Chương 20: Ăn cơm (1)

Editor: Mei

Ngày hôm sau lên tin nhắn vẫn không có hồi âm, lại vài ngày sau cũng không có. Lâm Phỉ nản lòng thoái chí, chỉ là có đôi khi mở WeChat nhìn đến có chút khó chịu.

Chạng vạng ngày chủ nhật, thế nhưng lại có phản hồi của Tiếu Hàn, Lâm Phỉ thiếu chút nữa cho rằng chính mình hoa mắt.

[Nam thần]: Ra ngoài, anh ở cổng trường chờ em.

Tin nhắn lúc 4h, cách hiện tại đã là hai tiếng rưỡi, anh hẳn là đã chờ rất lâu. Lâm Phỉ vừa muốn nhắn lại, chuông gọi WeChat vang lên .

"Uy." Click mở điện thoại đặt bên tai, Lâm Phỉ nội tâm kinh hoàng.

[Ra ngoài,anh ở cửa.]

"Được."

Thanh âm đầu bên kia từ tính thanh lãnh, làm tâm Lâm Phỉ gợn sóng. Chính mình đã bao lâu chưa nghe thấy giọng anh.

Vội vàng sửa sang chính mình một chút, đi giày, đeo túi lên liền đi.

Gió thổi bên đường, thổi mái tóc cô cùng váy khẽ bay. Nhanh lên, nhanh lên, cô liền có thể nhìn thấy anh.

Ra cổng trường liền nhìn thấy một người đứng bên đèn đường. Anh ngồi trên xe đạp, bóng người bị đèn đường kéo đến thật dài, gió thổi áo sơ mi trắng, đẹpp đến hoàn hảo.

Tiếu Hàn nhìn thân ảnh càng ngày càng gần, cho đến lúc đứng trước mặt mình. Bởi vì chạy mà miệng hơi há thở dốc, cùng gương mặt hồng nhuận làm hắn động lòng. Duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, ngửi mùi hương trên người cô, mệt mỏi mấy ngày nay trở thành hư không.

Ngày đó sau khi đưa cô về, anh liền tham gia nghiên cứu khoa học thực nghiệm. Bởi vì không được mang theo di động, cho nên không tể trả lời tin nhắn của cô

"Anh đã đi đâu?" Lâm Phỉ bị ôm vào trong ngực, gương mặt bị râu mới nhú trên cằm anh cọ có điểm đau.

"Chúng ta đi ăn cơm." Ôm đủ rồi, Tiếu Hàn buông Lâm Phỉ ra, muốn mang cô đi ăn cơm.

"Ừm."

Ngồi sau xe, ôm eo Tiếu Hàn, Lâm Phỉ nhìn tấm lưng dày rộng rũ rũ khóe miệng. Vừa rồi cô thấy đáy mắt anh đều là tơ máu, râu cũng chưa cạo, bộ dáng mệt mỏi.

Vốn dĩ muốn hỏi anh sao lâu như vậy mới trả lời tin nhắn của cô, nhìn đến anh như vậy, lời nói đến bên miệng liền nói không ra khỏi. Trong lòng đau lòng muốn chết, nào còn để ý anh không phản hồi tin nhắn của mình.

Quả nhiên, ai yêu trước là thua. Tựa như anh bây giờ đanh chở cô, cô tâm tình cũng có thể nhảy nhót không ngừng.

Tiếu Hàn đưa cô đến một nhà hàng tam quốc thủy, Lâm Phỉ đi theo anh vào ghế lô. Chính mình cũng không kén ăn, đơn giản đều để Tiếu Hàn làm chủ gọi món. Anh đã tới đây ăn, hẳn là so với cô biết món gì ngon.

Người phục vụ vừa đi, nhiệt độ không khí như hạ xuống. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chủ động nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương.

Cuối cùng Lâm Phỉ bại hạ trận. Mặt cô bị Tiếu Hàn nhìn chằm chằm đến nóng rát, vì thế lấy cớ vào WC.

__________________________

Sai xót lỗi chính tả hay chỗ nào không đúng các vị cứ cmt nhé.

Một ngày 4 chương rồi nhé, ta nghỉ ngơi vài ngày ~

Gió mùa về, đi ngủ thôi ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~