Chương 18 (End)

Lai Á Vương không thể tin được người đang tựa lưng vào tường đất nét mặt nhợt nhạt kia là nhi tử của mình. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Tại sao nhi tử của y lại thành ra như vậy?

-"Hoàng Ưng..." - Long Thiên An vội vàng ngồi xuống lay lay Lai Hoàng Ưng đang ngủ, nhưng mà hắn vẫn không có phản ứng gì.

-"Hoàng Ưng, ngươi làm sao vậy? Hoàng Ưng." - nước mắt không báo trước mà rơi xuống, Long Thiên An sợ hãi đến trái tim quặn thắt, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lai Hoàng Ưng liên tục gọi hắn tỉnh dậy.

-"Phụ vương của ngươi đã đến rồi, van cầu ngươi hãy mở mắt ra một chút đi."

Lai Hoàng Ưng cuối cùng cũng cố gắng mở mắt ra, vừa thở mệt nhọc vừa nói -"Bảo... bảo bối... ngươi về rồi..."

-"Hoàng Ưng, ngươi nhìn xem là ai đây."

Lai Hoàng Ưng ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, ngay lập tức liền ngưng đọng.

-"Phụ... phụ vương?"

-"Là ta... là ta đây. Nhi tử của ta, sao con lại trở nên tiều tụy như thế này?" - Lai Á Vương nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Lai Hoàng Ưng mà lòng đau như cắt.

-"Người... người bình an... là tốt rồi...con...con có thể... có thể an tâm nhắm mắt."

-"Con nói ngu ngốc cái gì? Ta sẽ cứu con, bằng mọi cách, ta sẽ không để cho con phải chết."

Lai Á Vương nói xong lại quay qua hỏi Long Thiên An -"Ngươi nói vùng núi phía bắc phải không? Cũng không xa nơi này lắm, ngươi ở đây với Hoàng Ưng, ta sẽ rất nhanh mang Hoa Thiên Bạch trở về."

-"Không được, đó là vùng đất của linh cẩu, rất nguy hiểm."

Long Thiên An bây giờ mới nhận ra bạch hổ đã biến thành người từ lúc nào. Tất nhiên là vô cùng sợ hãi, nói hắn là yêu quái không phải sai đi.

-"Nguy hiểm cách mấy ta cũng không sợ, ta không thể đứng yên nhìn nhi tử của ta chết đi." - Lai Á Vương kiên quyết nói với Đằng Tử Bạch.

-"Ta sẽ đi."

-"Như thế quá nguy hiểm."

-"Bảo bối ngốc, ngươi so với ta ai đi vào nơi đó thì nguy hiểm hơn. Ta dù sao cũng là bạch hổ, bọn chúng sẽ không dám làm gì ta."

-"Nhưng...."

-"Không nhưng gì cả, ngươi cứ ở đây, ta nhất định sẽ bình an trở về."

Không hiểu sao nghe Đằng Tử Bạch nói câu này, Lai Á Vương trong lòng lại dậy lên sự lo lắng không yên, nhưng vẫn là không còn cách nào khác.

-"Ngươi phải hứa với ta, phải bình an trở về."

-"Được." - Đằng Tử Bạch không quan tâm ở đây có ai, vươn tay ôm lấy Lai Á Vương kéo y lại gần, cúi thấp đầu điểm lên môi y một nụ hôn thật sâu, sau đó cũng lưu luyến một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Lai Á Vương nhìn thấy bóng dáng Đằng Tử Bạch đi càng xa, trong lòng không yên nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ biết âm thầm cầu mong hắn sẽ bình an mà quay về.

-"Hoàng Ưng, ngươi phải cố gắng lên, ngươi nhất định... không được bỏ rơi ta..."

-"Thiên An, ta lạnh quá, ngươi ôm ta một chút được không?" - Lai Hoàng Ưng mấp máy nói từng lời, dù có chết, hắn cũng muốn được chết bên cạnh người hắn yêu nhất.

-"Được, ta ôm ngươi, ta ôm ngươi." - Long Thiên An nước mắt ngắn dài rơi xuống, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Lai Hoàng Ưng mà trái tim không ngừng run lên, ánh mắt dời đi, lại phát hiện bên dưới tảng đá có chiếc khăn dính đầy máu.

-"Ngươi đáng chết... ta ghét ngươi... ta ghét ngươi."

