Chương 6

Hoàng Thượng của ta, chạy đâu cho thoát! | Lai Mạch Cổ Quốc Hệ Liệt!

Chương 6

-Bỏ cái tay của ngươi ra - Long Thiên An không khỏi bất mãn đánh bàn tay không bao giờ theo quy củ kia.

-Tiểu An thật hung dữ nha, ta không phải giúp ngươi tắm sao? - Lai Hoàng Ưng bị đánh cũng không quan tâm, tiếp tục sờ chỗ này véo chỗ kia trên người bảo bối.

-Ta cần ngươi tắm cho chắc? Ai kêu ngươi nhảy vô làm gì? Còn nữa, ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện ngươi dám lừa ta.

-Ai ai~ oan cho ta quá!! Còn không phải tại vì ta muốn Tiểu An bên cạnh chăm sóc nên mới bày ra trò đó.

-Câm miệng! Gọi ta là Thiên An, gọi bằng cái kia cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi - Long Thiên An chất giọng tức giận nói. Tên mặt dày đó cứ 1 Tiểu An 2 Tiểu An, người ngoài mà vô tình nghe thấy thì còn ra cái thể thống gì a.

Mà Lai Hoàng Ưng cũng không thèm để vào tai - Ngươi nói thích ta rồi còn không cho ta gọi là Tiểu An! Lẽ nào... à... muốn ta gọi là Tiểu nương tử sao? - vừa chớp mắt biếи ŧɦái vừa nói, khiến cho Long Thiên An không khỏi một trận rùng mình.

-Ngươi bớt ảo tưởng đi, ai nói thích ngươi hả? - mặt cơ hồ có chút nóng lên, Long Thiên An nhanh chóng che dấu vội quay đi chỗ khác.

-Được rồi, ta biết Tiểu An yêu ta đến sâu đậm nhưng không dám nói. Nhưng ta đã có biện pháp rồi nha - nở nụ cười không mấy trong sáng, Lai Hoàng Ưng mặt dày cộng với không biết hai chữ xấu hổ viết ra sao bắt đầu sờ soạng người Long Thiên An.

Mà Long Thiên An tất nhiên đã nảy lên dự cảm không lành, nhưng chưa kịp trở tay thì Lai Hoàng Ưng đã nhanh hơn một bước.

-A... ngươi... ngươi... ô... buông ra... đau quá!!

-Bảo bối, xem ra trong nước ấm có vẻ dễ dàng hơn a. Lần sau chúng ta cứ tiếp tục như thế này đi - Lai Hoàng Ưng một bên côn ŧᏂịŧ càng thêm đẩy sâu vào bên trong, một bên vừa liếʍ vừa cắn trên vành tai mẫn cảm của Long Thiên An.

-Ngô... ngươi xấu xa...a... sâu quá... ngô... - Long Thiên An toàn thân phiếm hồng, không ngừng bật ra những âm thanh rêи ɾỉ đánh thẳng vào tâm trí Lai Hoàng Ưng.

Xoay mặt Long Thiên An lại hướng môi y mà điên cuồng hôn, Long Thiên An ngay tại thời khắc này đều giao phó tất cả cho Lai Hoàng Ưng. Bị hôn đến đầu óc quay cuồng, ngay cả đầu lưỡi cũng bị mυ"ŧ đến tê dại.

-Ngô... Hoàng Ưng...a...

-Nói xem, ngươi có yêu ta không?

-A....ta không biết... ngô.. thao ta..a...

-Được, tùy ngươi - Lai Hoàng Ưng cắn răng ly khai côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt mê người của bảo bối.

Cảm giác trống rỗng khiến cho Long Thiên An có chút hụt hẫng, sâu trong nội tâm không ngừng kêu gào thật khó chịu. Nhưng mà... y thật sự không biết đây là loại tình cảm gì. Vẫn không trả lời được câu hỏi y có yêu Lai Hoàng Ưng hay không!? Y có thực sự yêu hắn? Hay đó chỉ là cảm xúc nhất thời? Y không thể lý giải được điều này.

