Chương 7

Hoàng Thượng của ta, Chạy đâu cho thoát! | Lai Mạch Cổ Quốc Hệ Liệt!

Chương 7

Long Thiên An sau khi trở về tâm trí đều cứ để lung tung, làm việc gì cũng không tập trung cho được, bộ dạng suốt ngày thẫn thẫn thờ thờ a~ như ngay bây giờ đây, Long Thiên An rõ ràng đang ngồi cạnh Mộc Nhi - Hoàng Hậu của y, nhưng mà tâm hồn Long Thiên An thì lại để ở nơi nào không ai biết.

-Bệ hạ... bệ hạ...

-À... hả? Mộc Nhi? Nàng gọi ta có việc gì sao?

-Bệ hạ, người thấy không khỏe ở đâu thần thϊếp cho gọi thái y, từ ngày người từ Lai Mạch Cổ Quốc trở về rất hay mệt mỏi, hay là qua đó không hợp tiết trời hay sao?

-Ta... ta không sao.. - có đánh chết Long Thiên An cũng không thừa nhận không phải do sức khỏe không tốt, mà suốt ngày cứ nhớ đến người kia, ngay cả ngủ cũng mơ thấy hắn. Long Thiên An nghĩ ngày đó mình cũng hơi quá đáng không báo cho hắn một tiếng mà đã rời đi, nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, hắn căn bản không coi y ra gì, y cũng không việc gì phải để mắt tới hắn a~ dù sao hắn cũng là một tiểu tử thối không đáng để y quan tâm.

-Bệ hạ, người đang nghĩ gì vậy? - Mộc Nhi thấy Long Thiên An cứ nhìn ra xa, trên mặt vô số biểu cảm nhìn rất buồn cười, hết nhăn nhó rồi lại đỏ mặt rồi lại nhăn nhó.

-À chỉ là nghĩ một số chuyện không vui thôi nàng đừng bận tâm. - Long Thiên An cố xóa đi hình ảnh người kia trong đầu mình, không cho phép nghĩ đến hắn nữa. Hiện tại nên quan tâm đến Mộc Nhi mới đúng, nàng là Hoàng Hậu của y là người y yêu thương, còn đối với người kia chắc chỉ là nhất thời mà thôi.

-Mộc Nhi, nàng thấy trong người thế nào rồi. Thái y nói nàng cũng cận ngày sanh rồi, có cảm thấy gì không?

-Thần thϊếp chỉ hơi lo lắng, nhưng mà cũng rất mong chờ không biết hài tử của chúng ta sẽ như thế nào. - Mộc Nhi ánh mắt hạnh phúc sờ sờ bụng mình.

-Chắc chắn sẽ xinh đẹp như nàng.

-Và còn oai phong tài giỏi như bệ hạ nữa.

Người kia còn tài giỏi hơn ta, mặc dù tiếp xúc với hắn không được lâu nhưng ta biết hắn rất giỏi, tiểu tử đó cái gì cũng biết, duy chỉ có xấu hổ là không biết.

Long Thiên An vừa nghĩ đến không nhịn được mà cong lên khóe môi.

-Người nghĩ gì mà vui đến vậy? - Mộc Nhi lần đầu tiên thấy Long Thiên An ngồi cười ngốc như vậy không khỏi khó hiểu.

-Hả?? Ta... ta vừa cười sao?? - Long Thiên An lập tức tỉnh táo lại, thật muốn tát cho mình mấy cái, nói không nghĩ mà sao cứ nghĩ đến hắn, thật đáng giận mà.

'Cốc... cốc...'

-Hoàng Thượng, nô tì mang canh tẩm bổ cho Hoàng Hậu.

-Vào đi.

Nô tì kia mang canh vào đặt lên bàn xong cũng nhanh chóng lui ra ngoài.

Long Thiên An bưng canh nóng lên thổi thổi, bồi Mộc Nhi ăn.

-Nào, ta đút nàng.

-Không cần đâu, thần thϊếp tự làm được.

-Cứ để ta. - Long Thiên An đưa thìa canh đến bên miệng Mộc Nhi được nàng nhanh chóng ăn vào, đến thìa thứ hai sau khi đã thổi thổi xong, Long Thiên An lại tiếp tục đưa đến bên miệng nàng nhưng mà...

-Bảo bối à, đút cho ta miếng nào.!!

