Chương 10

Qua được bốn phủ thì binh mã của Hoàng Đế đến.

Binh lính Liêu đông về kinh cần vương, chặn sau lưng ta.

Trận chiến đầu tiên khai hỏa.

Trận này đánh trong ba tháng, ngày đó là năm mới, ta xách đầu hai vị đại tướng của Hoàng Đế đến cửa kinh thành.

Trống trận gióng lên, quân kỳ phần phật, trên tường thành, Hoàng Đế mắng to ta là loạn thần tặc tử, phải bị người trong thiên hạ tru diệt!

Ta chỉ là muốn sống !

Ngươi không cho ta sống, vậy ngươi chết đi.

Ta dùng tên bắn thủng quân kỳ của hắn, vạn quân bên phe ta bộc phát tiếng cười lớn.

Tất cả huynh đệ đều biết Hoàng Đế là đồ hèn nhát, cũng được chứng kiến dáng vẻ sợ tè ra quần của hắn trên chiến trường năm đó.

Nhát gan nhu nhược nhưng chẳng đáng thương, điều đáng buồn là, hắn vô sỉ bỉ ổi, sống không nhân nghĩa đạo đức.

Bây giờ đứng trên tường thành, mặc long bào, tự coi mình là rồng phượng trên thế gian!

Hoàng Đế trói một người trên tường thành, gió thổi mạnh, người đó bị thổi đung đưa, dù ở rất xa nhưng ta vẫn nhận ra đôi mắt đó.

"Trịnh Thù!" Hoàng Đế hô, "Nếu ngươi không lui binh, trẫm sẽ gϊếŧ Hiền Vương. "

"Nghe nói tình cảm của phu thê các ngươi thâm hậu, ngươi trơ mắt nhìn hắn chết sao?"

Cách gió tuyết mịt mù, ta và Hiền Vương nhìn nhau.

Tây Bắc lạnh và khô ráo, gió bấc quét trên mặt sắc như dao cắt.

Kinh thành lạnh lẽo âm u, gió ướŧ áŧ như lưỡi rắn, trượt trên da rồi thấm tới tận xương.

Ta lau khuôn mặt ướt sũng vì tuyết, không nhìn đôi mắt của Hiền Vương nữa.

"Chôn nồi, nấu cơm!"

Lính của ta được huấn luyện nghiêm chỉnh, quân lệnh phát ra, khói đặc liền dâng lên trên doanh địa.

Trịnh Lạp nhìn thoáng qua Hiền Vương đang treo trên tường thành, thấp giọng nói: “Tỷ, chúng ra hết lương thực rồi.”

Ta nhìn qua, nồi nào cũng là canh suông, chỉ ở chỗ ta có khoai lang, tròn tròn bóng bẩy, nấu trong nước sôi, mùi thơm bắt đầu tỏa ra.

Trịnh Lạp cúi thấp đầu, lại bồi thêm một câu: "Cẩu hoàng dùng Hiền Vương để kéo dài thời gian, vì hắn biết chúng ta không có lương thực.”

"Chúng ta hành quân vài tháng, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nếu không có đủ thức ăn thì không chịu được mấy ngày. "

Ta khoát tay nói đệ ấy đi làm việc của mình.

"Tướng quân. " Thanh Hạc chạy tới, đè ép âm thanh chỉ về phía sau doanh trại, "Có một thương nhân họ Diêu mang lương thực đến cho chúng ta "

"Đi!" Ta đi về phía sau doanh trại, nhìn thấy thương nhân họ Diêu, hắn tầm bốn mươi, đội mũ da chồn, có một vết sẹo kéo từ lông mày bên trái đến khóe miệng bên phải, dung mạo không hiền lành nhưng rất chân thành.

Diêu đông gia nói hắn đã chờ chúng ta ba ngày.

Vì sợ nếu đưa sớm thì chúng ta sẽ phải gánh vác thêm quân nhu liền quyết định chờ ở đây.

" n tình này ta nhớ kỹ. " ta chắp tay thi lễ "Thiên hạ đại định sau, ngươi đến tìm Thanh Hạc."

Diêu đông gia rất thú vị, hắn nói không cần cảm tạ, giao lương thực cho chúng ta rồi cáo từ.

Lượng lương thực hắn tặng cũng rất thú vị, vừa vặn đủ cho mười hai vạn người ăn đủ no đêm này.

Quân doanh tĩnh lặng, ta nhai thịt uống một ngụm rượu. Bên trên thành lâu cũng yên tĩnh. Vệt sáng duy nhất chiếu trên đầu Hiền Vương.

Dung mạo của hắn hiện ra cực rõ ràng.

Hắn đang nhìn ta.

"Tướng quân, " Thanh Hạc thở dài, thấp giọng nói, "Mọi người đều mệt rồi, đêm nay có lẽ nên nghỉ ngơi chút thôi. "

Ta ngậm đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Hiền Vương.

Hắn cười với ta, là nụ người ngây ngô đẹp nhất trên khuôn mặt.

Ta ném đũa xuống đất: "Đánh!"

Nhân lúc gió tuyết, tối nay nếu không tấn công ngày mai sẽ đóng băng, đến lúc đó chúng ta không leo được lên thành lâu.

Tất cả mọi người không đành lòng nhìn ta, Ta biết bọn họ nghĩ cái gì.

Trống trận gióng lên, vang vọng trong gió tuyết mịt mù.

"Trịnh Thù!" Hoàng Đế đem Hiền Vương áp lên lỗ châu mai, dao đặt trên cái cổ mảnh khảnh của hắn, "Ngươi tiến thêm một bước, trẫm sẽ chém hắn ngay lập tức. "