“Anh ta không có ép buộc cậu, vậy chính do cậu mê anh ta quá. Anh ta rắc thuốc mê cho cậu sau đó làm cậu phục tùng anh ta mà làm trâu làm ngựa”
Tâm Phi yêu chồng như thế nào, cô biết từ hồi còn học trung học. Bởi vì cô bạn này nói với cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh Diệu của mình. Nghe câu nói này mà lỗ tai của cô dài ra như tai thỏ.
Những lời Phái Lan nói đều đúng vậy mà Tâm Phi vẫn cười rất tươi. Nhưng cũng le lói một chút chua xót rất khó nhận ra.
Mặc dù cô yêu Tề Diệu nhưng cô cũng cảm nhận được rằng anh không yêu cô. Anh chưa từng nói anh thích cô. Mặt khác, cô cũng biết anh có ai đó trong lòng. Chuyện này cô chưa nói với cô bạn thân Phái Lan.
Đó là khi Tề Diệu đi làm được hai năm, một ngày trong tuần, cô gặp anh để mượn sách. Lúc đó, cả nhà anh đang ăn sáng nên cô tự động đi vào phòng anh. Cô nhìn trên giá sách ở dưới cùng thấy có một chiếc hộp nhỏ rất đẹp, nhìn là thấy ngay. Cô chợt tò mò táy máy mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn kích cỡ có vẻ như dành cho con gái. Cô lật đật đậy nắp hộp lại…
Anh sẽ tặng chiếc nhẫn này cho ai? Chắc chắn không phải cô vì nếu tặng anh đã tặng rồi, không cần phải để ở đây, lại đặt ngay bên dưới giá sách. Cô đoán anh đặt ở đây để thường xuyên mở nó ra xem.
Cô chỉ gặp anh ở nhà nên những mối quan hệ của anh ở trường hay ở bất kỳ đâu cô đều không rõ cho lắm. Cô không biết anh gặp gỡ những ai, tất nhiên cô cũng không biết cô gái anh thích là ai, mà cũng có thể là nhẫn cưới của mẹ chồng đưa ra vì muốn cả hai kết hôn, cô nhất định sXồng ý ngay, vì cô muốn được ở bên anh.
Trong cuộc hôn nhân giữa anh và cô, rõ ràng người ích kỷ chính là cô.
“Đúng rồi, Tâm Phi. Cậu còn nhớ anh khóa trên tên Duẫn Kiệt không?”
“Anh khóa trên tên Duẫn Kiệt?”. Tâm Phi nghĩ ngợi.
“Cậu quên rồi à? Chính là hồi tụi mình học trung học, tham gia câu lạc bộ Ghita, có một anh đưa cho cậu thư tình, nhìn đẹp trai, nhã nhặn. Sau đó ảnh thi đậu Học Viện Y. Anh khóa trên tên Tiêu Duẫn Kiệt. Nhớ chưa?”
Nhắc tới thư tình, cô có chút ấn tượng.
“Mình nhớ rồi!”
“Giờ mới nhớ ra anh ấy. Nói thật nha được anh Duẫn Kiệt để ý là điều tuyệt vời lắm đó”. Giản Phái Lam rất hâm mộ anh. “Anh Duẫn Kiệt được các nữ sinh trường mình bình chọn là “Bạch mã hoàng tử”, xuất sắc, gia đình khá giả, lại đẹp trai nữa”.
“Sao tự nhiên lại nhắc tới anh khóa trên đó làm gì?”. Đây là chuyện cách đây gần mười năm. Lâu lắc rồi.
“Bữa trước mình bị sốt phải đi khám ở bệnh viện An Bình, anh ấy là bác sĩ ở đó”. Anh không thay đổi mấy, liếc mắc một cái, cô nhận ra ngay.
“Cậu biết không? Anh ấy còn nhớ cậu. Mình nói cậu kết hôn rồi. Anh ấy nói là lấy Tề Diệu phải không. Mình gật đầu liền”.
“Sao anh ấy biết mình kết hôn với Tề Diệu?” Từ sau khi đàn anh khóa trên tốt nghiệp, cô và anh không liên lạc với nhau. Phái Lam đột nhiên lại nhắc tới anh làm cô phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ.
“Mình không hỏi, có lẽ là có ai đó nói với anh ấy. Cũng có khi ảnh đọc trên tạp chí thấy nói tới ông xã của cậu kết hôn chẳng hạn. Ai, mình quên hỏi ảnh một chuyện mất rồi”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước sao ảnh lại đưa thư tình cho cậu lại không chờ câu trả lời của cậu? Ít nhất cũng phải tới gặp cậu chứ”
Nhớ lại lúc đó cô giúp Tâm Phi nghĩ xem phải từ chối anh chàng này như thế nào để anh không đau khổ nhưng anh chàng lại không tìm Tâm Phi. Thỉnh thoảng gặp nhau ở vườn hoa của trường cũng chỉ chào hỏi xã giao.
“Cậu sao tự nhiên nhớ rõ chuyện đó vậy? Thật là, năm đó mình đã nói với cậu đừng có suy nghĩ gì hết. Chắc anh ấy chỉ đưa thư tình nhầm người thôi”
“Đưa nhầm cũng phải tới gặp cậu để nói rõ ràng chứ. Không lẽ tất cả những người nổi tiếng, đẹp trai đều như vậy hả?”. Giản phái Lam ám chỉ cả Tề Diệu.