-A~~~

Không hiểu sao từ Mộc Nhi lại thay bằng Lai Hoàng Ưng , Long Thiên An sợ đến nổi suýt nữa nhảy dựng lên.

-Bảo bối, sao ngươi không đút cho ta ăn nha~~ A~~~

-Ngươi... ngươi... - Long Thiên An chỉ tay vào người đối diện mà lắp bắp, khiến cho Mộc Nhi vô cùng lo lắng.

-Bệ hạ, người làm sao vậy? Là thần thϊếp mà.. - Mộc Nhi quơ quơ tay trước mặt Long Thiên An.

-Hả?? Mộc Nhi.. - từ Lai Hoàng Ưng lại chuyển thành Mộc Nhi, Long Thiên An nghĩ mình thật sự bị điên rồi.

-Nàng tự ăn đi, ta ra ngoài một lát. - Không muốn nhìn thấy thêm ảo giác mà nhanh chóng đi ra ngoài, Long Thiên An dạo ngự hoa viên với tâm trạng rối bời, rốt phải làm sao thì y mới quên được hắn đây. Nghĩ về hắn đã là quá rồi, hôm nay lại còn ảo giác từ Mộc Nhi ra hắn. A!!!!

-Hoàng Thượng, hay người trở về nghĩ ngơi đi, nhìn người không được khỏe. - thái dám A Tiêu bên cạnh Long Thiên An cũng cảm thấy hơi lo lắng, không hiểu sao ở Lai Mạch Cổ Quốc Hoàng Thượng ngày nào cũng sắc mặt tươi tỉnh thoạt nhìn thấy vui vẻ, nhưng mà trở về đã được 5 ngày, Hoàng Thượng tính tình thất thường khó hiểu, tâm trạng lúc buồn lúc giận khiến mọi người không kịp trở tay a.

-Ta thích đi dạo mặc ta, ngươi có quyền quản sao? - Long Thiên An quay qua trút giận lên đầu tiểu thái dám.

A Tiêu nửa lời cũng không dám hé. Nhanh chóng đi theo Hoàng Thượng đang bốc khói nghi ngút.

-Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.

A, cái tên thị vệ ngu ngốc này, ngươi muốn chết rồi sao?

A Tiêu vội giữ tên thị vệ kia lại, nói nhỏ vào tai hắn - Hoàng Thượng bây giờ tâm trạng không vui, ngươi có việc gì mà la to vậy hả?

-Ta đâu dám, nhưng đây là việc gấp, ta phải báo với Hoàng Thượng.

-Ngươi để khi khác không được sao?

-Tuyệt đối không được.

-Hai ngươi đang thì thầm cái gì? - Long Thiên An hô to khiến hai người giật nảy mình vội vàng quỳ rạp xuống đất.

-Hoàng Thượng thần có tin quan trọng muốn báo.

-Có gì mau nói, nếu không quan trọng cẩn thận ra chém đầu ngươi.

Tên thị vệ kia lập tức rùng mình một cái, lắp bắp nói - Có... có thái tử.. thái tử của Lai Mạch... Hoàng Thượng... a...thần còn chưa bẩm báo xong mà. A Tiêu, như vậy là sao?

-Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, đi làm việc của ngươi đi, ta phải chạy theo Hoàng Thượng đây.

---

Nhìn thấy người mà mơ cũng gặp đang đứng trước mặt mình. Trái tim Long Thiên An không ngừng đập loạn xạ, nhưng mà vẫn cố gắng trấn tỉnh bản thân ngồi xuống.

-Ừm, thái tử hôm nay đến đây phải chăng có điều gì quan trọng? - Long Thiên An vừa hỏi xong đã vội vàng di dời ánh mắt đi nơi khác, cái tên thối đó cứ nhìn y chằm chằm làm gì a.

Lai Hoàng Ưng trong lòng không ngừng cười, bảo bối nhìn sắc mặt không tốt cho lắm a~ chắc là nhớ hắn đến nổi ăn không ngon ngủ không yên đây mà.

-Cũng không có việc gì quan trọng lắm. Ta chỉ là phụng mệnh phụ vương đến đây để học hỏi tài đức của Hoàng Thượng, phụ vương nói ta cần phải cố gắng nhiều hơn, để có thể một ngày nào đó trở thành người như Hoàng thượng đây.