Một hồi lâu vẫn không ai mở lời, Lai Hoàng Ưng nhanh chóng đứng dậy muốn ra khỏi dục bồn.

-Hoàng Ưng - Long Thiên An không hiểu sao lại nắm lấy tay hắn kéo lại, rốt cuộc y bị làm sao thế này?

-Ngươi muốn nói gì? - Lai Hoàng Ưng chất giọng có chút lạnh lùng, thực ra trong lòng đang không ngừng gào lên khi thấy ánh mắt ướŧ áŧ của Long Thiên An, nhưng mà hắn không thể để cho bảo bối ngốc này được nước lấn tới, phải đem mọi chuyện làm rõ.

-Ta..ta... ta thật sự không biết ta có yêu ngươi hay không. Nhưng mà, ta rất thích ở bên cạnh ngươi, mỗi lần ngươi ôn nhu với ta, ta đều rất vui. Ngươi lo lắng cho ta, quan tâm ta. Hay ngươi khi dễ ta như vậy, nhưng ta đều không muốn thoát ra, ta....

-Hừ, cái bảo bối dâʍ đãиɠ này, ngươi đang nói rõ mọi chuyện, hay là đang câu dẫn ta vậy hả? Thật đáng chết! - Lai Hoàng Ưng nhanh chóng kéo Long Thiên An đứng dậy, xoay người y lại đánh mạnh lên bờ mông căng tròn kia.

-Ô...

-Đúng là dâʍ đãиɠ, đánh cũng khiến ngươi rêи ɾỉ như vậy sao? Lai Hoàng Ưng cười cười, từng chút hôn lên đầu vai của Long Thiên An.

-Ai...ai nói... ta là đau mới kêu như vậy - Long Thiên An tuyệt đối không chịu thừa nhận. Nhưng mà bị Lai Hoàng Ưng vừa hôn vừa khıêυ khí©h trên dưới như thế, thật sự rất khó chịu. Từ sâu trong tiểu huyệt không hiểu sao vô cùng ngứa ngáy, đáng ghét, sao thân thể y lại mẫn cảm như thế này chứ?

-Xem ra ngươi rất thích nói dối nha - Lai Hoàng Ưng ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú của Long Thiên An nhẹ nhàng nhu lộng, côn ŧᏂịŧ cứng rắn đặt tại miệng huyệt cọ qua cọ lại không có ý định tiến vào.

-Ngô... Hoàng Ưng... ta... ta muốn ngươi... ô... đừng khi dễ ta nữa.

Lai Hoàng Ưng trêu chọc cho hai đầṳ ѵú của Long Thiên An cứng lên, xong lại di chuyển bàn tay xuống phía dưới trêu chọc phân thân khả ái cũng đã cương lên.

-Ngươi muốn cái gì phải nói rõ ràng.

-Ô... ta không nói được... ngươi xấu lắm...

-Làm nũng vô ích. Chỉ khi ngươi nói rõ ràng, ta mới có thể thõa mãn ngươi - Lai Hoàng Ưng từng lời nói như thôi miên đẩy vào tai của Long Thiên An, hơi thở đều đều thổi nhẹ vào tai càng khiến Long Thiên An thêm khó chịu.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được loại tra tấn điên cuồng như thế này, gạt bỏ xấu hổ mà kêu lên.

-Ô... ta muốn côn ŧᏂịŧ của ngươi... tiến vào... thật ngứa... mau thao ta..a.. cầu ngươi tướng công...

Lai Hoàng Ưng tất nhiên vừa nghe xong vô cùng thõa mãn, suýt chút nữa nhảy múa khi nghe hai từ 'tướng công' phát ra từ miệng bảo bối yêu quý.

-Thật dễ nghe, bảo bối của ta ngoan như vậy tất nhiên phải thưởng cho ngươi rồi - Lai Hoàng Ưng không thêm chần chừ, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng nhanh chóng vọt vào tiểu huyệt mềm mại. Ngay lúc được vách tràng bích ướŧ áŧ bao phủ lấy, Lai Hoàng Ưng lập tức tận hưởng được kɧoáı ©ảʍ đến tê dại đầu óc.

