Chương 11

Ta cười, nhớ chuyện Trình Duyệt kể cho ta, lúc Tam hoàng tử ba tuổi, mẫu phi của hắn qua đời trong lãnh cung, suốt ba năm không ai phát hiện.

Không ai hiểu được một đứa nhỏ ba tuổi xử lý thi thể của mẹ như thế nào, làm cách nào sống sót được ở lãnh cung, vượt qua từng ngày đói khổ và đêm tối lạnh lẽo.

Nhưng hắn vượt qua được, nở nụ cười xinh đẹp nhất, đứng trước mặt Hoàng Đế, gọi hắn là phụ hoàng.

Ta rút đao, nhổ một ngụm nước bọt: "Xông lên cho ông đây!"

Trên thành lâu phát ra tiếng cười to đầy châm chọc, tiếng cười của Thụy Vương, hắn học Hoàng Đế gác dao trên cổ Hiền Vương.

Hắn hô: "Ta nói có sai đâu! Nàng không có tim, trên đời này không ai tiến vào được lòng nàng.”

"Tiêu Du, trong mắt nàng ngươi cũng chỉ là một đống bùn nhão mà thôi. "

Ta lười nghe.

Công thành gian nan, huống chi là tường thành của kinh thành.

Trận này đánh từ tối tới đêm khuya, khi viên gạch đầu tiên của tường thành kết băng, ta leo lên tường thành, cùng lúc đó cửa thành dưới chân ta cũng bị mở ra.

Ta không biết ai giúp ta.

Nhưng người của ta đã lao vào trong thành, thắng bại đã phân.

Khi ta tiến vào hoàng cung, lửa lớn nổi lên khắp nơi, Hoàng Đế lẳng lặng tựa vào dưới cây lê hắn thích nhất, đầu lưỡi cụp xuống, con ngươi lồi ra bên ngoài, vẫn là dáng vẻ hèn nhát như trước.

Cạnh chân hắn là thi thể của Thái Tử và Thụy Vương.

Nhưng không thấy Hiền Vương, dù là người hay thi thể.

Ta đứng trên tường cao của hoàng cung, đón ánh nắng đầu tiên của bình minh, toàn bộ kinh thành nằm trong mắt ta.

“Người nào mở cổng thành?” Ta hỏi Thanh Hạc

"Là Trình thượng thư. " thanh âm Thanh Hạc run rẩy, lộ ra không đành lòng, "Hiền Vương đã sắp xếp xong xuôi tất cả, khiến hắn mở cửa thành."

"Hiền Vương đâu rồi?"

"Không biết. Có người nói. . . bị thiêu chết!"

Ta xoa tim, hít sâu một hơi, phất tay áo nói: "Phân phó các huynh đệ nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng không cho phép quấy nhiễu bách tính. "

"Truyền văn võ bá quan lại gặp ta. "

"Gặp ở đâu?" Thanh Hạc hỏi ta.

Ta vừa đi vừa nói: "Tế đàn! Ai dám làm trái lệnh, trực tiếp tế thiên!"

Tân triều thay đổi, nhiều việc rắc rối phức tạp.

Sau khi ta đăng cơ, làm việc liên tục ngày đêm trong ba tháng mới tạm yên ổn.

Khó được có thời gian nghỉ ngơi, ta ngủ gật trên ghế, Vũ Thu nắn bóp chân cho ta.

Ta bất đắc dĩ nói: "Ta cho ngươi tự do, ngươi lại tiến cung bóp chân cho ta?"

"Chân ngài mỗi ngày đều đau, nô không yên lòng. "

Ta lắc đầu, tùy nàng vậy.

"Bệ hạ." Vũ Thu thấp giọng nói, "Sao ngài không đồng ý tuyển tú?"

Ta vân vê quả nho ném vào miệng, trước mặt hiện lên bóng người, con ngươi đen nhánh, mông lung sương mù, tức giận nhìn ta chăm chú.

"Ngươi cũng giống mấy lão già kia, giục ta kết hôn à?”

Những lão già đó, ban đầu coi thường ta chỉ là nữ nhân, âm thầm chèn ép, tranh cao thấp với ta.

Sau khi chịu mấy chiêu của ta, bọn họ chẳng ai dám chất vấn năng lực của ta nữa, lại tiếp tục nói đến hôn sự của ta.

Chính là không muốn ta thoải mái.

"Bệ hạ." Thanh Hạc khom người đi vào, "Sắp đến Lễ Nông canh, Ngài có muốn ra ngoài xem không?"

Đã lâu ta không xuất cung, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.

"Chuẩn bị đi. "

Đến hôm đó, ta đổi thường phục, dẫn một đám người đi vùng ngoại ô.

Ngày lễ rất náo nhiệt, ta đang nói chuyện với nông dân, thì cảm thấy một ánh mắt rơi trên người ta, ta không quay lại, gọi Thanh Hạc: "Bắt người đi. "

Sau khi kết thúc, Thanh Hạc đưa người lại cho ta.

"Diêu đông gia?" Ta đánh giá nam nhân ở đối diện, vết sẹo trên mặt hắn ở chỗ sáng càng dễ thấy.

Diêu đông gia hành lễ: "Thỉnh an Bệ hạ. "

Ta nhìn hắn không nói lời nào.

Đến khi hắn bắt đầu sợ hãi ta mới hỏi hắn: "Hiền Vương ở đâu?"

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, có lẽ là kinh ngạc vì ta biết thân phận của hắn. Ngay sau đó hắn lại sợ hãi cúi thấp đầu, phủ nhận: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết Hiền Vương."

"Hắn không muốn gặp ta?" Ta vẫn tiếp tục hỏi hắn.

Diêu đông gia kinh sợ lặp lại câu nói kia.

"Ngươi nói cho hắn, trẫm cho hắn ba ngày, ba ngày sau nếu hắn không đến gặp trẫm, trẫm sẽ thành hôn!" Ta vứt lệnh bài cho Diêu đông gia.

Đi được vài bước, ta lại lặp lại: "Ba ngày!"

"Bệ hạ." Diêu đông gia cầm lệnh bài dâng lêи đỉиɦ đầu, thanh âm run rẩy, "Hiền Vương đi rồi. Ngài, ngài về Hiền Vương phủ tìm, ở đó, ở đó có di thư Vương gia để lại cho ngài."

Ta đến Hiền Vương phủ, tìm được phong thư kia ở ngăn kéo bàn đọc sách của ta.

Hắn viết vào ngày ta rời khỏi kinh thành.

"Trịnh Thù, nàng không giữ lời, nàng vứt bỏ ta."

"Ta vẫn muốn giúp nàng hoàn thành nghiệp lớn. Nhưng đây là lần cuối cùng, trên đời này đã không có thứ gì đáng giá ta lưu luyến. "

"Trịnh Thù, ta không thích nàng, kiếp sau không gặp!"