Chương 20: Ngoại truyện 2: Tấm lụa mỏng

-"Ưʍ..." - Long Thiên An nhẹ cựa người một chút, hai mắt từ từ mở ra tỉnh giấc, cũng không phải tối qua quần quật cả đêm đi, bây giờ người y muốn rụng rời luôn a~

Vừa nghĩ đến lại muốn mắng tên đầu xỏ, phát hiện hắn không có nằm ở bên cạnh, hơi ấm quen thuộc vẫn còn lưu luyến lại một chút ít, Long Thiên An như có như không tham lam mà hít lấy, trong lòng lại có chút bực bội không hiểu được.

-"Đi đâu mà lại sớm như vậy chứ?"

Long Thiên An tức giận pha hụt hẫng, y cũng không biết mình biến thành như vậy từ khi nào, y cảm giác như mình không thể rời Lai Hoàng Ưng dù chỉ một chút. Mặc dù hắn rất phiền phức đi, nhưng mà ở bên hắn y sẽ không cảm thấy lo lắng về điều gì, cũng có lẽ là do biến cố ngày đó. Long Thiên An nghĩ như vậy cũng tốt đi, cũng nhờ vậy mà hai người nhận ra đối phương quan trọng đến nhường nào.

Nghĩ lại những chuyện đã qua, Long Thiên An càng trân quý khoảng thời gian hai người ở bên cạnh nhau hơn, không sa hoa không giàu có, chỉ cùng nhau đi đây đi đó, sớm tối có nhau, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.

Đang suy nghĩ chuyện này chuyện kia thì đột nhiên bị tiếng mở cửa cắt ngang, còn ai ngoài Lai Hoàng Ưng đang túi lớn túi nhỏ đi vô chứ.

-"Bảo bối ngươi tỉnh rồi sao?"

-"Ừm.." - Long Thiên An nhìn mấy túi vải trên tay hắn mà không khỏi tò mò -"Ngươi mua gì vậy?"

-"Đồ ăn cho chúng ta. Còn có...." - Lai Hoàng Ưng nở nụ cười mờ ám, cầm một túi vải đi đến bên cạnh Long Thiên An -"Cái này ta đặc biệt cảm thấy phù hợp nên mua cho ngươi."

-"Là gì vậy?" - Long Thiên An ngồi dậy cầm túi vải mở ra, bên trong là một tấm lụa thêu hoa vô cùng đẹp, chỉ có điều... ừm... rất mỏng.

-"Cái này để làm gì a?"

-"Còn hỏi. Tất nhiên để cho bảo bối may y phục."

-"Ngươi... ngươi nói cái gì?" - Long Thiên An bất ngờ lắp bắp, nói y cầm tấm lụa mỏng này đi may y phục á? Nằm mơ đi!

-"Bảo bối dùng lụa này may y phục mặc lên nhất định rất đẹp." - Lai Hoàng Ưng thập phần vui vẻ nói. Một chút lại tưởng tượng ra cảnh Long Thiên An khoác tấm lụa mỏng này lên người câu dẫn hắn. Hắc hắc... vừa nghĩ đến thôi mà hắn đã muốn máu mũi cuồng phun rồi.

Long Thiên An vừa nhìn vẻ mặt Lai Hoàng Ưng đã biến hắn đang suy diễn đến điều gì, lập tức ném tấm lụa vào mặt hắn -"Ngươi đi mà may y phục, ta mới không cần."

-"Bảo bối không nên tức giận a, tấm lụa này là tấm lụa cuối cùng trong gian hàng bán lụa nổi tiếng nhất thôn này đó. Ta khó khăn lắm mới mua được cho ngươi, ngươi cũng nên nhận thành ý của ta."

-"Thành ý cái đầu ngươi. Ta nói không cần là không cần."

-"Bảo bối...." - Lai Hoàng Ưng ôm lấy Long Thiên An hôn hôn, muốn Long Thiên An chuyển ý a.

-"Còn nói nữa thì đêm nay ngủ dưới sàn nhà."

Lai Hoàng Ưng nghe thấy thế cũng không có dám làm càn nữa. Tâm trạng cũng thay đổi hẳn đi.