-A... Hoàng Ưng... thao ta.. mạnh mẽ thao ta... - Long Thiên An khó chịu xoay xoay mông, du͙© vọиɠ đã xâm chiếm khiến y không thể phân định mình đang làm cái gì.

-Ngươi... - Lai Hoàng Ưng không còn lời nào để nói, cố gắng ngăn chặn máu mũi sắp phun ra tới nơi - Ta nhất định cho ngươi thoải mái, bảo bối.

Vừa dứt lời côn ŧᏂịŧ đã trừu động, mỗi lần đâm vào đều tận tình đâm vào nơi sâu nhất, mỗi lần rút ra đều kéo theo mị thịt đỏ đến mê người. Lai Hoàng Ưng liên tục bị huyệt động cắn chặt lấy, nơi mềm mại ấm nóng của bảo bối khiến hắn như phát điên lên. Thắt lưng không ngừng đưa đẩy.

-Ngô... thoải mái...a.. thao thật thoải mái... - Long Thiên An điên cuồng rêи ɾỉ, trước mắt một mảng kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn không biết đâu đúng đâu sai, chỉ biết bản thân đang rất thoải mái một chút cũng không muốn thoát ra.

Lai Hoàng Ưng càng gia tăng thêm tốc độ đưa đẩy, liên tục đánh thẳng vào điểm mẫn cảm nằm trong tiểu huyệt khiến cơ thể Long Thiên An không ngừng run lên.

-Là ai đang thao ngươi?

-Ngô... là ngươi..a.. thích quá... ô..

-Là ai? - Lai Hoàng Ưng bắt lấy côn ŧᏂịŧ của Long Thiên An liên tục chà xát.

Khắp cơ thể đều bị tập kích khiến Long Thiên An không thể khống chế được bản thân rêи ɾỉ, trong lòng không ngừng cảm thán thật thoải mái - A.... là Hoàng Ưng... ô... tướng công của ta... tướng công thao thật sâu... ngô... ta chết mất... - không ngừng lắc lư mái tóc ướt đẫm, Long Thiên An tiểu huyệt lập tức co rút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể thêm nhẫn nhịn mà bắn ra trên bàn tay của Lai Hoàng Ưng.

-Bộ dạng bảo bối bắn tinh cũng rất mê người nha - Lai Hoàng Ưng cười ôn nhu hôn hôn lên môi của Long Thiên An, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của y, côn ŧᏂịŧ đưa đẩy với tốc độ kinh người, tiếng âm nang va chạm với mông của Long Thiên An không ngừng phát ra.

-Hừ.... bảo bối.. ta bắn cho ngươi đây... hừ....

-Ưʍ.. bắn cho ta.. toàn bộ đều cho ta... - Long Thiên An ánh mắt như mê loạn, xoay ra cùng Lai Hoàng Ưng hôn môi.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ phóng thích phun sâu vào trong tiểu huyệt của Long Thiên An, nóng như khiến con người ta muốn tan chảy. Long Thiên An trải qua kɧoáı ©ảʍ điên cuồng không còn khí lực cả người đều đem dán vào người Lai Hoàng Ưng.

Lai Hoàng Ưng hôn lên môi bảo bối thêm mấy cái, nhẹ nhàng ly khai côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt xong lại ôm lấy y, cười nói - Bảo bối, chúng ta lại phải tắm thêm một lần nữa rồi a.

Mà Long Thiên An bộ dáng mệt mỏi được Lai Hoàng Ưng ôm lấy, chỉ nhẹ nhàng 'Ân' một tiếng. Sau đó tất nhiên Lai Hoàng Ưng đều phải cố gắng làm tất cả một mình, thầm nghĩ chốc nữa phải cho gọi thái y vào kiểm tra lại cánh tay rồi.

