Học Làm Ông Xã

3.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Khi đang còn là nữ sinh trung học họ đã nảy sinh tình cảm với nhau, chỉ đợi đến khi cô tốt nghiệp đai học là kết hôn. Ấy thế mà sau khi kết hôn, anh trở thành một luật sự vừa nổi tiếng và vừ …
Xem Thêm

Chương 1
“Dì muốn con và anh Diệu kết hôn với nhau?”…

Buổi sáng được nghỉ, Trình Tâm Phi đến nhà dì Tề là hàng xóm sát bên cạnh nhà cô, ăn sáng cùng với dì. Ăn xong, cô pha trà, vừa mới ngồi xuống, dì liền nói ra ý muốn cô làm vợ anh. Cô bất ngờ và vô cùng kinh ngạc nhưng mặt lại đỏ lên làm người khác biết ngay là cô “yêu thầm” anh Diệu và cũng muốn kết hôn với anh.

Đó là vì cô thích anh từ rất lâu rồi…

Cô và Tề Diệu là đôi thanh mai trúc mã, từ nhỏ cô hay chạy qua nhà anh chơi, hồi trước mẹ cô cũng nói cô là con gái nhà họ Trình mà nhiều khi còn tưởng là con gái nhà họ Tề. Vài năm gần đây, mẹ cô thường nói ra nói vào: “Mẹ sẽ giúp con chuẩn bị cho đám cưới thật tốt, muốn lấy chồng lúc nào cũng được”.

Mẹ cô thiệt là, cô cũng rất muốn được làm vợ của anh Diệu nhưng làm sao mà biết được anh ấy có muốn kết hôn với cô không chứ?

Mặc dù cô và Diệu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm của hai nhà cũng tốt nhưng cô và anh lại không giống một cặp đôi đang yêu chút nào, nhìn cả hai giống anh trai em gái hơn. Cả hai thân mật giống như người một nhà, cũng không có hẹn ước chính thức gì, vài lần hôn nhau nhưng đó là do cô yêu cầu anh hôn cô để làm quà sinh nhật 18 tuổi. Dzậy nên cô và anh không giống là người yêu của nhau, làm sao mà anh Diệu đồng ý lấy cô làm vợ?

Tề Ngọc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Tâm Phi. “Dì biết nếu bây giờ muốn con lấy chồng là quá sớm”. Tâm Phi chỉ mới tốt nghiệp Đại học được hai tháng. “Nhưng dì thấy dì càng ngày càng không được khỏe, dì muốn lúc còn sống được nhìn thấy con và thằng Diệu đám cưới, dì còn muốn được ôm đứa cháu nội nữa”.

Năm đó bà chưa tới tuổi lấy chồng nhưng cha của Diệu đã muốn có vợ, vài năm sau chồng bà qua đời, một mình bà nuôi con trưởng thành, mong muốn lớn nhất của bà là được nhìn thấy con trai cưới vợ sinh con.

“Dì à, dì không có sao hết. Bác sĩ nói chỉ cần dì dưỡng bệnh tốt…”

“Tâm Phi, con không cần lại an ủi dì, trong người dì sao dì biết”. Tề Ngọc cười điềm đạm.“ Dì chỉ muốn biết con có muốn làm con dâu của dì không?”

Đối mặt với câu hỏi trực tiếp của dì Tề, Trình Tâm Phi thẹn thùng, nhưng cô không muốn dấu giếm tình cảm của mình. “Con thích anh Diệu nhưng anh ấy chịu đáp ứng kết hôn sao dì?”.

Nam nhân vật chính trở về đúng lúc đang bàn chuyện “kết hôn”, vẻ mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, biết ngay là tối qua anh làm việc qua đêở văn phòng Luật sự.

Hai mươi bảy tuổi, anh đã trở thành luật sư gần ba năm. Lúc đầu là người mới, sự nghiệp đang thăng tiến, anh hoàn toàn để công việc lên hàng đầu.

Thấy con trai trở về, Tề Ngọc liền đem chuyện vừa nói với Trình Tâm Phi “truyền đạt” lại một lần nữa cho con.

Tâm Phi là một cô gái dịu dàng và tốt bụng, tương lai nhất định là vợ hiền nên bà rất hy vọng con trai mình có thể lấy được Tâm Phi, có một gia đình hạnh phúc, bù đắp cho anh sự thiếu thốn tình cảm gia đình

Mệt mỏi là vậy nhưng trông anh vẫn rất sáng sủa và đẹp trai, nghe mẹ nhắc tới việc vợ con, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi gì nhiều, đôi mắt đen sâu thẳm đưa về phía Trình Tâm Phi đang ngồi, anh hỏi: “Em đồng ý rồi sao?”

“……Dzạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng lên tới đầu, cảm xúc ập đến nhanh chóng, không biết anh sẽ trả lời như thế nào đây.

“Được, chúng mình lấy nhau đi!”

Bảy giờ sáng.

Nắng ban mai chiếu qua cửa sổ xuống bàn cơm, Trình Tâm Phi ngồi nhìn người đàn ông đối diện đang uống tách cà phê tự pha. Anh cứ dán mắt vào tập tài liệu, còn cô lộ ra vẻ mỉm cười yếu ớt.

Đôi mắt hoàn toàn chìm đắm vào gương mặt của chồng, hôm nay anh cũng giống như mọi ngày, rất đẹp trai.

Anh muốn đi Viện Đài Trung, khác với bình thường, hôm nay anh tới đó sớm một tiếng. Biết anh muốn tới tòa sớm nên cô thay anh chuẩn bị quần áo. Tề Diệu đẹp trai phong độ thích hợp với áo sơ mi màu trắng, cô cũng đã chọn cho anh một chiếc caravat màu xám thật đẹp.

