trốn đi ? Albus, xem ra mắt cụ không chỉ bị đóng nghèn, ngay cả não cụ đều bị nhét đầy nước đường, " Giáo sư dừng một chút, chỉa mũi dùi về Harry vẫn chưa nói một lời. "Potter —— "

"Dạ!" Bị điểm danh Harry sửng sốt một chút sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cậu rõ ràng luôn luôn giảm bớt tồn tại chính mình, nhưng xem ra không thành công.

"Câm miệng, ta còn chưa hỏi. " Snape nhíu mày, lũ Gryffindor ngu xuẩn quả nhiên đều thích ồn ào, bộp chộp. "Ta tin nhà Weasley nhất định sẽ chào đón trò, như vậy vì nguyên nhân gì để trò tình nguyện lựa chọn ở nhà Giáo sư Độc Dược âm trầm hắc ám của trò, mà không phải hang ổ Gryffindor nhà Weasley náo nhiệt?" Ánh mắt Giáo sư Độc Dược sắc bén nhìn phía Harry, cùng đợi cậu cho đáp án.

"Con, con..." câu hỏi này làm cho Harry á khẩu không trả lời được, ngay cả lấy cớ đều không thể được, "Con" nửa ngày, nhưng không có chữ gì khác nhổ ra, Snape đây là biết rõ cố ý, Harry yên lặng suy nghĩ.

"Severus..." Dumbledore mới vừa mở miệng, đã bị Snape hung hăng trừng mắt liếc một cái, làm cho Dumbledore chuẩn bị hoà giải lập tức nín thinh.

"Trò nói, Potter." Snape tiếp tục nhìn chằm chằm Harry, ngụ ý ngươi không nói rõ ràng thì không yên với ta.

"Con..." Harry cúi đầu cảm nhận được ánh mắt hung ác đến từ Giáo sư Độc Dược, tuy rằng còn là có chút không biết làm sao, nhưng đã chậm rãi tỉnh táo lại, có lẽ ——

"Thực xin lỗi, Giáo sư, " Harry đột nhiên nâng đầu lên, không biết dũng khí đến từ nơi đâu, nhìn thẳng đôi mắt đen sâu không thấy kia của Snape, "Con biết về Black, cho nên con nghĩ nếu con ở nhà Weasley, thì sẽ ảnh hưởng cuộc sống của bọn họ."

Có lẽ không ngờ rằng Harry sẽ như vậy trực tiếp thẳng thắn với anh, vẻ mặt Snape trong nháy mắt trống rỗng, lập tức sắc mặt tuy rằng không tốt như cũ, nhưng là lại trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.

Thời gian càng trôi qua, Harry lại càng khẩn trương, cậu biết làm như vậy cũng là phiền toái tới Giáo sư Snape, chính là... Cậu cũng không có chỗ để đi, không phải sao?

Dumbledore sau khi bị Snape trừng mắt liếc một cái, từ trong túi lầy ra một viên kẹo mật ong bỏ vào trong miệng, sau đó bắt đầu chơi đùa với râu bạc cùng hồng nhạt nơ bướm của mình, cởi ra, thắt lại, lại cởi ra, rồi thắt lại, dường như làm sao đều không hài lòng thành quả của mình, một trò chơi kinh khủng.

Chuyện hai người kia, chỉ có hai người họ có thể giải quyết.

"Cụ có thể biến, Dumbledore, mang theo nơ bướm nực cười của cụ!" Khi Dumbledore đang mải mê chơi vui, lỡ tay đem nơ bướm hồng nhạt rớt trên mặt đất chuẩn bị nhặt lên, thì thanh âm Snape bỗng nhiên vang lên, từ ngữ sắc bén mang theo cười lạnh ác ý nhìn về phía Dumbledore, "Còn có, để bồi thường, mùa hè này tôi sẽ không cho cụ Độc Dược chữa răng, hy vọng cụ có thể bảo vệ tốt hàm răng đã sắp rụng của mình."

Có ý gì? Đầu óc Harry bỗng nhiên xoắn lại, sững sờ nhìn Dumbledore tao nhã nhặt nơ con bướm lên, trong thoáng chốc Dumbledore giống như vỗ vỗ bờ vai của cậu, chớp mắt nhìn cậu, còn nói thêm cái gì sau đó, rồi biến mất ở lò sưởi trong âm tường nhà Snape.