Những người học dệt kim lục đυ.c vào phòng học nên cả hai không nói chuyện nữa.
“Mình lên trước giúp cậu coi cửa hàng”. Cô bạn có giờ giảng, cô lại đang rãnh nên sẽ giúp trông coi cửa hàng.
“Cảm ơn. Mình sẽ mời cậu ăn trưa”
Phòng học bắt đầu giờ học, ngồi ở quầy, Tâm Phi cũng không nhàn rỗi gì. Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc áo len “ghi-le” đan dở lần trước để Duy Duy mặc vào mùa thu. Mùa thu mát mẻ, mặc ghi-le là thích hợp nhất.
Nghĩ tới anh khóa trên Duẫn Kiệt, nếu Phái Lam không nhắc tới, có lẽ cô đã quên anh luôn rồi. Đó là lần đầu tiên cô nhận được thư tình, cũng duy nhất chỉ có một lần đó, không phải không có ai khác đưa thư tình cho cô mà là cô không nhận.
Vì sao?
Đương nhiên chuyện này có liên quan tới Tề Diệu.
***
Năm đó, nhân được thư tình rồi tan học về nhà, Phái Lam gặp cô miệng la hét om xòm muốn cô trả lại thư tình, cô cảm thấy thật sự không tốt chút nào khi làm như vậy. Buổi trưa, lúc Tề Diệu đứng ở chỗ xe máy chuẩn bị đi làm, cô vui vẻ chạy lên đứng trước mặt anh:
“Anh Diệu, anh muốn đi làm hả?”
Tề Diệu, sau khi học xong Đại học, càng trở nên đẹp trai, nổi bật và phong độ. Lần nào nhìn thấy anh, tim cô cũng đập nhanh hơn.
Tề Diệu gật đầu, nhìn cô không nói một câu.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Anh cứ nhìn cô chằm chằm, sau đó lại không nói câu nào, tim Trình Tâm Phi càng đập nhanh hơn trước.
“Em nhận được thư tình phải không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt ửng hồng, nhất định anh nghe Phái Lam nói.
“……Dzạ”
“Ai đưa?”
Cô không biết tại sao anh lại quan tâm tới chuyện này. Trước kia, anh rất ít khi chú ý chuyện của cô, toàn cô chạy tới hỏi gì Tề rất nhiều chuyện về anh. Cô biết anh là một người hờ hững với việc quen bạn gái, công việc đã chiếm hết thời gian của anh.
Tề Diệu là người nghiêm khắc. Anh cho rằng học sinh trung học muốn học giỏi cần phải giành nhiều thời gian để đọc sách, không nên yêu đương, quen bạn trai.
“Dzạ, một anh học trên em 3 lớp đưa cho em”
Cô và Phái Lam tham gia Câu lạc bộ Ghi ta. Nói thật lúc đó cô bị lôi kéo đi. Duẫn Kiệt trước kia cũng tham gia Câu lạc bộ nhưng sau đó lên lớp cao hơn, anh không tham gia nữa, chỉ tình cờ trở lại Câu lạc bộ chỉ đạo cho các đàn em khóa sau.
Tề Diệu nhìn khuôn mặt trắng hồng trong sáng của Tâm Phi.
“Thư tình đâu? Đưa cho anh. Tịch thu!”
“A?”
“Anh Diệu muốn tịch thu thư tình của mình? Giá mà anh ấy không biết cô nhận được thư tình thì tốt biết mấy, vì cô không muốn nhận thư tình của ai khác nữa. Cô không phải là học sinh tiểu học, mà là học sinh trung học, cô biết rõ người mình thích là ai, giống như khi con gái thích con trai thường muốn được nhận thư tình nên cô chỉ muốn được nhận thư tình của anh.
Nhưng mà anh chắc chắn sẽ không đưa thư tình cho cô, đừng nói là trước mắt anh không quen bạn gái, anh vẫn coi cô như em gái hàng xóm, nhưng bây giờ cô cũng là người lớn rồi nha.
Cô không muốn anh lo lắng cho cô như “cô em gái nhỏ” nên cười tươi.
“Anh, không cần lo cho em. Em nhận được thư tình nhưng em rất chăm chỉ đọc sách. Thật đó!”
Mặt Tề Diệu tối sầm lại.
“Đưa thư tình đây!”
“Anh ấy tức giận sao? Anh ấy nghĩ cô sẽ không chăm chỉ đọc sách? Thật sự cô cũng có muốn nhận thư tình đâu. Do anh khóa trên gọi ra ngoài rồi đưa cho cô, cô cũng không có cách nào hết mà.
Nhìn bàn tay to trước mặt, Trình Tâm Phi không có cách nào khác đành mở cặp sách ra, lấy thư tình bỏ vào tay anh, nhìn anh nhét thư tình vào trong túi áo khoác.
“Học sinh phải tập trung học tập, đây không phải lúc để yêu!”
Tề Diệu ra dáng anh trai dạy dỗ em gái. Trình Tâm Phi có cảm giác như vậy
“Dzạ”
Cô biết những người học giỏi đều coi việc học là quan trọng nhất. Thật ra trong lớp cô có một vi bạn nữ đã có bạn trai, còn cô chỉ nhận thư tình đã có gì đâu.