Chương 2-3

Nhưng cô cũng hiểu rõ một điều, hiện tại cô không còn ai có thể dựa dẫm vào nữa.

Vậy lên cô phải tự lo cho tương lai của bản thân.

Tuy bây giờ vẫn còn thời gian cố gắng, nhưng cô cũng phải lên kế hoạch kĩ lưỡng trước. Hơn nữa, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại căn nhà vốn không còn có vị trí vào cho cô kia.

Nhưng hiện tại cô mới chỉ mười sáu tuổi, thời khóa biểu của Chí Thành lúc nào cũng kín tuần, tiết tự học buổi tối cũng phải kéo dài đến mười giờ, dù cô có muốn tranh thủ ra ngoài đi làm thêm cũng không có thời gian.

Cung Tử Ngôn chống cằm suy nghĩ cả một tiết nhưng cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào khả thi.

Tiết tiếp theo là tiết thể dục, Cung Tử Ngôn bị tiểu Đông nắm lấy cánh tay lôi ra bên ngoài.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi lớp học, không ngờ trong lúc đi xuống tầng thì lại vừa hay gặp Cung Đinh đi ra từ lớp B để chuẩn bị học tiết thể dục.

Tuy rằng thành tích học tập của ba lớp A B C đều rất cao nhưng điểm thể dục lại không được như ý lắm, vậy nên từ trước đến nay trường đều xếp cho hai lớp một cùng nhau học thể dục, lớp của Cung Tử Ngôn được xếp học cùng lớp B.

Tuy Cung Tử Ngôn và Cung Đinh là chị em sinh đôi, nhưng hai người lại giống như đến từ hai thế giới khác nhau, Cung Đinh lúc nào cũng được ba mẹ thương yêu, chỉ cần nhẹ nhàng ra tay là có thể đoạt đi hết tất cả những gì Cung Tử Ngôn có.

Đến tất cả những chất dinh dưỡng từ khi còn trong bụng mẹ dường như cũng bị Cung Đinh chiếm hết, chị gái cô lớn lên vừa trắng vừa cao, tính cách hoạt bát năng động, lúc nào cũng tỏa sáng giống như là con của thần nắng. Còn cô lớn lên chiều cao đã khiêm tốn, khuôn mặt cũng không đáng yêu ngoan hiền như chị gái, giống như là ngọn cỏ nhỏ lớn lên dưới bóng râm, cả người không có một chút sức sống.

Tình yêu của ba mẹ cũng như vậy, cái gì tốt nhất cũng sẽ để dành cho Cung Đinh đầu tiên.

Cung Đinh học ở lớp B của Chí Thành, chỉ điều này thôi đã có thể khiến cho ba mẹ yêu thương cô ta hết mực

Cung Tử Ngôn tất nhiên cũng hy vọng bản thân cô sẽ nhận được tình yêu thương của ba mẹ, vậy nên khi còn ở nhà lúc nào cô cũng ôm hết việc vào người, tất cả quần áo của Cung Đinh bao gồm qυầи ɭóŧ áσ ɭóŧ đều do một tay cô giặt, nhưng cho dù cô có làm bao nhiêu cũng không thể so bằng một cái làm nũng của chị gái trước mặt ba mẹ cô.

Cô vẫn luôn cho rằng tình yêu của ba mẹ dù có ít đến đâu, thì ít ra nó vẫn còn tồn tại, vẫn còn một góc nhỏ nào đó là dành cho bản thân.

Mãi cho đến khi chuyện cô thích con gái bị truyền đi khắp Chí Thành, chị gái cô đem chuyện này kể hết cho bà con họ hàng, thì trong nhà đã không còn chỗ nào cho cô dung thân nữa.

Vì để bù đắp cho sai sót của bản thân, khi ở nhà cô không ngừng cố gắng làm hài lòng ba mẹ, lấy lòng chị gái, không vì bản thân mà suy nghĩ một chút gì. Nhưng cho dù cô có cố gắng đến bao nhiêu thì tất cả cũng chỉ như muối bỏ bể, tất cả đều không thể níu lại được dù chỉ là một chút tình yêu thương của ba mẹ.

Cho đến khi gặp lại Cung Đinh lúc này, cô ta vờ như không thấy cô mà chỉ quay sang nói chuyện với người bạn đang ở bên cạnh khiến Cung Tử Ngôn cô cảm thấy trước đây tất cả mọi chuyện mà cô làm thật là ngu ngốc.

Cho dù muốn lấy lòng người khác thì cũng phải chọn người xứng đáng, những loại người như thế này nào có đáng để cho cô tốn công tốn sức đi nịnh nọt.

Trước đây khi ở trong trường chạm mặt với Cung Đinh, lần nào cô cũng tươi cười vui vẻ đi qua chào hỏi, ngọt ngào gọi hai tiếng chị gái, còn Cung Đinh thì lúc nào cũng không thèm để ý cô, có bị cô bám lấy thì cũng chỉ để lộ ra vẻ mặt chán ghét, giống như hận không thể cách cô càng xa càng tốt.

Cung Tử Ngôn nhìn thấy Cung Đinh ở đằng xa bắt đầu trốn tránh thì cảm thấy vô cùng nực cười, cô mới là người nên tránh xa cô ta mới đúng.

Người trước mắt này nếu như tính theo máu mủ ruột thịt thì chính là chị gái của cô, nhưng giữa hai người lại không có một chút tình cảm nào, mà ngược lại còn là người thêm dầu vào lửa lúc cô gặp khó khăn.

Vậy nên khi Cung Đinh cúi mặt giả giờ đang nói chuyện với người bên cạnh, thì Cung Tử Ngôn lại ưỡn ngực thẳng lưng trực tiếp đi qua trước mặt cô ta.

Thời khắc Cung Tử Ngôn lướt qua, Cung Đinh ngây người ngay tại chỗ, đứa em gái này.. hôm nay lại phớt lờ cô ta?

"Này!" Cô ta không hài lòng xoay người lại gọi Cung Tử Ngôn.

Cung Tử Ngôn lúc này lại giống như không nghe thấy, xoay người trực tiếp rời đi

Cung Đinh vẫn không thể tin, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cung Tử Ngôn lên tiếng hỏi người bạn ở bên cạnh: "Ban nãy nó phớt lờ mình sao?"

Người bạn bên cạnh ngượng ngập nói: "Chắc là do bạn ấy không nghe thấy chăng?"

Cung Tử Ngôn với tiểu Đông đi chưa được mấy bước thì đằng sau đã có một người chen lên, trực tiếp tách hai bàn tay của hai người ra.

Cung Tử Ngôn bị dọa không nhẹ, cô còn tưởng rằng do ban nãy cô phớt lờ Cung Đinh nên giờ bị cô ra xông lên đánh, kết quả khi quay ra nhìn thì hóa ra người đó lại chính là Lâm Đồng.

Lâm Đồng quay người lại tươi cười nhìn cô: "Cung Tử Ngôn, trưa nay cậu đi đâu thế?"