Chương 14

Phải nói rằng con người thực sự là một chủng tộc biết sống tốt. Trên quân hạm của Trùng tộc sẽ chỉ có những hộp thực phẩm bổ sung dinh dưỡng với nhiều hương vị khác nhau, còn trên quân hạm của con người sẽ có một khu vực đặc biệt dành riêng cho nhà hàng, thậm chí có một khu vực đặc biệt để trồng rau.

Sáng nay bước ra khỏi phòng, Hạ Lan bàng hoàng khi nhìn thấy luống rau đang phát triển tốt, nếu không phải khiến mình bớt giống một trùng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, Hạ Lan nhất định sẽ nhìn lại lần thứ hai.

Nhìn vào bữa sáng của con người, có bốn loại đồ uống được cung cấp hàng ngày. Thậm chí còn có nhiều loại thức ăn khác, chúng thay đổi mỗi ngày.

Quân đội loài người đông đảo, chỉ riêng việc cung cấp lương thực đã là một khoản chi phí khổng lồ, nếu là Trùng tộc bọn họ, trùng đực nắm quyền Bộ tài chính, chắc chắn sẽ không sẵn lòng chi trả số tiền này.

“Bánh bao tôm, bánh bao thịt, bún bò.” Cố Minh Dạ lần lượt giới thiệu các món cho Hạ Lan: “Thiếu tướng Hạ Lan, anh có muốn ăn thử không?”

“Nhị điện hạ cũng ăn đi, chúng ta cùng ăn nhé.” Hạ Lan không dám để Cố Minh Dạ lo nên nhanh chóng mời Cố Minh Dạ ăn sáng.

Cố Minh Dạ cũng không khách khí mấy, bắt đầu ăn sáng.

Lễ nghi ăn uống của hắn rất ưu nhã. Hắn không dùng đũa chọc mạnh vào thức ăn, không chép miệng. Dù ăn rất nhanh nhưng động tác không hề thô lỗ chút nào.

Thực tế, Cố Minh Dạ không phải trời sinh đã thanh lịch như vậy.

Hồi nhỏ thầy dạy lễ nghi, hắn không chịu nghe, thậm chí còn gây gổ với thầy, tranh nhau xem ai lớn tiếng hơn, thầy giáo tức giận trực tiếp phàn nàn với Cố Khỉ. Kết quả, Cố Minh Dạ bị mẹ đánh một trận nhừ đòn, sau đó mới trở nên dễ bảo hơn.

Nhưng nếu lúc đó Cố Minh Dạ biết mình có thể dùng lễ nghi này để thu hút sự chú ý của người mình yêu, nhất định hắn sẽ học tập nghiêm túc hơn.

Cố Minh Dạ trông rất đẹp trong tư thế ăn uống, Hạ Lan không khỏi nhìn lại lần thứ hai.

Chỉ hai cái liếc mắt này thôi cũng khiến Cố Minh Dạ kích động muốn chết, đến mức chỉ hận không thể đặt một chiếc gương trước mặt, có thể để anh nhìn hắn mọi lúc.

Như một bình hoa khổng tước xòe đuôi.

Hoa khổng tước không xòe được lâu lắm, Hạ Lan ăn một lúc đã mở Trí Não ra xem.

Hôm qua Hạ Lan đã gửi báo cáo lên Quân Bộ về việc hợp tác huấn luyện giữa Trùng tộc và con người, trong đó nêu quan điểm của mình về cuộc thảo luận với Cố Minh Dạ.

Quân Bộ trả lời rất nhanh, một lúc sau đã có tin tức.

Để mình tự quyết định sao? Hạ Lan cười chân thành, không hề làm khó anh. Xem ra trùng đực đó cũng không được Quân Bộ ưu ái.

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, anh tạm thời không phải lo lắng mình giống La Vi nữa.

Anh không thể giống như La Vi, anh vẫn là một thiếu tướng, trùng đực đó không đủ sức cưỡng bách anh.

Gạt đi những suy nghĩ bất an trong lòng, Hạ Lan và Cố Minh Dạ nói chuyện chính sự: “Nhị điện hạ, Quân bộ Trùng tộc chúng tôi đã trả lời, thống nhất những gì bàn ngày hôm qua, nghĩa là có thể bắt đầu thực hiện căn cứ liên minh."

Cố Minh Dạ dừng đũa, có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

Hạ Lan gật đầu nói: “Quân Bộ có ý muốn sớm giải quyết vấn đề dị thú, bảo đảm người dân được an toàn.”

“Vậy sau bữa sáng chúng ta đến căn cứ thôi.” Cố Minh Dạ không phải là người chần chừ, lập tức ra lệnh để Liệu Nguyên lên đường đến căn cứ quân sự của họ.

Quân hạm của mấy người Hạ Lan cũng không cách xa Liệu Nguyên, Hạ Lan lập tức ra lệnh cho quân hạm theo sát Liệu Nguyên.

Căn cứ quân sự mà Cố Minh Dạ nhắc tới có diện tích rất rộng lớn, toàn Trú Tĩnh chỉ có quân đội ở đây, không có người dân nào khác sinh sống.

"Đây là căn cứ lớn nhất Viễn Tinh, có thể chứa 100.000 người cùng sinh sống ở đây. Mọi chức năng của căn cứ đều được trang bị đầy đủ. Dù có ở lại đây lâu cũng sẽ không có vấn đề gì." Cố Minh Dạ đưa Hạ Lan tới cầu tàu, nhìn xuyên qua màn hình, có thể thấy một căn cứ rộng lớn.