"Potter, còn trơ ở nơi đó làm cái gì?" Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng như xuyên qua màn sương mù ở trong đầu Harry vang lên, như bị nước đá vào đầu, làm cho Harry lập tức tỉnh táo lại.

Cậu thành công, thành công, thì Snape có ý tứ này, trong nháy mắt cậu mừng như điên.

"Theo ta lại đây." vẫn là cái âm thanh lạnh lùng kia, bất quá lần này mang theo bất mãn. "Đừng để ta nòi 2 lần."

Ánh mắt Harry sáng ngời nhìn Snape âm trầm, vẻ mặt như trước mừng như điên làm cho Giáo sư Độc Dược nhìn một cái không xót cái gì.

Gryffindor ngu xuẩn, Snape bĩu môi, xoay người đi lên lầu.

☆ ☆ ☆

Lúc Harry thành công tiêu hóa tin tức chính mình ở lại nhà Giáo sư Độc Dược khủng bố nhất toàn trường thì đã qua một giờ. Harry ngồi ở ngốc trên giường, hoàn toàn không có cảm thấy thời gian trôi qua, thẳng đến sinh lí cơ thể phản ứng nhắc nhở cậu, cậu mới nhớ tới cậu còn chưa ăn bữa tối, đương nhiên... Kỳ thật cậu cũng còn không có làm cái gì.

Cái Bụng kháng nghị kêu ầm lên, Harry sờ sờ bụng, không lo lắng nhiều, quyết định xuống lầu kiếm ăn.

Thời gian cậu cùng Dumbledore đến đã là 8 giờ tối gần 9 giờ, Snape rất có thể đã ăn xong bữa tối hơn nữa nghĩ rằng cậu ăn xong mới đến, xem ra chỉ cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, cậu nghĩ vậy.

Cậu đi xuống dưới lầu, cầu thang sập xệ vì cậu di chuyển mà vang tiếng kẽo kẹt, Harry buộc phải đi nhẹ nhàng. Không ngạc nhiên khi không có thấy thân ảnh Snape, Harry đi đến mở ra phòng bếp nhà Snape.

Ở trong phòng bếp, có một cái bàn ăn cũ kỹ và ba cái ghế, còn có đủ loại nồi, nêu, xoang, chảo, bồn rữa chén đã bị ố vàng do bị treo trên vách tường trong thời gian dài, phòng bếp sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, khá sạch sẽ.

Harry bắt đầu lục lọi tìm xem có gì đó có thể ăn hoặc là có thể nấu, không bao lâu, thì xuất hiện vài miếng bánh sandwich được ếm thần chú giữ tươi. lucky, đây là bữa tối hôm nay của Snape, cậu nghĩ, sau đó tiện tay cầm lên một miếng sanswich bỏ vào trong miệng, tuy rằng đã nguội, nhưng mùi vị thật không dỡ.

Cũng vì đã đói bụng, Harry ăn rất nhanh, đến khi miệng bị mắc nghẹn, mới phát hiện sandwich để nguội thật sự có hơi khô, cậu phải cố gắng nhai kỹ, mới có thể nuốt vào, Harry bất đắc dĩ buông một nửa sandwich trong tay ăn dở, bắt đầu tìm gì đó uống, để có thể nuốt sandwich vào bụng.

Một cái bình thủy tinh vốn phải là đựng nước lại không có, thật vất vả ở một ngăn tủ tìm ra một bình sữa lớn, nhưng Harry lại chỉ thấy cái ly đặt ở tủ ly tầng hai, không có chuyện gì đừng để cái ly cao như vậy. Bất quá, không muốn thừa nhận bản thân bị lùn Harry cũng chỉ có thể cam chịu đi lấy cái ghế, đứng lên, chuẩn bị lấy cái ly, đúng lúc này, trong ngăn tủ một cái ly thủy tinh đột nhiên di chuyển, chậm rãi lơ lững giữa không trung, từ đỉnh đầu của cậu bay ra ngoài.

Harry ngơ ngác vẫn duy trì tư thế nhấc tay, ở ghế trên nghiêng thân thể, nhìn thấy trong tay Snape đang cầm cái ly thủy tinh vừa rồi.

"Bước xuống, Potter." Snape lạnh lùng nói.