-"Được rồi, không nói thì không nói, ta có mua một chút đồ ăn ngươi ăn đi, ta ra ngoài một lát."

-"Ngươi đi đâu?"

-"Một lát rồi sẽ về ngay."

Long Thiên An chưa kịp hỏi thêm thì Lai Hoàng Ưng đã ra ngoài, trong lòng đột nhiên lại trở nên khó chịu.

Nhưng mà cũng rất nhanh xua tan đi suy nghĩ, Long Thiên An bụng đói không ngừng kêu, y nghĩ mình nên ăn một chút gì đó trước đi.

---

Lai Hoàng Ưng buổi sáng đi dạo trong chợ thôn để mua đồ ăn cho Long Thiên An, lại vô tình gặp được người quen. Người này trước kia làm trong cung, là người nấu cho hắn rất nhiều món ăn ngon từ khi hắn còn nhỏ a. Cũng từ hai năm trước muốn về quê sống cùng con, chồng đã mất cũng khoảng 10 năm, thẩm giờ sống cùng cô con gái cũng an ủi được phần nào hiu quạnh.

Bởi vì hôm nay họ sẽ đi gặt lúa, Lai Hoàng Ưng nghĩ nên đi giúp một chút đi, dù sao hắn cùng với Long Thiên An cũng còn ở đây thêm 2 ngày nữa mà.

-"Uông thẩm." - Lai Hoàng Ưng vừa tới nơi đã thấy hai mẹ con bọn họ đang bắt đầu gặt lúa, hắn cũng nhanh chóng lại giúp một tay.

-"Quốc Vương... người... người không nên làm việc này." - Uông thẩm thập phần khó xử, dù gì Lai Hoàng Ưng cũng là thân phận cao quý, ai lại để hắn đi gặt lúa chứ.

-"Uông thẩm, ta đã nói với thẩm bao lần rồi, ta giờ không còn là Quốc Vương nữa, giờ ta cũng chỉ là một người bình thường như bao người thôi, thẩm cứ gọi ta là Hoàng Ưng đi."

-"Như vậy là không được."

-"Sao lại không được chứ? Thẩm cứ như vậy, ta cũng khó xử lắm, ta nói đúng không Nhã Như."

Nhã Như gật gật đầu, quay qua nói với Uông Thẩm -"Mẫu thân, Hoàng Ưng huynh nói đúng đó, mẫu thân cứ một quốc vương hai quốc vương như vậy, huynh ấy sẽ không cảm thấy tự nhiên."

-"Con bé này." - Uông thẩm gõ lên đầu Nhã Như một cái, một chút lại nói -"Thôi được rồi, vậy thì chúng ta sẽ cư xử bình thường vậy."

Cũng nhanh chóng mà tiếp tục công việc, Nhã Như len lén lúc mẫu thân không để ý chạy đến bên cạnh Lai Hoàng Ưng, hỏi nhỏ hắn.

-"Hoàng Ưng huynh, tấm lụa đó, huynh đưa cho người kia chưa?"

Vừa nhắc đến tấm lụa kia, Lai Hoàng Ưng lại có chút thất vọng -"Là đưa rồi, nhưng mà y không muốn dùng."

-"Hay là y muốn cho huynh kinh hỉ nên mới như vậy?"

-"Ta biết tính của y. Y không thích cái gì thì chính là không thích, với lại... chắc chắn sẽ không hạ mình cho ta kinh hỉ a."

Nhã Như nhìn thấy Lai Hoàng Ưng nét mặt buồn như vậy cũng không có hỏi thêm gì, nàng cũng muốn nhìn mặt người kia một chút a, tiếc rằng không được gặp mặt, nhưng mà chắc chắn sẽ là một nam nhân rất thu hút đi.

Làm việc đến trưa, Lai Hoàng Ưng cũng quay về, nhưng mà vừa về đến đã không thấy Long Thiên An ở phòng a. Lại nghĩ đến chuyện lúc sáng, Lai Hoàng Ưng nghĩ không nên chạm mặt y lúc này đi, vì vậy viết giấy để lại nói hắn ra đồng ăn cơm cùng mẹ con Uông thẩm, y cứ ăn một mình đi, sau đó cũng quay lại đồng ruộng.

