Chương 18: Không khép được chân

Editor: Mei

Tiếu Hàn tỉnh dậy, căn phòng một mảnh quạnh quẽ, bên giường lạnh băng, người kia đã sớm rời đi.

Giỏi lắm! Xem ra anh vẫn là quá nhân từ, vẫn để cô còn có sức chạy trốn. Thả cho cô một lần, dù sao tương lai còn dài.

Kêu phục vụ mang lên bữa sáng, Tiếu Hàn tắm rửa xong chậm rì rì ăn, mặc vào tây trang, trở về trường học.

Lâm Phỉ lôi đôi chân run rẩy trở về trường học, dưới ánh mắt kì quái của bạn cùng phòng đi vào.

"Lâm Phỉ cậu đã đi đâu, bị ngã sao? Đùi như thế nào lại đi như vậy?"

"Ha hả, lạnh."

"Lạnh?" Lần đầu tiên nghe nói lạnh đùi sẽ mở rộng a. Thẩm lỵ nhìn qua đã biết xảy ra chuyện gì. Nếu Lâm Phỉ không nói, cô cũng không đi chọc phá, cô nàng kia da mặt mỏng a.

Gian nan bò lên giường, Lâm Phỉ đem tổ tông mười tám đời nhà Tiếu Hàn rủa qua.

May mà thẩm Lỵ không có hỏi nhiều, bằng không cũng không biết trả lời như thế nào.

Đáng chết, eo cô mỏi nhừ, bên trong đùi có chút đau. Lần đầu tiên lại bị thao đến khép không được chân, cô thật đáng thương.

"Lâm Phỉ, Lâm Phỉ..."

"Ha, Tiểu Khiết, sao vậy! " Vươn đầu ra, liền thấy Tiểu Khiết đứng ở cửa phòng gọi cô, Lâm Phỉ trong lòng có chút hoảng.

Cô ấy hôm qua chạy đi mua nước cho mình, chính mình lại chạy mất không bóng dáng, cô ấy cũng không gọi điện thoại tìm. Không biết có phải hay không đã nhìn thấy cô cùng Tiếu Hàn...

"Ra đây đi, tớ có chuyện muốn nói."

"Được." Đối phương vẻ mặt thần thần bí bí, Lâm Phỉ không nói hai lời chạy nhanh xuống giường, kia nha khẳng định đã biết.

"Haha, Lâm Phỉ nhìn cậu này, tối hôm qua thực tính phúc a." Vẻ mặt cười xấu xa nhìn Lâm Phỉ quái dị đi tới, Tiểu Khiết cảm khái Tiếu Hàn vừa soái vừa tốt a, Lâm Phỉ thật hạnh phúc.

"Ha hả, việc này cậu cũng đừng nói cho người khác." Lâm Phỉ bị Tiểu Khiết trêu chọc đến đỏ mặt.

"Ok, không thành vấn đề." Tiểu Khiết duỗi tay làm động tác khóa miệng.

"Cảm ơn, Tớ về phòng ngủ đây." cục đá trong lòng hạ xuống, Lâm Phỉ thật sợ việc này làm phiền toái Tiếu Hàn. Bất quá cô cảm thấy chính mình giống như đã quên chuyện quan trọng, hai người đã là cái gì đâu.

Vào phòng mới thấy Thẩm Lỵ đang uống thuốc, mới hoảng hốt nhớ ra mình quên uống thuốc tránh thai. Tối hôm qua Tiếu Hàn lại không mang bao, phải chạy đi mua ngay. Loại việc này, lần đầu tiên cũng có khả năng thụ thai, không thể chậm trễ.

Nhìn bạn cùng phòng hấp tấp cầm ví tiền chạy đi, Thẩm Lỵ lắc lắc đầu. Gần đây hình tượng mỹ nhân cao lãnh của bạn cùng phòng có điểm không đúng.

Lâm Phỉ tới tiệm thuốc ấp a ấp úng nói muốn thuốc tránh thai.

Nhân viên cửa hàng vẻ mặt vô ngữ nhìn Lâm Phỉ. Cô gái này cũng không còn là trẻ vị thành niên, mua thuốc còn sợ thành như vậy.

"Dám làm liền phải dám nói."

"Cảm ơn." Xấu hổ tiếp nhận thuốc, thanh toán tiền, Lâm Phỉ vừa ra khỏi cửa, đã bị người kéo lại.

Vừa ngẩng đầu liền sợ tới mức đem thuốc giấu ra phía sau, hắn như thế nào lại ở đây.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~