Chương 19: Về sau anh sẽ mang bao

Editor: Mei

Tiếu Hàn bước vào cổng trường liền hấp dẫn ánh mắt nữ sinh. Bình thường đều trang phục nhàn nhã, mặc vào tây trang cao cấp, dáng người thẳng tắp, tay cắm trong túi phong độ nhẹ nhàng. Nếu không phải tính tình quá lãnh, sớm đã có cả đám người nhào đến.

Làm lơ đám nữ sinh bên cạnh, Tiếu Hàn híp mắt nhìn một đạo thân ảnh từ tiệm thuốc đi ra, không nói hai lời chạy qua đó.

Cô làm sao lại đi mua thuốc, là anh quá thô lỗ làm cô bị thương sao.

"Em làm sao vậy?" Giữ chặt Lâm Phỉ tay, Tiếu Hàn hỏi.

"Không a." Đem dược thuốc giấu ra sau, Lâm Phỉ tránh thoát cái tay đang bắt lấy. Trước mặt mọi người, lôi lôi kéo kéo, sợ bạn học nhìn thấy lại bàn tán.

Thấy cô vẻ mặt lãnh đạm, tay còn giấu đi. Tiếu Hàn sắc mặt tối sầm xuống, trở tay một cái, đem thuốc phía sau cô đoạt lấy.

Lâm Phỉ tay cũng không vừa, giữ chặt túi thuốc, tức khắc túi bị xé rách, hộp thuốc rơi ra ngoài.

May mắn xung quanh không có bạn học, Lâm Phỉ ngồi xổm xuống, thật nhanh nhặt hộp thuốc lên. Không biết anh có hay không.

"Em có việc đi trước."

"Về sau anh sẽ manh bao."

Bị lời nói phía sau dọa sợ, Lâm Phỉ không thể tinnổi quay đầu nhìn Tiếu Hàn. Cô không nghe lầm đi!

"Về sau đừng uống thuốc nữa, đối thân thể không tốt."

"Được." Ngây ngốc trả lời anh. Không biết vì cái gì, rõ ràng Tiếu Hàn vẻ mặt cao lãnh, Lâm Phỉ thế nhưng lại cảm thấy gương mặt anh tựa hồ có chút hồng nhuận.

Sờ sờ đầu cô, Tiếu Hàn móc ra di động từ trong túi, đưa Lâm Phỉ lưu số vào, đưa cô về ký túc xá nghỉ ngơi. Đợt này anh sẽ rất bận, khả năng không có thời gian tìm cô, phải đi rồi.

Lâm Phỉ về ký túc xá bò lên trên giường, cả người đều là hoảng hốt. Cô cảm thấy đỉnh đầu bị Tiếu Hàn sờ qua, nơi đó có chút nặng, như đè vào tim cô a.

"Leng keng!" Di động vang lên một tiếng. Lâm Phỉ mở ra, là WeChat tăng thêm bạn tốt, phía dưới là hai chữ Tiếu Hàn.

Đỏ mặt đồng ý, ghi chú đối phương hai chữ Nam Thần, Lâm Phỉ trong ổ chăn vui vẻ. Nam thần hôm nay xoa đầu cô, có phải hay không đối với cô cũng có cảm giác.

Đêm, Lâm Phỉ không biết đã vào xem trang tường của Tiếu Hàn không biết bao nhiêu lần. Cô gửi tin nhắn cho hắn lúc 6h, đối phương cũng chưa có trả lời.

Anh chưa trả lời, chính mình thế nhưng vẫn luôn chờ đợi.

Ấn tắt điện thoại, không suy nghĩ nữa. Nhìn Thẩm Lỵ giường bên cạnh đã ngủ như heo chết, nghĩ thầm thật tốt, không có phiền não!

Đâu giống chính mình, vì Tiếu Hàn mà tâm tình như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống phập phồng. Hôm nay cao hứng cả một buổi trưa, hiện tại lại là thương cảm.

Ai, nhanh ngủ, không nghĩ nữa! Không chừng nam thần có việc, ngày mai lên anh sẽ trả lời.

__________________________

Không biết làm một chương này chính mình đã nghĩ cái quỷ gì, không ngoài ý muốn ngày mai có thịt.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~