Ăn cơm đạm bạc nhưng cũng rất vui vẻ, Lai Hoàng Ưng một chút mệt mỏi cũng không thấy, chỉ biết giúp được Uông thẩm như thế này khiến hắn rất vui, cũng không biết thời gian trôi qua từ khi nào, để ý lại mới thấy mặt trời đã dần xuống núi.

-"Hoàng Ưng huynh, huynh về cẩn thận, bây giờ muội cũng phải trở về rồi."

-"Không phải muội vội vàng như thế là để đi gặp ái nhân hay sao?"

-"Huynh lại chọc muội rồi." - Nhã Như không nhịn được mà đỏ mặt, mặc dù ái nhân của nàng không có soái như Lai Hoàng Ưng, nhưng đối với nàng ái nhân chính là soái nhất a.

-"Nhưng mà huynh trở về cũng phải xin lỗi người kia đó nha. Buổi trưa không ở đợi y về ăn cơm, chắc là y giận huynh rồi đó."

-"Haha..Ta đã biết a, nhất định sẽ làm cho y hết giận."

-"Vậy được rồi, muội đi đây, tạm biệt huynh."

-"Tạm biệt, muội đi cẩn thận."

Lai Hoàng Ưng đợi Nhã Như đi xong cũng nhanh chóng trở về gian phòng trọ, không biết bảo bối của hắn đang làm gì a? Kì thực buổi trưa không ở lại phòng ăn cơm cùng với y như vậy là sai, bây giờ phải làm cách nào cho y hết giận, ừm... hẳn là đêm nay phải làm bạn với sàn nhà lạnh lẽo rồi.

Long Thiên An lúc sáng thấy Lai Hoàng Ưng rời đi xong, sau khi y ăn sáng vẫn chưa thấy hắn trở về. Ngồi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình có điểm hơi quá với hắn.

Ánh mắt lại di chuyển tấm lụa thêu hoa kia, lúc đó nhìn hắn rất vui vẻ đi, nhưng rất nhanh lại bị y dập tắt, nghĩ lại y cũng đáng trách mà.

Hừm! Được rồi, dù sao cũng nên cho hắn một kinh hỷ nho nhỏ. Long Thiên An nghĩ là làm, vội mang theo tấm lụa đi ra ngoài.

Hỏi người xung quanh mới biết đến một người may y phục ở trong thôn. Long Thiên An đến nhà của người đó, dùng một số ngân lượng để cho người đó giúp y may nhanh tấm lụa này thành một cái áo.

Mang theo áo lụa đã được may xong trở về, Long Thiên An thầm nghĩ đêm nay hẳn Lai Hoàng Ưng sẽ rất ngạc nhiên đi. Mặc dù cũng có hơi xấu hổ, nhưng mà y cũng muốn hắn vui vẻ, nên xấu hổ một chút cũng không có vấn đề gì a.

Nhưng có điều khi Long Thiên An trở về, nhìn thấy mảnh giấy trên bàn, tâm trạng theo đó cũng rất nhanh bị kéo xuống.

Y nghĩ là Lai Hoàng Ưng giận y a, nhưng mà hắn cũng không nên như vậy chứ, thật đáng ghét.

Đợi đến chiều hắn vẫn chưa có quay về, Long Thiên An nóng lòng nào có thể tiếp tục ngồi yên một chỗ chờ đợi. Đành phải đi ra ngoài tìm hắn.

Kết quả vừa tìm được, lại thấy hắn đang ở cùng một cô nương xinh đẹp, Long Thiên An đứng từ xa nhìn hai người họ cười nói đến vui vẻ. Trong tim có chút đau nhói không thể diễn tả.

Y cũng không có chạy lại bắt hai người họ tách ra, mà chỉ lẳng lặng quay về, ngồi một mình suy diễn ra vô số chuyện a.

Lai Hoàng Ưng về đến nơi, vừa mở cửa vào phòng đã thấy Long Thiên An ngồi suy nghĩ điều gì đó cũng không thèm để ý đến hắn. Thảm rồi, hắn sợ nhất là bảo bối im lặng a.

-"Bảo bối, chuyện lúc trưa, là ta sai rồi."