Long Thiên An đột nhiên có chút hụt hẫng. Thì ra hắn đến theo ý của quốc vương, hoàn toàn không liên quan đến mình. Nhưng mà, tại sao y lại nghĩ như vậy chứ? Điều này càng khiến cho Long Thiên An thêm bực tức.

-Thái tử nói quá rồi, nếu quốc vương đã muốn vậy thì ta cũng xin được giúp đỡ, chỉ sợ Thái tử ở đây không tốt rồi lại sớm muốn trở về.

-Không không, ta rất dễ thích nghi, dù Hoàng Thượng có đuổi thì ta cũng không muốn đi.

-Không dám. - Long Thiên An lén lút ném cho Lai Hoàng Ưng cái trừng mắt. - A Tiêu, chuẩn bị phòng cho Thái Tử.

-Dạ Hoàng Thượng, mời Thái Tử.

-À, Hoàng Thượng, ta có vài việc quan trọng muốn nói, nhưng mà ở đây không tiện cho lắm, có thể đến đại điện của Hoàng Thượng bàn chuyện được không?

Long Thiên An nghĩ không biết tiểu tử này lại muốn giở trò gì nữa đây? Nhưng mà nếu hắn giở trò ở đây cũng không được, nên cũng gật đầu đồng ý.

Hai người đến đại điện, Long Thiên An lệnh cho nô tì thái dám đều lui, ngay cả A Tiêu cũng không ngoại lệ.

-Nhưng mà...

-Ta bảo ngươi lui thì ngươi cứ lui đi. - Long Thiên An cũng vì muốn cùng Lai Hoàng Ưng giải quyết rõ mọi chuyện, lỡ bọn họ có cãi nhau có người ngoài nghe được không phải sẽ rất mất mặt hay sao?

-Dạ, thần xin lui.

Long Thiên An liếc nhìn Lai Hoàng Ưng một cái, không thèm nói gì mà đi vào phòng.

Lai Hoàng Ưng cười cười, vừa đóng cửa đã bay lại ôm chặt lấy Long Thiên An - Bảo bối à, ta nhớ ngươi muốn chết luôn.

Long Thiên An tim đột nhiên đập thình thịch thình thịch, nhưng mà tuyệt đối không thừa nhận cảm giác của mình, lạnh lùng đẩy Lai Hoàng Ưng ra - Xin thái tử giữ ý một chút.

-Ta cần gì phải giữ ý? Lẽ nào bảo bối không nhớ ta sao? Ngươi làm ta đau lòng đó nha..!! - Lai Hoàng Ưng ôm lấy tim mặt nhăn nhó.

-Ai thèm nhớ ngươi!! Đi mà nhớ người quan trọng của ngươi đi. - Long Thiên An một bụng giấm chua không thèm quan tâm đến.

-Người quan trọng sao? Bảo bối chính là quan trọng nhất đối với Lai Hoàng Ưng ta. - Lai Hoàng Ưng ôm lấy Long Thiên An khẳng định.

-Nghĩ ta dễ lừa lắm chắc? Ngươi cải trang đi chơi ta không thèm quan tâm, ai cũng biết ngươi là Chu công tử. Nhưng nàng ta lại biể ngươi chính là thái tử, ngươi coi trọng nàng ta đến thế sao không đưa nàng ta vào cung luôn đi. Còn cất công chạy tới đây làm gì?

Lai Hoàng Ưng vui vẻ cười, hôn lên má Long Thiên An một cái - Bảo bối thích ăn giấm chua~

-Ta mới không thèm. - Long Thiên An vẫn giữ nguyên một mặt lạnh lùng, hừ!! Để xem ngươi giải thích như thế nào.

-Haha~ có hay không thì tự ngươi biết rõ nha. Được rồi, chuyện không phải như ngươi nghĩ, thật ra thì ta có qua lại với nàng ta vài lần, trong 1 lần say rượu lỡ miệng nói ra không ngờ nàng ta lại nhớ lâu đến thế. Nhưng đó cũng là chuyện trước đây, từ ngày gặp được bảo bối ta hoàn toàn không có ra ngoài nữa a~ bây giờ ta chỉ có mình bảo bối thôi. Còn ta cất công chạy tới đây, để là gặp bảo bối đó, ai bảo ngươi đi không nói ta một tiếng, làm ta thương tâm muốn chết.

