Chương 2-2

Mãi cho đến khi chạy đến cửa lớp Cung Tử Ngôn mới phản ứng kịp, tại sao Đan Quân lại biết cô học ở lớp này?

Hình như hôm nay mới là lần đầu tiên hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

Tất nhiên cô không còn thời gian để hỏi thêm về vấn đề này, lớp của hai người không ở cùng một tòa nhà, sau khi Đan Quân đưa cô về lớp xong cũng phải tranh thủ chạy về.

Dù vội nhưng cô ấy cũng không quên nhắc nhở Cung Tử Ngôn: "Học hành chăm chỉ."

Giọng nói này khiến Cung Tử Ngôn ngây người ra trong giây lát, lời này giống như không phải để dành cho một người bằng tuổi, mà giống như là lời phụ huynh hay nói với con thì đúng hơn.

Còn có một chút giống như.. người cùng một phe?

Chẳng lẽ cô ấy thật sự coi cô là bạn gái rồi sao?

Vận đào hoa này của cô đến cũng hơi bất ngờ một chút.

Trong lúc Cung Tử Ngôn vẫn đang ngẩn người thì cô đã bị Đan Quân khẽ đẩy vào lớp.

Cô vừa xoay người bước nào thì đã nhận được vô số ánh mắt bất ngờ từ các bạn cùng lớp, tại sao hôm nay học bá lại đại giá quang lâm đến lớp của bọn họ.

Cung Tử Ngôn vẫn chưa làm quen với việc được chú ý như thế này, cô khẽ cúi đầu bước vào lớp, hình như chỗ ngồi của cô là chỗ sát cửa sổ hàng ghế đầu tiên của lớp.

Bởi vì chiều cao khiêm tốn nên cô cũng không còn cách nào mà chỉ có thể ngồi ở bàn đầu.

Cô lúc nào cũng hy vọng bản thân có thể cao thêm một chút, nhưng bất hạnh là mãi cho đến lớp 12, chiều cao của cô cũng chỉ có thể tăng thêm được 2 cm

Cung Tử Ngôn vừa bước đến chỗ ngồi thì đã thấy tên của cô xuất hiện ở bên trên vở luyện tập, chắc là cô không nhớ nhầm vị trí rồi.

Cô vừa đặt mông xuống thì người ngồi bên cạnh đã tấp sang hỏi: "Cậu quen Đan Quân à?"

Cung Tử Ngôn khẽ gật đầu sau đó lại lắc đầu, cô không thể giải thích rõ ràng vấn đề này được. Chỉ có điều, cô vẫn nhớ được cô bạn tên tiểu Đông này, cô ấy là một người vô cùng nhút nhát, lúc cô bị người khác bắt nạt người bạn này còn hay lén lút viết giấy cho cô.

Lòng tốt này cô vẫn không quên, vậy nên cô dành sự chú ý vào người bạn này nhiều hơn một chút.

"Thích thế." Con ngươi của tiểu Đông đầy vẻ ngưỡng mộ: "Người đó là học bá một trăm phần trăm đó."

Cung Tử Ngôn chỉ cười mà không nói, sau đó lại vô tình đυ.ng phải một ánh mắt của một người khác ngồi ở bên dưới cách chỗ cô không xa, trong mắt của đối phương nhìn cô mang đầy vẻ giễu cợt

Cung Tử Ngôn theo bản năng khẽ rùng mình một cái, người này tên là Lâm Đồng, là người hay suốt ngày theo sau gót Nghệ Thuần nhất.

Thật ra trước khi chuyện thư tình xảy ra tình bạn của hai người cũng khá tốt, nhưng sau khi cô tỏ tình với Nghệ Thuần xong thì tất cả mọi việc đã thay đổi.

Kiếp trước Lâm Đồng là kẻ dẫn đầu bắt nạt cô nhiều nhất, mới cách đây không lâu cô ta còn chạy đuổi theo đằng theo cô, ép cô vào đường cùng không còn cách nào mà chỉ có thể chạy lên sân thượng của tòa nhà.

Vậy nên khi gặp lại cô ta Cung Tử Ngôn vẫn có một chút cảm giác sợ hãi.

Đối phương bặm môi một cái sau đó cho cô một cái ánh mắt khıêυ khí©h, Cung Tử Ngôn vội vàng thu hồi lại tầm mắt của mình.

Giáo viên đã bước vào lớp.

Cái cảm giác ngồi trong lớp nghe giảng lại quay về rồi.

Nhưng tiết học này Cung Tử Ngôn không nghe vào tai được một chữ nào, bởi vì đã bỏ học quá lâu, cộng thêm đây còn là tiết Vật Lý khiến cô nghe xong cảm thấy giống như nước đổ đầu vịt.

Sau đó cô bỏ cuộc không nghe giảng nữa mà bắt đầu phân tích tình huống hiện tại của bản thân.

Bởi vì thư tình không đến tay của Nghệ Thuần nên những rắc rối về sau có lẽ sẽ không tái hiện nữa.

Vậy điều tiếp theo cô phải làm đó là lo cho tương lai của chính mình rồi.

Form cuối cấp của Chí Thành được tổ chức sau khi mọi người đã điền xong nguyện vọng, vậy nên khi đó mọi người gần như là đã quyết định xong xuôi hết rồi.

Tất nhiên Cung Tử Ngôn khi đó thi cũng chả ra làm sao, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ cuộc đời của bản thân như thế, vậy nên khi đó cô muốn chuyển trường để học lại.

Nhưng ba mẹ Cung của cô lại trực tiếp nói rằng để cô ra ngoài tự kiếm tiền, không muốn lãng phí tiền cho cô đi học.

Thậm chí có hôm nửa đêm thức đi vệ sinh, cô còn nghe thấy ba mẹ Cung bàn rằng định cho cô mấy nghìn tệ để cô ra ngoài đi làm là xong, tốt nhất là đi càng xa càng tốt, đỡ cho sau này phải nghe họ hàng lời ra tiếng vào.

Khi đó Cung Tử Ngôn rất đau lòng, nhưng bây giờ nghĩ lại cô lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, chắc có lẽ đã không còn gì đáng sợ hơn việc vừa trải qua cái chết.