-"Ta không trách ngươi."

-"Thật sao?" - Lai Hoàng Ưng tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, muốn ôm lấy Long Thiên An hôn một chút nhưng mà hắn nghĩ mình nên đi tắm trước thì hơn.

-"Nhưng...."

-"Còn việc gì nữa sao?"

Long Thiên An cũng không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này, tốt nhất là nên hỏi rõ để có thể giải quyết.

-"Người đó... là ai?"

-"Ngươi muốn hỏi ai? Uông thẩm sao? Hay là Nhã Như?" - thật ra Lai Hoàng Ưng cũng muốn kể cho Long Thiên An nghe.

-"Thì ra tên là Nhã Như."

Lai Hoàng Ưng như được thanh tỉnh. Lập tức ngửi được mùi dấm chua tràn ngập căn phòng a. Không màn đến mình có hơi bẩn mà ngồi xuống bên cạnh Long Thiên An ôm lấy y -"Bảo bối đang ghen?"

Như đột nhiên bị nói trúng tim đen. Long Thiên An vội quay mặt đi nơi khác.

-"Ai nói với ngươi. Ta chỉ là muốn biết người đó là ai."

-"Haha, còn không nói là ghen đi, nhìn thấy bảo bối ghen thật khiến ta cao hứng mà." - Lai Hoàng Ưng cười đến vui vẻ, không nhịn được hôn lên má Long Thiên An một cái.

-"Tránh ra một chút. Ngươi cũng chưa nói cho ta biết." - Long Thiên An vẫn chưa có vui vẻ nổi, chỉ cần nghĩ đến lúc đó Lai Hoàng Ưng cười nói với cô nương kia, y lại cảm thấy khó chịu.

-"Được rồi đừng tức giận." - Lai Hoàng Ưng kể lại cho Long Thiên An mọi chuyện, hắn cũng không muốn bị bảo bối hiểu nhầm a, hắn chỉ yêu một mình bảo bối thôi tuyệt đối không có tình ý với người khác, hơn nữa Nhã Như còn có ý trung nhân rồi mà.

-"Ta... ta cũng không có ý gì. Chỉ là.."

-"Chỉ là ngươi đang ghen đúng không?"

-"Ta không được phép ghen sao? Ta chính là không muốn ngươi ở cùng người khác, trước đây có thể là ta không có quyền, nhưng mà chúng ta đã... thành thân." - Long Thiên An nói đến đây mặt đã đỏ lên, xấu hổ không dám nhìn Lai Hoàng Ưng.

Lai Hoàng Ưng khóe môi cong lên một cách vô cùng vô cùng hạnh phúc, ôm lấy Long Thiên An không ngừng hôn lên khuôn mặt y, sau đó nói -"Ngươi ngốc, còn không tin tưởng tình cảm của ta đối với ngươi hay sao?"

Long Thiên An vò vò góc áo, vội vàng nói -"Ta không phải không tin ngươi, mà là ta không tin những người khác."

Lai Hoàng Ưng nhìn thấy Long Thiên An như đang chịu ủy khuất sắp rơi nước mắt tới nơi, nâng lên mặt y, bốn mắt giao nhau -"Là ta sai, từ nay không ở gần nữ nhân nữa được không?"

-"Cả nam nhân nữa."

-"Được được, tất cả đều nghe ngươi, nhưng mà bây giờ thì... bảo bối phải nghe ta rồi.. hắc hắc." - Lai Hoàng Ưng không đợi Long Thiên An trả lời mà rất nhanh ôm y lên.

-"Ngươi.. ngươi, trước tiên đi tắm trước đã."

-"Bảo bối chê ta hôi sao?"

-"Không có, nhưng mà..." - Long Thiên An ấp úng, hắn phải đi tắm thì y mới có thể thực hiện kế hoạch được á.

-"Được rồi, tắm thì tắm, bảo bối nhớ nằm sẵn trên giường đợi ta nga."

-"Ai thèm, ngươi mau đi tắm đi." - Long Thiên An xấu hổ đẩy hắn ra phía sau, một lúc nghe thấy tiếng nước biết rằng hắn đã bắt đầu tắm, Long Thiên An ở bên ngoài mới thực hiện kế hoạch.