Nhìn cả người anh toát ra vẻ nam tính cuốn hút, đầu óc Trình Tâm Phi bắt đầu choáng váng.

Trước đây, lúc Tề Diệu đang làm việc, cô không hề làm ồn, chỉ lẳng lặng bên anh. Kết hôn được sáu năm, cô yêu chồng có phần đắm say.

Nếu người ta biết cô mới nhìn chồng đã thấy mất hồn mất vía thì chắc chắn sẽ giễu cợt cô không thôi. Cô bạn thân Phái Lam chính là một trong số đó, nhưng cô vẫn nhất nhất yêu anh.

Cô cũng biết sở dĩ anh đồng ý kết hôn với cô, vì sức khỏe của mẹ anh, chứ anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh thích cô cho dù chỉ là vu vơ. Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn rất hạnh phúc khi được kết hôn với anh, được làm vợ anh và sống bên anh.

Sau khi kết hôn, cả hai đều không tránh thai, không lâu là cô có bầu. Ba tháng sau mẹ chồng quađời, cô sinh một cậu con trai khỏe mạnh đáng yêu, thỏa mãn được tâm nguyện của bà nội muốn có cháu bế.

Nghĩ tới cậu con trai Duy Duy năm tuổi đang ngủ, mặt cô lộ vẻ cười rạng rỡ. Bởi vì cậu nhóc đúng là một “phiên bản” của anh, là một cậu nhóc rất đẹp trai. Cô định nửa tiếng nữa sẽ đánh thức cậu bé dậy, vì lúc sáng anh nói đừng gọi nhóc con dậy quá sớm, nên sáng nay bàn ăn mới im lặng như vậy.

Cô chợt nhớ tới một chuyện.

“Diệu.” Cô gọi ngọt ngào. Với chồng, cô rất thích gọi anh là Diệu cho thân mật.

“Sao?” Tề Diệu vẫn nhìn vào tập tài liệu hôm nay sẽ ra tòa.

“Bữa trước em có nói với anh, thứ bảy nhà trẻ tổ chức họp phụ huỵnh, anh có rãnh không để tham gia?”. Cô biết chồng mình lúc nào cũng bận rộn với công việc, lần trước nói với anh, anh cũng nói để xem lịch làm việc của anh đã.

Tề Diệu đặt tách cà phê trên tay xuống. “Nhờ em nói với Duy Duy thông cảm cho anh”.

Một câu thật ngắn gọn, Trình Tâm Phi biết trước chồng sẽ không rãnh rang. “Dzạ, em sẽ nói với con”. Duy Duy lớn lên càng lúc càng giống cha, cũng di truyền từ anh sự thông minh, nhưng cũng không dễ mà nói dối cậu nhóc, xem ra cô phải tốn thời gian dỗ dành cậu bé.

Tề Diệu nhìn đồng hồ, đứng dậy đem tập tài liệu bỏ vào bì công văn, sau đó đi ra cửa. Cô đi phía sau anh, tiễn anh đi làm.

Tới chỗ để giày dép, anh mang giày vào, xoay người nhìn vợ. Thân thiết vuốt đầu cô một cái:

“Anh đi làm đây!”.

“Dzạ, đi đường cẩn thận nha anh!” Cô cười tươi.

Đóng cửa lại, cô đi lại mép bàn ăn, cầm lên ly sữa còn phân nửa, uống tiếp.

Không giống ở trên tivi, tình cảm vợ chồng thường có những nụ hôn vào môi. Mỗi lần Tề Diệu đi làm, anh chỉ sờ đầu cô giống như anh trai sờ đầu em gái theo thói quen. Đến tận bây giờ khi cả hai đã có con, anh vẫn không bỏ. Chẳng lẽ anh vẫn còn coi cô như em gái của anh?

Cô không thể nói được cảm xúc trong lòng mình hiện giờ, có chút gì đó mất mát, tình huống như thế này cô chỉ biết như vây.

Lúc nào thì anh bắt đầu sờ đầu cô… Là hồi còn nhỏ.

Năm đó, vì ba của cô chuyển công tác, cả nhà theo ba chuyển đến sống ở Đài Bắc nên thành hàng xóm cùng tầng lầu với nhà họ Tề. Ngày đó tan học, đi đến tầng năm, cô liền nhớ trong cặp sách có bảng điểm cần phải có chữ ký của phụ huynh liền tưởng tượng ngay ra cảnh vào nhà sẽ bị mẹ mắng cho một trận, nên cô không vào mà ngồi ngay cầu thang.

Nghe có tiếng bước chân, cô nhìn theo hướng đó, thấy một người con trai có gương mặt đẹp trai khôi ngô. Cô biết tên anh. Tề Diệu. Anh cũng nhìn cô.

Cô nghe mẹ nói là anh rất thông minh, không chỉ học giỏi nhất lớp mà còn đứng nhất khóa, mấy năm học trung học đều đứng nhất. Anh học siêu thật. Làm sao có người nào mà đứng nhất hoài thế nhỉ?

Nhưng mà nhìn anh lại rất lạnh lùng, tốt nhất không nên tới gần. Có lần gặp cô trừng mắt nên cô không dám nói chuyện với anh. Cô còn nghĩ là anh rất chán ghét cô.

Hơn thế nữa, không có mình cô có cảm giác như vậy. Chị Đinh Quốc Nhị nhà ở tầng dưới, nói với cô anh là người khó chịu, không thân thiện với mọi người, còn nói anh không có ba, không có điểm gì tốt hết.

Thêm Bình Luận