Cái này tất nhiên không thể trách Long Thiên An, càng không thể trách tác giả thân yêu, mà phải trách chính là Lai Hoàng Ưng a~ ôm bảo bối cho lắm vô rồi đau tay, tác giả cũng mau sao tay ngươi lại tiếp tục đau thật đau đi, để ngươi tha cho Long Thiên An một chút. Kẻo Long Tuấn Hưởng cùng Lương Diệu Tiếp kéo đến đòi đốt nhà ta vì lý do tiếp tay cho ngươi hành hạ hoàng nhi bảo bối của bọn họ thì lại tội nghiệp cho ta quá a~ =)))

---

Long Thiên An nói đến lúc y phải quay về rồi, Lai Hoàng Ưng mặc dù không còn cách nào khác ngoài chấp thuận, nhưng vẫn ngỏ ý muốn Long Thiên An nán lại thêm một ngày nữa, hắn sẽ đưa y đi dạo thành.

Suy nghĩ một chút, lần đầu đến Lai Mạch Cổ Quốc nên Long Thiên An cũng muốn biể thêm về người dân ở đây, cũng một phần là người đưa đi là Lai Hoàng Ưng, nên không chần chừ mà gật đầu đồng ý.

-Này, bảo bối ngươi mau lại đây xem, thích cái nào ta sẽ mua cho ngươi - Lai Hoàng Ưng gọi Long Thiên An lại một gian hàng bán đồ trang sức vô vùng đẹp, lại có những vật được chạm khắc bằng tay nhìn thấy thu hút.

Nhưng mà Long Thiên An trên mặt xuất hiện vô số đường hắc tuyến, cái tên mặt dày này y đã nói với hắn bao nhiêu lần mà hắn cứ luôn miệng gọi y bảo bối a bảo bối, làm y xấu hổ muốn chết luôn.

-Thôi nào đừng nhăn nhó khó coi như vậy, xem này, ta mua một cặp ngọc bội cho ta với ngươi, ngươi xem có đẹp hay không?

-Ai thèm dùng đồ giống ngươi hả?

-Đợi ta một chút - Lai Hoàng Ưng cầm hai miếng ngọc bội đi qua kia nói gì với người bán, hình như hai bọn họ nói gì về miếng ngọc bội, Long Thiên An tỏ vẻ không quan tâm lắm, Long Thiên An tỏ vẻ không quan tâm lắm áng mắt nhìn ngó xung quanh.

Không biết bọn họ làm gì lâu đến thế, ngay lúc Long Thiên An không còn kiên nhẫn được nữa, Lai Hoàng Ưng cuối cùng cũng quay lại bên cạnh y.

-Bảo bối, ngươi giữ một cái ta giữ một cáo, coi như là vậy đính ước giữa hai chúng ta.

-Ăn nói hồ đồ, đính ước cái đầu ngươi - Long Thiên An mặc dù miệng nói vậy nhưng tay không tự chủ nhận lấy miếng ngọc bội - Ta chỉ nhận cho ngươi vui thôi đó.

-Ta biết mà~ bảo bối thật tốt bụng nha - Lai Hoàng Ưng không nhịn được ôm lấy Long Thiên An hôn một cái thật sâu trên má y.

-Ngươi... ngươi... - Long Thiên An tất nhiên bị làm cho giật mình mở to hai mắt nhìn hắn, sai đó mắng một câu - Ngươi không biết xấu hổ - rồi bỏ đi.

Lai Hoàng Ưng cười haha, nhanh chóng đuổi theo bảo bối của hắn. Nhưng mà cái tên mặt dày không biết xấu hổ như hắn thì tác giả... á nhầm.... ông trời phải thay Long Thiên An hành đạo a.

-Chu công tử, ai da, lâu rồi không thấy công tử ghé Sắc Ái Lầu của ta nha, dạo này công tử bận lắm sao?

Lai Hoàng Ưng chính là trong lòng hô một tiếng 'thảm rồi'.