Harry lập tức buông cánh tay giơ đã có chút mỏi nhừ, nhanh nhẹn nhảy xuống, có chút ngượng ngùng cúi đầu đem cái ghế trở về bàn. Lúc này, Snape đã đem ly thủy tinh đặt ở trên bàn, xoay người nhanh chóng bỏ đi, làm cho Harry không thể nói lời cảm ơn.

Harry rót sữa vào ly thủy tinh, uống ngay vài hớp, làm cho vừa rồi bị nghẹn đều biến mất, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cầm lên sandwich vừa rồi ăn một nửa——

A? Nóng? Harry kinh hỉ phát hiện sandwich vốn vẫn nguội trở nên ấm hơn, không cần nói đương nhiên là khi Snape đem ly thủy tinh đặt ở trên bàn, thuận tay ếm đĩa sandwich còn lại làm một cái thần chú hâm nóng. Harry đột nhiên nhớ tới không biết là ai từng nói Giáo sư Snape là một người khá kỳ quặc.

Hừm, đồ nóng đương nhiên ăn ngon hơn, Harry rất nhanh nuốt gọn sandwich còn lại, đến khi trên đĩa không con dấu vết, uống xong một hơi sữa cuối cùng, cậu cầm đĩa cùng cái ly đến bồn rữa bắt đầu rữa sạch. Đem đĩa cùng cái ly rửa xong, Harry xoa xoa tay, chuẩn bị đi tắm.

Trở lại trong phòng, Harry phát hiện một vấn đề: hành lý của cậu ở trong túi.

Lấy ra hành lý thu nhỏ trong túi, Harry khóc không ra nước mắt, trước khi Dumbledore đi sao không đem hành lý của hắn biến trở về nguyên dạng. Snape còn không có lên lầu, Harry đoán rằng thầy phải là đang làm Độc Dược, quấy rầy Độc Dược Giáo sư đang làm Độc Dược, đây là đang tự tìm cái chết? Nếu như tạo ra cái gì ngoài ý muốn, ngộ nhỡ hủy đi Độc Dược của Snape... Hậu quả, ai nha, ngẫm lại đều thực đáng sợ.

Nhưng không đem hành lý phóng lớn, cậu làm sao lấy đồ để tắm rửa, vì thế, Harry đành phải kiên trì xuống lầu, ai kêu nơi này chỉ có Giáo sư Độc Dược khủng bố nhất Hogwarts mới có thể giúp được cậu.

Gõ cửa một căn phòng dưới lầu duy nhất đóng chặt, Harry nghiêng tai nghe ngóng, tựa hồ không có động tĩnh, lại gõ, vẫn là không có động tĩnh gì, hay là Snape đang ngủ? Harry hơi lạc quan suy nghĩ, đưa tay lên nắm cửa, không nghĩ tới cánh cửa lại không có bị khóa trái, Harry thật cẩn thận đẩy cửa ra, thăm dò đi vào, trong phòng ánh sáng vừa phải, Giáo sư Độc Dược đang đứng trước một cái vạc tỏa ra hơi nóng quấy thuận kim đồng hồ trong nồi Độc Dược.

"Đi ra ngoài, " đầu Snape cũng không nâng lên nói với Harry đang thò đầu nhìn vào, ngay khi Harry chuẩn bị nói cái gì đó, Giáo sư Độc Dược bồi thêm một câu, "10 giờ."

Nếu Snape đều nói như vậy, Harry nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngồi ở trong phòng khách chờ Giáo sư Độc Dược đi ra.

10 giờ, cánh cửa `két` một tiếng mở ra, Harry ngẩng đầu nhìn Snape đi ra.

"Ta giả thiết trò là có chuyện khẩn cấp gì, nếu khôngi, trò sẽ biết hậu quả." Snape hung tợn uy hϊếp nói, "Còn có, về sau thời điểm ta làm Độc Dược cấm tiến vào căn phòng vừa rồi kia."

Oan uổng a, cậu chỉ là lò đầu dò xét bên trong, chân còn không có vói vào mà. Harry uất ức suy nghĩ.

"Thưa thầy, phiền thầy đem chúng biến trở về nguyên dạng." Harry từ trong túi lấy ra hành lý bị thu nhỏ lại, đặt ở lòng bàn tay.

"..."

Buổi tối mười một giờ, khi Harry rốt cục nằm ở trên giường, đã mệt đến mức đầu chạm gối là có thể ngủ. Cậu mơ hồ suy nghĩ, hôm nay dường như khá thuận lợi.