Chương 1: Trốn đi

"Tôi đi đây. " Harry nói. "Tôi chịu đủ rồi!"

Kéo vali nặng nề, dưới cánh tay kẹp theo cái l*иg nhốt Hedwig, Harry không quan tâm việc mình dùng Pháp thuật thổi phồng bác Marge, không chút nào lưu luyến đi khỏi nhà Dursley.

Dù sao còn có đám Bộ Pháp Thuật kia, cậu giả như chẳng muốn suy nghĩ, để che dấu tim đập nhanh không ngừng kia.

Đường phố yên tĩnh, tối đen không có một bóng người, giống như chỉ có thể nghe được tiếng bước chân Harry càng chạy càng nhanh.

Kéo vaili, Harry đi như chạy, sau khi băng qua mấy gốc phố, cuối cùng cậu mệt mỏi gục xuống bên bức tường thấp ở gốc phố Magolia Crescent.

Thở chậm, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Harry rút ra đũa phép bản thân, thấp giọng nói: "Lumos."

Nâng cánh tay đem đũa phép phát ra ánh sáng giơ lên cao..., ánh sáng nhu hòa làm cho khu phố vốn đen kịt trở nên rõ ràng hơn, Harry nhìn cảnh vật xung quanh mình, đang muốn thở một hơi, lại đột nhiên thấy được cậu đang ở phía trước bức tường đá ở ngôi nhà số 2 đường Privet Drive, ở dưới một con đen tuyền, gầy trơ xương lóe đứng đàng kia đang lườm cậu với một đôi mắt lớn sáng rực.

Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên chíu rọi lại đây, cùng với một tiếng vang đinh tai nhức óc, Harry hoảng sợ, hành lý trên tay rớt xuống bên cạnh, chỉ là cậu quá coi thường sức nặng của hành lý, đang lúc vội vã, Harry bởi vì vấp phải hành lý mà ngã đập mặt xuống đất.

Shit! Đũa phép trong tay bởi vì mất đi pháp lực duy trì mà tắt đi, nhưng Harry lúc này không thể không cúi đầu, để mái tóc rối tung tạm thời che đi ánh sáng chói mắt ở phía trước.

Vài giây đồng hồ sau, Harry thử ngẩng đầu lên, sau kia thích ứng với ánh sáng thình lình, cậu phát hiện một chiếc xe buýt ba tầng màu tím trống rỗng cách mình không xa, cửa kính trên xe có chữ viết sơn màu vàng: Xe Đò Kỵ Sĩ.

Harry từ trên mặt đất đứng lên, trừng mắt xe buýt trước mặt, nhất thời không biết làm gì.

Lúc này, cửa xe mở ra, người bán vé mặc quần áo màu tím trên xe nhảy xuống một cái. "Hoan nghênh đi Xe Đò Kỵ Sĩ, tôi là người bán vé đêm nay —— "

Harry lúc này mới kịp phản ứng, bắt đầu luống cuống tay chân thu dọn đồ vật lung tung trên mặt đất —— bởi vì vali đã bị va chạm mạnh mà bị bật tung ra.

"Cần giúp không?" Cái người tự xưng là người bán vé của Xe Đò Kỵ Sĩ đã đi tới, ân cần hỏi.

"Không, không cần." Harry lắp bắp trả lời, động tác càng thêm nhanh chóng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem tất cả đồ vật xắp lại trong rương, cũng không để ý bên trong lộn xộn thế nào—— dù sao, vừa rồi khi thu dọn, cũng không khá ơn mấy.

"Vậy được rồi, như vậy, hoan nghênh hành khách mới của chúng ta ——" người bán vé dừng bước, nhìn Harry đã thu dọn xong bước nhanh đi tới bên cạnh cậu. "Cậu có phải có cái gì rớt à?"

Harry nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó cho người bán vé mỉm cười một cái yếu ớt. "Không, không có, cám ơn."

Người bán vé nghi hoặc lại nhìn về phía nơi Harry vừa ngã xuống, bất quá hắn rất nhanh lại quay đầu lại, giúp đỡ Harry đem hành lý lên xe buýt, chỗ của cậu.

☆ ☆ ☆

Ba ngày sau buổi chiều ba giờ, Quán Cái Vạc Lủng.

Một chiếc Xe Đò Kỵ Sĩ dừng ngay cửa quán bar bề ngoài rách rưới, cửa xe "Loảng xoảng" một tiếng mở ra, Harry lập tức từ trên xe nhảy xuống, tay chống thân xe cúi đầu muốn ói, người bán vé mặc đồ phục màu tím tiện tay mang hành lý Harry cùng l*иg nhốt Hedwig từ tên xe buýt xuống.

"Neville, cậu không sao chứ?" Người bán vé đem hành lý Harry đặt ở lối đi, nhìn Harry nôn khan vài tiếng cúi đầu thở phì phò, rồi chậm rãi đứng thẳng.