Mà Long Thiên An đang đi trước cũng nhanh chóng dừng lại, y có chút hứng thú với mối quan hệ của hai người họ a.

-Bà nhận nhầm người rồi a~ nhìn ta với vị Chu công tử kí giống nhau lắm sao? - Lai Hoàng Ưng thấy Long Thiên An nhìn mình chằm chằm như vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Dùng ánh mắt mà hướng Long Thiên An nói 'Bảo bối, ngươi đừng tin bà ta, thật sự là nhầm người'.

Long Thiên An cũng lập tức dùng ánh mắt nói lại với hắn 'Nghe bà ta nói tiếp không phải sẽ biết hay sao?'

Nữ nhân kia thấy hai người cứ nhìn qua nhìn lại không hiểu gì, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

-Chu công tử thật biết nói đùa, ta với Chu công tử không phải đã quá quen rồi sao? Còn nữa nha, Ngọc Nga của ta rất nhớ Chu công tử, ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên luôn đó.

-Ngọc Nga? Ta cũng chưa từng nghe ngươi nói qua. Chu công tử, nàng ta với ngươi có mối quan hệ gì a? - từng lời nói ra đều cố ý nhấn mạnh, Long Thiên An thiếu điều muốn đem Lai Hoàng Ưng ăn tươi nuốt sống.

-Vậy là công tử không biết rồi, Ngọc Nga nổi tiếng nhất Sắc Ái Lầu của bọn ta đó nha. Bao nhiêu người bỏ ra vô số tiền vàng để gặp nàng, nhưng mà nàng chỉ chung thủy với mỗi Chu công tử thôi. Còn mối quan hệ của bọn họ sao? Trên cả thân thiết đó!

Lai Hoàng Ưng khóc như mưa trong lòng, nữ nhân ngu ngốc nhớ những gì bà nói đó, hại ta thê thảm rồi.

Long Thiên An nở nụ cười 'vô cùng nhu hòa' , tên biếи ŧɦái mặt dày này, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!

-Thật sai? Nghe bà nói ta cũng có chút tò mò muốn nhìn qua nhan sắc của nàng một chút, như thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của chu công tử đây.

-Nhưng ta chỉ sợ...

-Ai~ bà yên tâm, ta bất quá chỉ muốn nhìn nàng một chút, có Chu công tử ở đây ta sao dám tranh dành.

-Được được, mời theo ta.

Long Thiên An cùng Lai Hoàng Ưng đến Sắc Ái Lầu, hiện tại đang ngồi trong phòng chờ nữ nhân tên Ngọc Nga kia.

-Hừ, thì ra đây là thú vui của ngươi.

Lai Hoàng Ưng có ngu mới không nghe ra trong câu nói kia có bao nhiêu là giấm chua, nhìn bảo bối ghen cũng thật mê người đi, nhưng mà cũng rất đáng sợ ý.

Như vậy cũng chưa phải đáng sợ nhất đâu nha, ngươi cứ từ từ mà thưởng thức sự lương thiện của tác giả ta đi.

-Bảo bối không phải như ngươi nghĩ đâu, nghe ta giải thích đã.. ta... - Lai Hoàng Ưng vừa định nói tiếng, nhưng mà bị người đẩy cửa vào cắt ngang.

-Thái tử điện hạ, cuối cùng người cũng đến thăm thϊếp rồi, người ta rất là nhớ chàng đó - nữ nhân ăn mặt lỗng lẫy, trên mặt trét đầy son phấn từ ngoài bước vào, hướng Lai Hoàng Ưng mà ôm chầm lấy.

-Được rồi được rồi, buông ta ra - Lai Hoàng Ưng không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi son phấn lại vô cùng chán ghét, vẫn là cơ thể bảo bối thơm nhất nha.

-Người ta nhớ chàng mà, chàng thật đáng ghét - nữ nhân tỏ vẻ nũng nịu, bấy giờ mới phát hiện trong phòng còn có thêm một người nữa, giật mình xấu hổ nói - A..ta.... ta xin lỗi. Thái tử, này là bằng hữu của người sao?