---

Lai Hoàng Ưng tắm rửa sạch sẽ xong cũng nhanh chóng vào trong. Một bước, hai bước, không bước được nữa, máu mũi suýt chút nữa cuồng phun.

-"Ngươi... ngươi có cần nhìn.. nhìn ta như vậy không a?" - Long Thiên An xấu hổ muốn lập tức chui vào trong chăn, nhưng mà không muốn làm Lai Hoàng Ưng thất vọng nên tiếp tục ngồi yên.

-"Bảo... bảo bối.... ngươi... ngươi..." - Lai Hoàng Ưng từng lời nói ra không còn rõ nữa, hai mắt không rời Long Thiên An đang ngồi trên giường.

Long Thiên An nén lại sự xấu hổ của mình, rất nhanh bước xuống, từng bước đi về phía Lai Hoàng Ưng.

Mỗi bước đi của Long Thiên An, tấm lụa mỏng đã được may thành một cái áo dài tới đầu gối nhẹ nhàng đong đưa, như ẩn như hiện thân thể xinh đẹp.

Từ khi nào đã đứng trước mặt Lai Hoàng Ưng, Long Thiên An không nói lời nào vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhón chân một chút, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm nhau.

Tia nhẫn nại cuối cùng đã tan theo mây khói. Lai Hoàng Ưng ôm ngang Long Thiên An lên, cười sắc lang, nói -"Đêm nay ngươi chết chắc, bảo bối của ta."

Bị chế ngự bởi nụ hôn nóng bỏng, Long Thiên An không làm được gì khác ngoài nhiệt tình đáp trả, không biết qua bao lâu,kết thúc nụ hôn chính là một sợi chỉ bạc vô cùng da^ʍ mĩ.

Lai Hoàng Ưng ngón tay rất nhanh tìm đến cúc huyệt đã tiết dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng mà chưa kịp đâm vào đã bị Long Thiên An ngăn lại.

-"Khoan đã."

Lai Hoàng Ưng nhíu mày, bảo bối muốn hắn thêm nhẫn nhịn đến chết hay sao a?

Nhưng câu nói tiếp theo của Long Thiên An chính là khiến Lai Hoàng Ưng vô cùng cao hứng.

-"Đêm nay, để ta hầu hạ ngươi."

Long Thiên An quỳ dưới đất, hai tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ của Lai Hoàng Ưng, bắt đầu từng đợt phun ra nuốt vào.

Côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh được đầu lưỡi phấn hồng liếʍ lên từng chút một, Long Thiên An vừa liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ vừa không quên quan sát biểu hiện của Lai Hoàng Ưng.

-"Hừ... bảo bối... ngươi giỏi quá... hừ.... "

Long Thiên An nhìn hắn thõa mãn như vậy cũng vô cùng vui vẻ, mυ"ŧ lấy qυყ đầυ to tròn, còn không quên liếʍ ướt âm nang.

Nước bọt da^ʍ mĩ dính đầy trên côn ŧᏂịŧ, Lai Hoàng Ưng khí huyết càng thêm sôi trào, kéo Long Thiên An từ dưới đất lên, tại môi y điên cuồng hôn, rất nhanh thăm dò tao huyệt của y.

-"Ưʍ... ưʍ..." - Long Thiên An bên trong tiểu huyệt đã sớm ngứa đến phát điên, bị ngón tay Lai Hoàng Ưng đâm vào khuấy động càng thêm khó chịu.

Lai Hoàng Ưng ngồi tựa lưng vào đầu giường, lời nói ra lệnh cho Long Thiên An -"Mau dùng tao huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của ngươi thõa mãn tướng công."

Long Thiên An đã sớm động tình nào còn biết xấu hổ là gì, nhanh chóng cầm lấy côn ŧᏂịŧ vừa cương cứng vừa nóng , nhắm ngay tiểu huyệt đang không ngừng khép khép mở mở mà ngồi xuống.

-"Ahhh..." - tiếng rêи ɾỉ thõa mãn bật ra cùng một lúc, Long Thiên An càng muốn ra sức khiến cho Lai Hoàng Ưng hài lòng, vì vậy cơ thể không ngừng lên lên xuống xuống, dùng tiểu huyệt ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Lai Hoàng Ưng.

