Chương 12

Ta túm lấy phong thư, xoa l*иg ngực đang quặn đau, ngồi vật xuống đất.

"Thằng nhóc thối tha!"

Diêu đông gia đưa ta đến mộ của hắn.

Hắn nói ngày thành phá, Hiền Vương bị trọng thương, hôm sau khi hắn tìm đến, Hiền Vương đã lẳng lặng nằm trong ngôi mộ hắn tự đào cho mình.

Chính hắn tự tay bốc đất, chôn Hiền Vương.

Bia mộ vô danh, sạch sẽ đứng trên nấm mồ, giống hắn, sạch sẽ đến, rồi, sạch sẽ đi.

Ta đứng trước mộ hắn uống hai vò rượu, ngủ một giấc rồi về cung.

Xuân đi, thu đến.

Trong tiếng pháo hoa mừng năm mới, ta xách rượu đến tìm hắn.

Hắn ra đi ở tuổi ba mươi trong đêm hôm ấy, chỉ không biết là đầu ngày hay sau nửa đêm.

"Gặp lại hay hay không không phải do chàng. " ta lấy dao khắc tên hắn trên bia mộ

"Tiêu Du chi mộ, thê Trịnh Thù lập " (mình giữ nguyên câu này vì nó hay á =((( )

Ta sai người trồng tường vi xung quanh mộ địa, nhưng sau đó ta không đến đó nữa.

Mỗi ngày Tả tướng đều giục ta thành thân.

"Bệ hạ, Hoàng trữ là nền tảng quốc gia, ngài không thành thân thì vận quốc không ổn!”

“Ngươi nói nhảm nhiều quá!” Ta quẳng tấu chương của Tả tướng, “Hai đứa con trai của Trịnh Lạp, ngươi chọn đi.”

Trưởng tử của Trịnh Lạp năm nay hai tuổi, ta đăng cơ cũng được ba năm.

Thê tử của hắn là Trình Duyệt, có một cặp con trai song sinh.

Năm nay lại mang thai, thật dễ sinh con.

Tả tướng tuyển trưởng tử Đại Ngư, ta cũng thấy đứa nhỏ này rất thông minh.

Ta vuốt cái mũi nhỏ của thằng bé, thấp giọng nói: "Ta chỉ có thể chờ con mười lăm năm. Chờ ta chết rồi, an táng ta ở đâu con còn nhớ không?"

Đại Ngư gật đầu: "Tường vi viên."

"Tường vi, " Đại Ngư nắm tay ta, chỉ vào hậu cung, nói không rõ ràng, "Rất nhiều. "

Hắn kéo ta đến một nơi ở ngoài cung.

Khắp tường là tường vi màu hồng phấn, lẳng lặng thể hiện sức sống của mùa xuân.

"Ở bên trong. " Đại Ngư gõ cửa.

Ta đẩy cửa, tường vi đầy sân, quấn trên giàn leo, phía dưới có một nam tử gầy gò đang đứng thẳng.

Hắn từ giàn hoa quay đầu, mắt như ánh sao, môi như hoa tường vi, thấy ta đến, hắn nhíu mày.

"Hừ!" Hắn nói.

"Tiểu Du Nhi!"

Có cái gì đó trong lòng ta phá đất chui lên, điên cuồng sinh trưởng, đè nén ba năm, giờ không đè thêm được nữa.

Thanh âm nghẹn trong cổ, lần đầu tiên không phát ra được, ta lảo đảo chạy qua.

Hắn đứng trước mặt ta, đôi mắt buông xuống nhìn ta.

Mặt mày như vẽ, nhìn thấy rõ ràng.

Giống như hình dáng ta nhìn thấy trong mộng suốt ba năm qua.

"Tiểu Du Nhi, chàng không chết!"

" Ta không ra mộ xác minh, liền coi như chàng trốn ở đâu đó không muốn gặp ta.”

“ Nếu chàng tức giận thì đánh ta đi, làm cái gì đều được.”

Môi hắn kéo căng thành một đường thẳng, tức giận nói: "Ta không thèm giận người không có trái tim như nàng. Trịnh Thù, từ đầu đến cuối trong lòng nàng đều không có ta!"