Chậm rãi xoay người, sắc mặt như trước có chút tái nhợt, chết tiệt, Harry yên lặng nghĩ cậu không bao giờ... ngồi trên rách nát xe buýt này nữa.

Gượng ép bắt khuôn mặt cười một cái, Harry nhìn người bán vé giúp cậu mang hành lý. "Không có việc gì, tôi ổn rồi, cám ơn quan tâm. Như vậy, hẹn gặp lại!" Tốt nhất không bao giờ... gặp nữa, cậu thề sẽ không ngồi chiếc xe xe buýt này nữa.

Bất quá cái người bán vé kia vốn nên nói xong gặp lại sau đó lên xe cũng không có làm ra hành động tương ứng, mà là hơi sùng bái nhìn về phía sau Harry.

Harry theo bản năng cứng đờ, chỉ nghe mặt sau có một thanh âm đàn ông truyền đến. "Thì ra cháu ở chỗ này, Harry."

Một bàn tay khoát lên trên vai Harry, Harry ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái tay kia —— bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge, biến sắc, sau đó chột dạ cúi đầu.

"Đi thôi, chúng ta đi vào trước." Fudge bề ngoài nhìn qua có chút mỏi mệt, nhưng khẩu khí lại thoải mái kỳ lạ.

Harry hơi căng thẳng la to: "A! không, hành lý của chú." tiếp theo cố ý giãy giụa khỏi cánh tay Fudge đang khoát lên trên bả vai cậu, nhưng tay Fudge lập tức tăng lực, tựa hồ muốn nắm chặt Harry, sau đó đẩy cậu đi đến cửa bar.

"Không cần lo hành lý, Harry, chúng sẽ ở trong quán rượu. Tiếp theo, chúng ta nên nói chuyện về vấn đề của cháu. " Fudge vừa đi vừa nói nói. "Có lẽ cháu từng thấy ta ở Nhật Báo Tiên Tri, ta là Bộ Pháp Thuật bộ trưởng, Fudge."

Hai người bước bên trong quán rượu, Tom, chủ nhân quán rượu đi ra, dẫn hai người bọn họ đi tới một cái một phòng nhỏ.

"Muốn uống gì, bộ trưởng? Bia? Rượu brandy?"

"Một bình trà đi." Fudge dọc theo đường đi nắm chặt Harry, dường như ở sợ cậu chạy trốn, Bộ trưởng dùng sức làm cho Harry cảm thấy cái vai đáng thương của mình ngày mai hẳn là sẽ xuất hiện một vết bầm lớn.

Trà rất nhanh được mang vào, Tom nghiêng mình ra phòng, đem không gian trong phòng để lại cho Fudge cùng Harry.

Đầu tiên Fudge đem Harry đến một cái ghế, sau đó ở thi triển Silencio rồi mới tìm một cái ghế khác ngồi ở đối diện Harry.

Thở một hơi thật dài, Fudge đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Harry giành nói trước. "Ngài, các ngài chuẩn bị trừng phạt cháu à?"

"Trừng phạt? Trừng phạt gì?" Fudge ngỡ ngàng hỏi.

"Ngài có biết, mùa hè mỗi năm con đều muốn nhận được thư cảnh cáo, báo cho con không thể ở trường học bên ngoài sử dụng Pháp thuật. Mà lúc này đây..." Harry yên lặng cúi đầu, chậm rãi nói.

"Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không vì này chuyện mà trừng phạt cháu, hơn nữa chuyện bác cháu cũng đã được nhân viên Bộ Pháp Thuật thu xếp rồi. " Fudge ngừng lại một chút, uống ngụm trà. "Nói thật, cháu bình an xuất hiện làm cho chúng ta đều tnhẹ nhõm, cháu đột nhiên từ nhà dượng trốn đi làm cho Bộ Pháp Thuật thiếu chút nữa rối loạn."

"Con, con, thực xin lỗi..." Harry lắp bắp giải thích, sau đó ngẩng đầu dùng vẻ mặt lã chã - chực khóc nhìn Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.

"Không sao, con trai." Fudge lấy tay vỗ vỗ bả vai Harry, nhẹ nhàng an ủi. "Kế tiếp, chúng ta nói chuyện sắp xếp thời gian nghỉ hè cảu cháu đi."

Harry lại úi đầu, Fudge nhìn biểu tình Harry như là áy náy, nhưng chỉ có Harry tự mình hiểu, bàn tay to lớn của Bộ Trưởng lại vỗ vào bả vai mới vừa rồi bị ông ta hành hạ, đau đến mức làm cho biểu tình Harry có chút vặn vẹo, ông Bộ trưởng, ông không thể nhẹ tay sao?

"Con có thể trở về Hogwarts sao?" Harry nhỏ giọng đề nghị.

