Chương 2: Cảm giác có đồng đội

Chí Thành có yêu cầu phân lớp vô cùng khắt khe, năm nào cũng có lớp những lớp tinh anh A B C, những học sinh nằm ở trong những này sau khi tốt nghiệp cấp ba đều sẽ thi vào những trường đại học top đầu cả nước

Còn những lớp khác như lớp thực nghiệm, lớp chọn, lớp nâng cao đều là những cái tên để làm màu, những lớp này trừ là những người có thân phận bối cảnh ra, những người còn lại đều giống như Cung Tử Ngôn, tuy rằng đã thi đỗ vào Chí Thành nhưng sau đó lại không theo kịp những người khác

Cung Tử Ngôn năm đó có thể thi đỗ vào Chí Thành một phần cũng là được hưởng ké từ chị gái song sinh.

Năm lớp chín, Cung Đinh vì một lần đổ bệnh nặng mà phải nghỉ học ở nhà trong suốt một năm.

Cô ta không đồng ý để em của mình là Cung Tử Ngôn học cấp ba trước, vậy nên trong lúc sức khỏe còn đang suy nhược cô ta lúc nào cũng khóc lóc gây chuyện, sau đó ba mẹ chỉ có thể để Cung Tử Ngôn ở lại cấp 2 học thêm một năm.

Cũng chính vì được học thêm một năm lớp chín, nên Cung Tử Ngôn cũng có thể dựa vào tài năng mờ nhạt của mình thi đỗ vào Chí Thành.

Khi cô đem lòng thích Nghệ Thuần, cô vẫn cảm thấy vô cùng biết ơn người chị này, bây giờ nhớ lại từng chuyện một, cô chỉ cảm thấy ngay từ đầu cô đã rơi vào một cái bẫy không lối thoát.

Lúc này tâm trạng của Cung Tử Ngôn vô cùng rối răm, không biết cô nên cảm thấy hạnh phúc vì thoát khỏi vòng lặp của kiếp trước, hay là nên cảm thấy lo sợ vì lại dẵm vào vào một cái hố thâm sâu khó lường khác.

"Thật ra bức thư đó.." Cung Tử Ngôn định nói Đan Quân có nhận lời cô hay không đều được, dù sao thì bức tình thư đó cũng không phải là dành cho cô ấy. So với việc sau này bị phát hiện, thì cô thà bây giờ nhân tiện mọi chuyện còn chưa đi quá xa, nói ra tất cả chân tướng.

Nhưng chưa kịp nói thì Đan Quân đã ngắt lời cô: "Nếu như đã thích mình thì ít ra cũng phải để cho mình nhìn thấy sự chân thành của cậu chứ."

Cung Tử Ngôn không còn điều gì để phản bác.

Sự chân thành của cô bằng việc thi vào lớp A.

Cung Tử Ngôn cô vẫn là người biết thân biết phận, sự chân thành này dù có cho cô đi học lại từ lớp 1 cũng chưa chắc đã đạt được, huống hồ còn nói gì đến một tháng.

Chắc học bá không biết cấu trúc não bộ của con người không ai giống ai.

"Mình.." Cung Tử Ngôn vẫn không từ bỏ mà muốn nói thêm hai câu cho bản thân.

"Sắp vào muộn rồi." Học bá trực tiếp giơ tay ra nắm lấy tay cô.

Cung Tử Ngôn ngây người ra trong giây lát, sau khi phản ứng lại thì ngay lập tức định tránh đi, nhưng cô không tránh khỏi được, bàn tay của học bá đã tóm lấy cổ tay cô, sau đó cô bị cô ấy kéo tay chạy ra khỏi nơi đó.

Ban đầu lúc ở sau tòa nhà cô cảm thấy hơi lạnh, nhưng không ngờ sau khi chạy khỏi nơi đó, cô lại cảm nhận được ánh nắng chiếu từ trên trời xuống, những tia nắng này phủ xuống người khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường.

Đập vào mắt cô là tia nắng ấp áp của mùa xuân, nơi đầu mũi còn cảm nhận được mùi thơm của cây cỏ đâm chồi nảy lộc, bên tai nghe thấy tiếng cười khúc khích của các bạn học sinh.

Chuông vào lớp đã vang, mọi người ai cũng nhanh chân chạy về phía lớp học của mình.

Những chiếc váy theo hướng chạy của mọi người nhẹ nhàng bay trong không trung khiến cho cô có cảm giác quay ngược lại về quá khứ, khiến cho cô không kìm được mà đỏ mắt.

Hình như đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi ấn tượng của cô về Chí Thành cho đến giây phút cuối cùng vẫn là những điều u ám nhất, tất cả đều chưa từng được chiếu sáng qua

Cung Tử Ngôn hơi có cảm giác không nhớ được lớp của cô ở đâu, cô chỉ có thể dựa theo bản năng chạy theo sau Đan Quân, cơ thể của cô giống như đã bị bỏ quên từ rất lâu, và cả nhịp tim cũng như vậy.

Cứ thế chạy theo tia nắng của mùa xuân, những thứ cô che giấu và đè nén trong tim giống như đang bị phá đi từng lớp một, cuối cùng cô đã tìm được cảm giác được sống lại một lần nữa

Có thể được sống thêm một lần nữa thật là tốt.