Sau hơn 2 giờ chiều, Giang Tâm Nghiên cầm trên tay cà phê vừa mua, đi tới chứng khoán Khải Trung.
Bây giờ là thời điểm báo cáo cuối ngày của thị trường chứng khoán, công ty chứng khoán hẳn là rất bận? Chẳng qua cô cũng đã đến rồi, có lẽ đi vào thì tốt hơn, dù sao chút nữa cô còn muốn đến “Thời trang trẻ em”, chỉ tiện đường qua đây, đưa cà phê cho Lý Thượng Vĩ rồi sau đó đi ngay.
Lý Thượng Vĩ là con thứ hai của chủ tịch Lý công ty chứng khoán Khải Trung, cũng là đối tượng hẹn hò mà hơn một tháng trước ông nội đã giúp cô sắp đặt, diện mạo lịch sự, nho nhã lễ phép, ông nội dường như còn rất tán thưởng với năng lực làm việc của anh, còn nói anh có tầm nhìn không tệ, nhưng cô lại không có một chút cảm giác gì với anh.
Nhớ tới ông nội bị ốm nằm trên giường vẫn lo lắng cho hôn sự của cô, Giang Tâm Nghiên cảm thấy mình không nên cự tuyệt Lý Thượng Vĩ, coi như là vì ông nội, cô cũng nên cho Lý Thượng Vĩ một cơ hội. Hơn một tháng này, anh cũng gọi không ít điện thoại hỏi han ân cần, ông nội cũng nói hắn là thật lòng thích cô.
Cô vừa đi vào công ty chứng khoán, thì đúng lúc gặp lái xe của nhà họ Lý từ bên trong đi ra, đối phương vừa thấy cô liền rất nóng lòng mang cô lên lầu 2, chỉ chỉ phòng giám đốc.
“Căn phòng ở giữa kia chính là phòng làm việc của nhị thiếu gia.” Nói xong, tài xế vội vã lái xe đi về, phu nhân đang chờ dùng xe.
Giang Tâm Nghiên đi qua lầu 2, mở cửa phòng làm việc, bởi vì đang trong thời điểm báo cáo cuối ngày của thị trường, do đó tất cả mọi người đều rất bận, không sao chú ý tới cô. Cô tự động đi ra phía sau, đi tới trước phòng giám đốc, vừa muốn gõ cửa, thì từ trong khe cửa nhỏ lại truyền đến tiếng cười đùa của nam nữ, xen lẫn tiếng thở dốc.
Mặc dù nhìn lén là không tốt, nhưng hiện tại cũng không được tính là nhìn lén, bởi vì cửa không có đóng chặt. Cô thử khẽ đẩy cửa phòng làm việc ra, tất cả hình ảnh nhìn thấy không khác tưởng tượng của cô mấy, một nam một nữ ngồi chồng lên nhau ở trên ghế, xem ra bên ngoài đang bận, bên trong phòng làm việc cũng rất “bận”.
Người phụ nữ nửa người trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đưa lưng về phía cửa, mà người đàn ông mặc áo sơ mi, trước ngực đã mở lớn, còn nửa người dưới, xin lỗi… Bị bàn làm việc che khuất…
“Tâm Nghiên?” Nhìn thấy đối tượng hẹn hò đang đứng ở cửa, vẻ mặt Lý Thượng Vĩ rất là khϊếp sợ, có thể đến Hành Thiên Cung tìm sư cô cho bớt sợ rồi.
Mà người phụ nữ ngồi ở trên đùi hắn vừa quay đầu, cũng làm cho Giang Tâm Nghiên kinh ngạc .
Người phụ nữ này, cũng không tính là quen thuộc, Phòng Vi Tâm trước kia từng là bạn cùng một lớp, năm thời trung học, những năm gần đây phát triển trong giới thượng lưu, một thời gian trước bị tiết lộ là giả danh mỹ nữ.
“Tâm Nghiên, em sao lại đến đây? Em ngàn vạn lần không được hiểu lầm, anh và cô ta không có gì...... Cô người phụ nữ này, còn không mau cút đi!” Lý Thượng Vĩ động tác thô bạo, đẩy ngã người phụ nữ ngồi trên đùi hắn xuống đất.
Phòng Vi Tâm té đau chửi mắng “Lý Thường Vĩ! Cũng không phải lần đầu tiên, còn sợ cô ấy biết?”
“Cô câm miệng! Đi nhanh một chút cho tôi......”
Không có hứng thú nghe người ta gây gổ, Giang Tâm Nghiên lên tiếng “Hai người tiếp tục” , sau khi thay bọn họ đóng cửa phòng làm việc lập tức xoay người rời đi. Không hề để ý tới từ trong văn phòng truyền ra tiếng quát tháo muốn cô nghe những lời giải thích hư tình giả ý của hắn ta.
Cô năm nay 28 tuổi rồi, đã sắp bước vào giai đoạn trưởng thành, bây giờ trên dung nhan thanh lệ, mặc dù đã ít đi sự kiêu căng kiêu ngạo khi còn trẻ của thiên kim đại tiểu thư, lộ ra vẻ dịu dàng thành thục, nhưng vẫn còn có mấy phần kiêu ngạo.
Thật lòng thích cô?