-"Hừ... bên trong của ngươi thật thoải mái... bảo bối..." - Lai Hoàng Ưng từng nụ hôn rải lên cổ Long Thiên An, để lại vô số vệt đỏ trên da thịt mềm mại, cũng không có trực tiếp đem áo lụa mỏng cởi ra, bởi Lai Hoàng Ưng cảm thấy vô cùng thích bảo bối mặc như thế này bị hắn thao.

Hai đầṳ ѵú như ẩn như hiện ở trước mắt, Lai Hoàng Ưng sao có thể nhẫn nhịn nữa, đem từng bên ngậm cắn dày vò, khiến cho Long Thiên An rêи ɾỉ đến quên cả trời đất.

-"Hoàng Ưng...ahh.... ngươi... ngươi có thích không? Hoàng Ưng...."

-"Thích.. đặc biệt thích... bảo bối..."

-"Ư...ahhh.... ta rất...ahh...ta rất vui vì ngươi thích...ahh..." - Long Thiên An cảm giác như côn ŧᏂịŧ càng thêm biến lớn, thân thể theo thế càng thêm hưng phấn mà nhấp nhô từng nhịp, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ướt cả hạ thân cả hai.

-"Bảo bối... bảo bối..." - Lai Hoàng Ưng hôn lên môi Long Thiên An, hiếm khi bảo bối câu dẫn hắn như thế này, hắn tất nhiên là cảm thấy hạnh phúc như muốn điên lên. Không thể chịu nổi nữa mà đảo ngược tình thế đem Long Thiên An áp dưới thân, thắt lưng đưa đẩy một trận điên cuồng.

-"Ahhh.... sâu quá.... ta... ta chết mất...ahhhh.... tướng công... ô... nga... côn ŧᏂịŧ thật lớn... ahhh... ruột cũng bị chạm tới rồi...ahhh..." - Long Thiên An hai chân từ khi nào đã chủ động mở rộng đón nhận từng đợt xỏ xuyên như vũ bão, kɧoáı ©ảʍ liên tục đánh tới xâm chiếm tâm trí, điều duy nhất Long Thiên An biết được rõ nhất lúc này là người trước mặt chính là người mà y yêu nhất trên thế gian này, hắn là Lai Hoàng Ưng, là tướng công của y, không ai được phép chạm tới.

-"Hoàng Ưng... ta yêu ngươi... ta yêu ngươi..."

Nhìn người dưới thân nước mắt liên tục rơi xuống, toàn thân chi chít vết hôn của hắn, Lai Hoàng Ưng còn gì ngoài hai từ thõa mãn, người này thuộc về hắn, duy nhất chỉ khuất phục dưới thân hắn, cả đời này, hắn sẽ buộc chặt y bên cạnh, vĩnh viễn không rời nhau.

-"Bảo bối, ngươi thật đẹp, bảo bối của ta thật đẹp. Ta cũng yêu ngươi... vô cùng yêu ngươi."

-"Ahhh... thao ta... tướng công... thao chết ta đi...ahhh... ư... ta muốn lên thiên đường...ahh.."

-"Được... chúng ta cùng lên thiên đường." - Lai Hoàng Ưng lại một lần nữa chiếm lấy môi người yêu, ôm chặt lấy y, mạnh mẽ xâm chiếm, cùng nhau lên thiên đường, cùng nhau tận hưởng sung sướиɠ tột cùng.

Hai người họ, chính là thêm một đêm không ngủ. Và đừng quên đa tạ tấm lụa mỏng thêu hoa kia a, bởi đã khiến cho Long Thiên An trở nên phóng đãng câu dẫn người yêu, khiến cho Lai Hoàng Ưng điên cuồng chiếm lấy Long Thiên An, khiến cho hai người hòa vào ái tình cực lạc.

Tấm lụa mỏng, về sau hẳn sẽ trở thành một vật vô cùng quan trọng đi, bởi nó gắn liền với tình yêu nóng bỏng đêm tình ái, ngọt ngào cùng ngập tràn hạnh phúc a....