-Có quỷ mới tin lời ngươi - Long Thiên An mặc dù nói vậy nhưng trong tâm cũng hơi hơi tin hắn a~ lại nghe hắn nói chạy đến đây để gặp y, tâm trạng cũng vui được chút ít.

-Thật là, nói bảo bối không tin, ta buộc phải chứng minh bằng hành động thôi a~ bảo bối à, ta nhớ ngươi rất nhiều đó~ - Lai Hoàng Ưng cười tà ôm Long Thiên An lên, hướng Long sàn đi tới.

-Ngươi... ngươi muốn làm gì? - Long Thiên An xấu hổ đến đỏ mặt.

-Bảo bối của ta đó mặt thật xinh đẹp đó! Hôm nay tướng công sẽ cho ngươi bắn đầy Long sàn luôn.

-Ngươi....

-A... Ừm.... ừm...

Trên Long sàn cao quý, Hoàng Thượng của Long triều tay chân đều chống xuống, cái mông căng tròn vểnh lên, cúc huyệt giữa hai cánh mông không ngừng bị côn ŧᏂịŧ thô to đâm vào.

-A.. tha cho ta.. ngô... sâu quá.. hô... Hoàng Ưng~~~ - Long Thiên An thanh âm khàn khàn rêи ɾỉ.

-Hừ! Cái da^ʍ huyệt này thèm côn ŧᏂịŧ của ta đến chảy nước miếng, đâm vào lại cắn chặt mà còn dám kêu tha sao? - Lai Hoàng Ưng nắm lấy tóc Long Thiên An, đầu lưỡi tại vành tai mẫn cảm điên cuồng liếʍ loạn. Long Thiên An càng thêm kí©h thí©ɧ mà co rút tiểu huyệt, như muốn cắn lấy côn ŧᏂịŧ thô to bên trong không cho phép rút ra.

-Ha... thao ta... ngô... a... ta chết mất... Hoàng Ưng... thao ta... - Long Thiên An vừa khóc vừa rêи ɾỉ, cái mông liên tục xoay xoay nghênh đón va chạm.

-Thao chết ngươi~ Hoàng Thượng dâʍ đãиɠ, cái da^ʍ huyệt này là của một mình tướng công nghe rõ chưa? - Lai Hoàng Ưng ôm lấy thắt lưng Long Thiên An, côn ŧᏂịŧ rút dính đầy dâʍ ɖị©ɧ rút ra chỉ còn mỗi đầu bên trong, xong lại đâm sâu vào đến tận đáy.

-Aaa!! Là của tướng công.. da^ʍ huyệt là của tướng công... ngô.. thao ta thật sướиɠ.. ô.. ta rất nhớ ngươi tướng công~ ta rất nhớ ngươi... - Long Thiên An kɧoáı ©ảʍ thấm vào da thịt, không ngừng dâʍ ɭσạи kêu lên, phun ra hết tâm tình lúc nào không rõ.

Mà Lai Hoàng Ưng vừa nghe thấy đã mừng như điên. Vỗ vỗ lên mông của Long Thiên An vài tiếng giòn tan, côn ŧᏂịŧ rút ra đâm vào liên tục - Ta cũng nhớ ngươi... bảo bối của ta, ta yêu ngươi.... - Hai tay vươn ra trước nắm lấy hai đầṳ ѵú Long Thiên An ra sức trêu đùa, côn ŧᏂịŧ cũng như vậy đâm vào thịt huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠.

-Ngô... aaaaa!!!! - nghe được lời yêu của người mình yêu nào có gì hạnh phúc hơn, côn ŧᏂịŧ tích tụ đầy dâʍ ɖị©ɧ điên cuồng bắn ra trên Long sàn.

-Bảo bối... - Lai Hoàng Ưng hôn lên tấm lưng trần của Long Thiên An, xỏ xuyên không ngừng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ liên tục phun thẳng vào trong cúc huyệt khiến cho Long Thiên An sung sướиɠ đến ngất đi tỉnh lại mấy lần.

Một là Hoàng Thượng của Long Triều, một là Thái tử của Lai Mạch Cổ Quốc. Hai người như điên cuồng mà quấn chặt lấy nhau bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên Long sàn cao quý, giao hợp thành một mảng dâʍ ɭσạи.

----

-Ngươi buông ra coi, ôm chặt như vậy muốn cho ta không thở nổi sao?