"Không, hiện tại Hogwarts trên cơ bản không có ai, trước đó ta cùng Hiệu trưởng Dumbledore thương lượng quá, cháu có thể ở lại Hẻm Xéo đến khi nghỉ hè chấm dứt, hoặc là —— "

Fudge còn chưa nói hoàn, đã bị Harry lớn tiếng đánh gãy. "Không phải nói hiện tại thế giới Pháp thuật cũng không an toàn sao? Con nghe nói có một tên tù từ Azkaban trốn thoát, con ở Hẻm Xéo có thể an toàn không?"

"Cháu biết việc đó?" Fudge biến sắc, có chút cứng ngắc nói.

Harry gật gật đầu. "Con ở trên Xe Đò Kỵ Sĩ thấy được Nhật Báo Tiên Tri đưa tin, đó là người con thấy trênTV ở nhà dượng Vernon, con nhớ rõ trên TV nói, Black có vũ khí —— "

Fudge lập tức đứng lên, tiếng cái ghế ma xát mặt đất chói tai đánh gãy Harry miêu tả. "Ừ, cháu nói cũng có đúng, như vậy, chờ một chút."

Ông ta bước nhanh đến lò sưởi âm tường, gọi to vào lò sưởi âm tường. "Dumbledore, cụ hiện tại có rãnh không? Mời cụ tới đây một chút." Nói xong, ông ta trở về, ngồi ở cái ghế lúc đầu, nhưng vị trí cái ghế kia bởi vì trước đó bị ông ta đột nhiên đứng dậy mà dịch xa rất nhiều.

Harry âm thầm vui vẻ khi khoảng cách chiếc ghế của hai người xa ra, lén nhìn cánh tay Fudge, đánh giá bàn tay Fudge cũng không đập lên bả vai đã muốn kia bị thương của cậu nữa.

"Ta nghĩ, chúng ta vẫn là cùng Hiệu trưởng Dumbledore thương lượng một chút đi." Fudge sau khi nói xong thì im lặng, bắt đầu nhâm nhi trà, rõ ràng không muốn cho Harry tiếp tục hỏi vấn đề gì.

Cũng không lâu lắm, ánh lửa biến thành màu xanh biếc trong lò sưởi âm tường, một ông lão mặc trường bào đầy sao màu tím, trên chồm râu dài trắng bóng thắt một cái nơ hình con bướm màu phấn hồng từ lò sưởi âm tường đi ra.

Ngay sau đó, cụ cho mình một cái Scourgify.

"Khụ khụ, lần sau phải nhắc nhở Tom đem lò sưởi âm tường nơi này của anh ta rửa sạch sạch sẽ. " một vẻ ngoài làm cho người ta không có hảo cảm Dumbledore hướng tới hai người bọn họ đi đến, "Xin chào, bộ trưởng, Harry, nghỉ hè vui vẻ chứ?" hai mắt chớp chớp tinh nghịch về Harry, Dumbledore ở giữa Harry và Fudge biến ra cái ghế thoải mái cho mình.

"Khụ, khụ khụ..." Đang uống trà Harry không biết bị cái chớp mắt hay lời nói của Dumbledore làm cho sặc, thiếu chút nữa phun nước trà vào Fudge ngồi đối diện.

Harry ho khan không ngừng, cậu vội vàng để chén trà trong tay xuống, cho mình không khí.

"Ta thật xin lỗi, con trai. " tuy rằng ngoài miệng xin lỗi, nhưng trong lời nói lại không hề hối lỗi —— thậm chí còn mỉm cười, sau đó cụ quay đầu nhìn Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật bị bỏ lơ một bên, biết rõ còn hỏi: "Bộ trưởng, ngài bảo tôi đến có chuyện gì không?"

"Harry nói muốn về Hogwart —— "

"Chúng ta lúc trước không phải đã thảo luận vấn đề này sao? Tôi nghĩ chúng ta đã có đều hiểu..." Dumbledore nhanh chóng đánh gãy Fudge, "Hiện tại Hogwarts không có ai, cho nên Harry không thể về Hogwarts."

"Tình huống khác rồi, Harry đã biết việc của Black, tôi cảm thấy, thằng bé cần được bảo vệ, cụ biết, Hogwarts là nơi an toàn nhất." Fudge lo âu nói.

Harry nghe Fudge nói, hình như hiểu được, Fudge vốn tưởng rằng Harry cũng không biết chuyện Sirius Black, cho nên tính toán đem việc giấu nhẹm, nếu Harry chọn ở Hẻm Xéo, như vậy Fudge hẳn là sẽ ở Hẻm Xéo an bài nhân viên Bộ Pháp Thuật bảo vệ cậu, cho dù vậy cách đó cũng không an toàn. Mà ban đầu ông Bộ trưởng nói một nơi khác có lẽ là trang trại Hang Sóc, chính là bị chính mình ngắt lời, cho nên mới vội vàng thay đổi chủ ý, gọi Dumbledore đến đây.

Vậy cậu hiện tại chỉ có chờ.