Chương 13

Thư nô, thậm chí không thể làm việc, chỉ có thể giao lại tất cả những gì mình sở hữu, ở bên Hùng Chủ mãi mãi, trừ khi chết, hoặc…

—Bị vứt bỏ.

Cậu không thể giống La Vi khi về căn cứ, dù thế nào đi nữa...

Cố Minh Dạ tỉnh dậy, tràn đầy năng lượng sau một giấc ngủ ngon. Anh chỉnh chu mình vô cùng bắt mắt rồi bấm chuông cửa phòng Hạ Lan.

Hạ Lan nghe thấy tiếng chuông, lập tức ra mở cửa, cậu đoán là Cố Minh Dạ, rốt cuộc đồng nghiệp của cậu cũng không biết cậu ở đâu.

“Chào buổi sáng, Thiếu tướng Hạ Lan.” Cố Minh Dạ nở nụ cười rạng rỡ: “Mời cậu ăn sáng được không?”

Hạ Lan cũng mỉm cười: "Thật vinh dự."

Cố Minh Dạ và Hạ Lan cùng nhau đến nhà hàng ăn sáng. Trên đường đi tình cờ gặp những Trùng tộc khác nên Cố Minh Dạ mời đi cùng, nhân tiện hỏi thăm tình hình.

“Hôm qua mọi người đã đến thăm một số khu vực của Liệu Nguyên, không biết các vị nghĩ gì về Liệu Nguyên?” Cố Minh Dạ hỏi.

Nói đến đây, các kỹ thuật viên ở Trùng tộc rất hăng hái: “Liệu Nguyên là chủ hạm được thiết kế tinh xảo nhất mà tôi từng thấy! Mà lại có nhiều công nghệ đi trước Trùng tộc chúng tôi, thực sự không biết khi nào chúng tôi mới có thể thiết kế một chủ hạm lớn như Liệu Nguyên vậy."

Cố Minh Dạ khiêm tốn xua tay: “Trùng tộc các vị khác với con người chúng tôi. Các anh không phải phụ thuộc vào vũ khí như con người, nếu không nắm bắt được công nghệ, chắc chắn chúng tôi sẽ không sánh bằng Trùng tộc. "

Câu nói này rất khéo léo, không chỉ chỉ ra Trùng tộc thua kém con người về khoa học kỹ thuật mà còn thừa nhận sức mạnh của Trùng tộc.

"Nói như vậy, trên thực tế, sự phát triển công nghệ trước Trùng tộc rất nhanh, không phải vì..."

“Tới nhà hàng rồi.” Hạ Lan đột nhiên lên tiếng, cắt đứt tiếng lầm bầm của kỹ thuật viên đó.

“Nhị điện hạ, nếu không phiền, ngài có thể vào trước không?” Hạ Lan liếc nhìn trùng cái vừa nói sai đang cố gắng giả làm chim cút: "Tôi muốn nói chuyện với cấp dưới của tôi."

Cố Minh Dạ không hề thay đổi vẻ mặt nói: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Thiếu tướng Hạ Lan, đợi anh qua.” Cố Minh Dạ như không nghe thấy gì, liền bước vào nhà hàng.

Cố Minh Dạ vừa rời đi, vẻ mặt Hạ Lan lập tức thay đổi, tất cả vẻ ôn hòa trên gương mặt đều biến mất, để lại vẻ nghiêm túc vô tận.

"Chúng ta sẽ ở cùng với con người một thời gian dài. Đừng nói gì ở bên ngoài. Phải suy nghĩ kỹ trước khi nói." Hạ Lan nghiêm nghị nói: "Việc xảy ra bên trong Trùng tộc là việc của chúng ta. Đừng phàn nàn với bên ngoài, rõ chưa?

Hạ Lan không tức giận thì thôi, một khi cậu tức giận sẽ rất đáng sợ. Cấp dưới của cậu đều từng thấy dáng vẻ cậu tức giận, nên không ai dám chọc cậu.

"Rõ ạ." Các trùng cái đồng thanh nói.

Hạ Lan nhìn quanh, xác định tất cả trùng đều nghe lời mình, mới dịu dàng nói: “Đi ăn sáng thôi.”

Mỗi trùng cái đều phải học nấu ăn, cho dù có vào trường quân sự cũng không ngoại lệ, có thể nói tất cả trùng cái đều là đầu bếp, nhưng kỹ năng nấu nướng của họ đều chỉ được thể hiện với trùng đực, còn bữa ăn mỗi ngày đều chỉ uống dịch dinh dưỡng, vì vậy khi thấy bữa sáng đa dạng, điều này khá xa lạ với họ.

Cố Minh Dạ lấy mọi thứ một cách bừa bãi, chỉ vì sợ Hạ Lan không thích.

Trên thực tế, không có vấn đề gì về việc trùng cái có thích ăn hay không, họ sẽ không kén ăn.

“Thiếu tướng Hạ Lan, cậu thích uống gì?” Cố Minh Dạ lần lượt bày ra: “Sáng nay nhà hàng chuẩn bị sữa đậu nành, sữa, cháo gà xé, cháo trứng muối thịt nạc.”

Hạ Lan mù mờ chọn bừa một cái, mở nắp bát, tìm thấy một phần cháo gà xé đang bốc hơi nghi ngút.

"Tôi nghĩ cậu có thể ăn thêm một phần sữa đậu nành hoặc sữa bò. Dù sao chỉ là nước thôi, không đầy bụng đâu." Cố Minh Dạ kéo cháo trứng thịt nạc ra trước mặt: "Tôi ăn một phần cháo với sữa đậu nành hoặc một ít sữa bò vào buổi sáng, sau đó có thể ăn thứ khác."