Cô ngửa mặt lên, cười khẽ mang theo một chút khinh thường, cất bước rời đi.
Chương 1
Sau khi rời khỏi chứng khoán Khải Trung, Giang Tâm Nghiên đi bộ trên đường, lúc này mới phát hiện trên tay mình vẫn cầm cà phê, vừa rồi cô nên hắt cà phê đi...... A, không nên diễn cẩu huyết như vậy, thật lãng phí.
Hơn nữa, biết Lý Thượng Vĩ có đối tượng, lại khiến cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Đến ngã tư đường, cô thấy số người đi đường đứng bên dưới cột tín hiệu đếm còn 8 giây, nhưng tám giây muốn chạy qua làn đường đi bộ quá rộng thì đối với cô là rất khó khăn, huống chi trên tay cô còn cầm cà phê, vì vậy cô quyết định chờ tới đèn xanh.
Đột nhiên, cô cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào cô, cô theo bản năng nhìn về phía trước, một nơi khác của làn đường dành cho người đi bộ, một người mặc tây trang màu xám thẫm, trên tay anh ta cầm một cặp công văn màu đen, đang bước nhanh về phía cô.
Vừa rồi là anh ta đang nhìn cô sao? Cô không biết, bởi vì cô cũng không nhận ra anh ta.
Vóc người của anh ta cao lớn thẳng tắp, có khuôn mặt anh tuấn thành thục, cằm hơi vuông vắn khiến hình dáng đường cong vốn nổi bật càng lộ vẻ kiên nghị kiên cường, biểu lộ trên khuôn mặt nghiêm túc, là vẻ nghiêm túc xem ra có mấy phần lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác bị áp bức vô hình, càng đến gần cảm giác càng mãnh liệt.
Cho đến khi đi tới trước mặt cô, Giang Tâm Nghiên lúc này mới giật mình thấy mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ trước mắt, ít nhất cũng hơn tám giây, đang muốn ngẩng đầu nói xin lỗi, nhưng chống lại đôi mắt đen lay láy kia, lòng của cô lập tức chợt trùng xuống. Ánh mắt của anh ta tĩnh mịch sắc bén, làm cho cô giống như con mồi đang bị tiếp cận, không cách nào nhúc nhích.
Cô không biết người đàn ông này tại sao lại dùng ánh mắt mãnh liệt như vậy để nhìn cô, cô cảm thấy sợ hãi, nhưng tầm mắt lại không cách nào rời khỏi người anh ta, hoàn toàn bị rung động bởi hơi thở nguy hiểm phát ra từ anh. Cô có ảo giác một giây tiếp theo bản thân sẽ bị anh ta chiếm đoạt, cảm thấy ánh mắt của anh ta nhìn cô tràn đầy ham muốn chiếm giữ.
Là ảo giác của cô sao? Cũng giống như tầm mắt nóng rực mãnh liệt, vừa rồi chính là anh ta nhìn cô chằm chằm.
Tim đang đập rất nhanh, cô không thể nói rõ là vì sợ hãi hay là có một nguyên nhân nào khác, hai người cứ như vậy nhìn nhau .
Tinh một tiếng, một chiếc ô tô đi qua đột nhiên bấm còi, làm cho họ đang đối mặt trở lại bình thường.
Nhìn thấy người đàn ông lướt qua mình đi về phía trước, Giang Tâm Nghiên không suy nhĩ nhiều liền mở miệng “À......”
Cô không ngờ anh ta thật sự dừng bước, sau đó quay đầu lại, một đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.
Nói thực ra, ánh mắt của anh ta có sức xuyên thấu như vậy khiến lòng cô rung động, càng có chút không nói nên lời.
Vốn khẩn trương, không biết nên mở miệng như thế nào, hỏi một người xa lạ vừa rồi có phải đang nhìn cô không thì cô cảm thấy thật kỳ quái, ngộ nhỡ người ta nói không có, mà người nhìn chằm chằm là cô, thì không phải cô rất mất mặt sao?
Nhưng mà, đã gọi người ta lại, cô ít nhất cũng phải mở miệng nói một câu.
Nhưng có thể nói gì với một người đàn ông xa lạ đây? Cô khẩn trương khiến tim đập liên hồi, sau đó chợt nhìn thấy cà phê trên tay mình, cuối cùng cũng tìm được cái cớ thật hay.
“Ly cà phê này mời anh uống”, bàn tay cầm cà phê của cô hướng về phía anh ta.
Nhìn thấy người đàn ông cau mày, cô nở nụ cười cứng nhắc, vội vàng giải thích.
“Ly cà phê này là tôi vừa mới mua cho bạn của tôi, nhưng anh ta không có thời gian uống.., vì đây là Americano, tôi từ trước tới nay chỉ uống cà phê Latte pha sữa...”. Không nói thêm gì nữa, khuôn mặt trắng trẻo thanh lệ bởi vì ảo não mà ửng đỏ, cô phát hiện mình đã nói sai, nói như vậy, giống như là ly cà phê này không ai muốn uống.., cho nên mới đưa cho anh ta. “Xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì”, cô rút tay về, cúi đầu xuống.
“Đưa cho tôi”, người đàn ông nói, thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính, chỉ có điều giọng điệu vẫn lạnh nhạt.