-Bảo bối đúng là ăn no xong là phủi mông, vừa nãy ta còn làm cho ngươi sung sướиɠ như thế. - Lai Hoàng Ưng tỏ vẻ trách mắng, tuy nhiên vẫn không có buông Long Thiên An ra.

-Câm miệng cho ta. - Long Thiên An lập tức đỏ mặt, cái tên mặt dày này cái gì cũng có thể nói ra dễ dàng như vậy.

-Còn xấu hổ, chỉ có cái miệng bên dưới của bảo bối là thành thật thôi - Lai Hoàng Ưng cười tà đưa bàn tay xuống bên dưới, ngón tay mân mê tiểu huyệt của Long Thiên An.

-Ngươi.. đừng...a... - Long Thiên An tay bấu chặt vào chăn.

Lai Hoàng Ưng hôn lên đầu vai của Long Thiên An, hai ngón tay thâm nhập vào càng sâu. - Ngươi có biết ta nhớ ngươi đến mức nào không? Hôm đó ngươi còn không cho ta cơ hội để giải thích. Lúc ta thức dậy biết ngươi đã rời đi từ rất sớm, ta rất tức giận.

-Ngô... ta sai rồi... đừng mà.. đừng dày vò ta nữa.

Lai Hoàng Ưng rút các ngón tay ra, côn ŧᏂịŧ đặt tại huyệt khẩu không có ý định đâm vào. - Bảo bối nói cho ngươi hay, ngươi không dễ dàng chạy trốn khỏi ta đâu, ngươi có chạy đằng trời, Lai Hoàng Ưng này nhất định cũng sẽ bắt ngươi về. - Lai Hoàng Ưng không báo trước đem côn ŧᏂịŧ đẩy vào ngay lập tức bị thịt huyệt mềm mại bao phủ.

-Ô.. Hoàng Ưng...a.. ta không chạy.. không chạy nữa... a...

-Ngoan lắm, ngươi phải hứa đó bảo bối.

-Ta hứa... ta hứa.. ô... thao ta.. nga...

Môi chạm môi một đoàn dây dưa, Long Thiên An bị hôn đến đầu óc quay cuồng, đầu lưỡi liên tục bị quấn lấy.

-Nga.. a.. sâu quá... sâu quá rồi.. ô.. ta chết mất... Hoàng Ưng.. cứu ta... ô - Long Thiên An nghĩ mình không bao giờ cơ thể thoát khỏi cảm giác này, không phải là nhất thời, mà chính là yêu.

-Bảo bối, ngươi thật dâʍ đãиɠ... thích bị côn ŧᏂịŧ của tướng công thao lắm sao??

-Thích... rất thích...

-Hừ!! - Lai Hoàng Ưng côn ŧᏂịŧ bị tràng huyệt co rút mυ"ŧ chặt lấy, điên cuồng thao liên tục, sau đó khống khoái bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong.

-A... - Long Thiên An không còn bắn được gì mê man muốn ngất đi, lại bị tiếng gõ cửa truyền đến làm cho bừng tỉnh.

'Cốc... cốc...'

-Là ai?

-Hoàng Thượng là nô tài A Tiêu đây.

-Có việc gì? Không phải ta đã nói không có lệnh thì không được làm phiền hay sao? - Long Thiên An cũng có chút lo sợ, không biết A Tiêu có nghe được cái gì không a?

-Hoàng Thượng xin tha mạng, chuyện gấp nên nô tài mới chạy đến đây.

-Chuyện gấp thì mau nói, còn nói lằng nhằng cái gì? - Long Thiên An trong lòng không hiểu sao lại lo lắng, nhưng mà cái tên mặt dày bên cạnh không yên phận còn sờ mó lung tung a~ - Ngươi ngồi yên cho ta! - nghiến răng nghiến lợi nói còn thưởng cho hắn một cái đánh, Lai Hoàng Ưng bộ dáng như con mèo nhỏ nhưng mà vẻ mặt thì vô cùng sắc lang không thèm ra tiếp tục nghịch đầṳ ѵú sưng đỏ của Long Thiên An.

Mà Long Thiên An cũng hết cách với hắn, chỉ hừ một tiếng sau đó nghe tiếp những lời tiếp theo của A Tiêu.

-Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương sắp sanh.

-End Chương 7- [3k từ] | 《Tiếp Hạc》