Long Thiên An từ nãy giờ cũng không có biểu hiện gì, trong lòng đột nhiên có chút đau nhói. Hắn đều giữ bí mật với những người bên ngoài, nhưng nữ nhân này biết hắn là Thái tử, hắn rất coi trọng nữ nhân này sao? Hắn rất yêu thương sủng hạnh nữ nhân này sao? Thật đáng ghét!!

Long Thiên An phát hiện khóe mắt có chút cay cay, không nhìn cũng không nói lời nào với Lai Hoàng Ưng, đứng dậy mà đi nhanh ra ngoài.

-Bảo bối - Lai Hoàng Ưng thấy vậy cũng nhanh mà đuổi theo bảo bối đang giận dỗi, lại bị nữ nhân kia kéo lại.

-Thái tử, chàng vừa đến lại đi ngay sao? Ngọc Nga rất nhớ chàng.

Lai Hoàng Ưng ánh mắt chán ghét đến cực điểm hất tay nữ nhân kia ra, một lời cũng không nói nhanh chóng chạy đi.

-Thái tử... - Ngọc Nga vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thái Tử hôm nay cũng quá khó hiểu rồi đi.

Lai Hoàng Ưng về đến hoàng cung vẫn không gặp được Long Thiên An, thái dám bên cạnh y nói 'Hoàng Thượng muốn nghỉ ngơi không làm phiền'. Hắn cũng không thể xông vào phòng y, trở về phòng cũng đứng ngồi không yên, bảo bối giận hắn thật rồi. Hừ!! Nghĩ lại cũng là đám nữ nhân phiền phức, hắn với bảo bối đang hạnh phúc như vậy khi không lại nhảy vô phá đám!?

Lai Hoàng Ưng không biết mình ngủ gục trên bàn từ khi nào, lúc hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng. Việc đầu tiên suy nghĩ chính là phải mau chóng đi gặp bảo bối a, mong rằng bảo bối nguôi giận được phần nào rồi đi.

Nhưng mà...

Lai Hoàng Ưng tới phòng của Long Thiên An, phát hiện không có ai cả, đồ đạc cũng đã được dọn hết.

Không thêm chần chừ đến gặp phụ vương, lại biết được Long Thiên An từ sáng sớm đã khởi hành rồi.

-Y đi sao lại không báo cho con?

-Lúc y đi là sáng sớm, ta cũng không hiểu sao y lại đi sớm như vậy. Y cũng không muốn đánh thức ai vào giờ đó. Nhưng mà việc gì con phải tức giận a? - Lai Á Vương thật không thể hiểu nổi tính cách con trai mình, lúc thì thế này lúc thì thế kia.

-Hừ! - Lai Hoàng Ưng tức giận đi ra ngoài.

-Hoàng Ưng... - Lai Á Vương không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ không biết bao giờ mới có người chỉnh được hài tử tính tình thất thường này đây!?

Mang tâm trạng buồn bực trở về phòng. Long Thiên An đúng là không coi hắn ra gì, nói đi là đi một lời cũng không thèm chào hỏi. Chi ít cũng phải cho hắn cơ hội giải thích rõ ràng chứ!!

-Không thể như thế này được! - tức giận mà đập tay xuống bàn một cái, hắn không thể để cho tình cảm mới chớm nở của hắn và bảo bối kết thúc dễ dàng như vậy!!

Lai Hoàng Ưng ngươi phải động não tí nào, nhất định không được để cho kế hoạch của tác giả kia thành công. Nhất định phải bắt bảo bối về lại bên cạnh hắn, không cho y muốn đi là đi nữa.

Suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng ra được cái gì đó. Lai Hoàng Ưng môi cong lên thành nụ cười thần bí. Hắc hắc, bảo bối à, ngoan ngoãn ở đó đợi kinh kỉ ta mang đến cho ngươi đi.

-End Chương 6- [3.5k từ] 《Tiếp Hạc》