Tiếng nấc nghẹn ngào không ngừng bật ra khỏi cổ họng, dù cho Long Thiên An có cắn chặt môi ngăn cách như thế nào, sự đau lòng vẫn là trào ra bên ngoài, quặn thắt trái tim đau đến khó thở.

Lai Hoàng Ưng biết Long Thiên An phát hiện ra rồi, hắn chỉ biết gượng cười, nhẹ nắm chặt lấy bàn tay của Long Thiên An trao cho y hơi ấm cuối cùng.

-"Hoàng Ưng, van cầu ngươi đừng bỏ rơi ta, ta không thể sống thiếu ngươi được... hức... hức..." - Long Thiên An cảm giác như chút hơi ấm còn xót lại của Lai Hoàng Ưng dần dần biến mất, càng thêm lo sợ đau đớn ôm chặt lấy hắn.

Ngay lúc Lai Á Vương chứng kiến một màn đau lòng trước mắt, vừa định nói vài lời trấn an hai người đang trong thời khắc sinh ly tử biệt, đột nhiên...

-"GẦM!!!!!!!"

Tiếng gầm như vang dội khắp khu rừng làm cho mọi sinh vật đều sợ hãi mà bỏ chạy, mà bay đi mất. Lai Á Vương vội vã chạy ra bên ngoài, trái tim đập như muốn phá tan cả l*иg ngực.

-"Không được, ta phải đi giúp hắn, nhất định đã xảy ra chuyện rồi, ta phải giúp hắn." - Lai Á Vương vừa lầm bầm sợ hãi vừa mau chóng chạy đi, nhưng vừa đi được vài bước đã thấy một hắc hổ đang chạy đến trước mặt, còn mang theo cả Hoa Thiên Bạch.

Lai Á Vương tất nhiên biết hắc hổ đó là ai, hắn là Đằng Tử Hắc, huynh đệ của Đằng Tử Bạch.

-"Hắn đâu rồi, hắn đã xảy ra chuyện gì?" - Lai Á Vương lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng hỏi.

Hắc hổ trong phút chốc biến thành người, nói -"Tử Hoàng đã đưa nó trở về rồi, bị thương khá nặng, đây là Hoa Thiên Bạch nó đã vất vả lấy được, nhi tử của ngươi giờ đang ở đâu?"

-"Ở bên trong."

Đằng Tử Hắc rất nhanh vào trong hang động, theo công thức được viết trong giấy mà Long Thiên An mang theo điều chế thành thuốc, xong liền cẩn thận cho Lai Hoàng Ưng uống.

Đằng Tử Hắc vận nội công giúp Lai Hoàng Ưng khôi phục được một phần khí lực, sau đó cũng nhanh chóng đứng dậy, nói với Lai Á Vương điều gì đó rồi không chần chừ biến thành hắc hổ rời đi.

Lai Á Vương nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, chỉ biết nhìn theo hướng bầu trời xa xăm -"Ngươi đã hứa với ta rồi đúng không? Bình an quay về bên cạnh ta. Ta tin ngươi, vì vậy, ngươi nhất định phải trở lại."

Long Thiên An cũng biết được tiếng gầm lúc nãy không phải là tiếng gầm bình thường, nghe như vô cùng đau đớn, nhưng khi nhìn thấy Lai Á Vương rơi nước mắt, Long Thiên An có phần hiểu được nhưng cũng có phần không hiểu được, cuối cùng cũng chỉ yên lặng nhìn Lai Á Vương đang đứng đó nhìn mãi lên trời cao kia.

----

1 năm sau.

Lai Hoàng Ưng sức khỏe đã nhanh tốt lên. Theo lời hứa mà đưa Long Thiên An đi ngao du thiên hạ, trước đó cũng đã theo lời hứa đến gặp phụ mẫu Long Thiên An, mang theo lễ vật mong muốn sẽ được cưới "nương tử".

Vốn dĩ nếu Long Tuấn Hưởng cùng Lương Diệu Tiếp có hay không đồng ý, Long Thiên An cũng đã sớm một lòng một dạ với Lai Hoàng Ưng, đã tự hứa sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời nhau nữa.

Bở vì trải qua bao nhiêu chuyện như vậy cũng đã quá đủ rồi.

Như một nổi sợ im dấu sâu trong tâm trí, chỉ khi ở cạnh nhau mới có thể an tâm ngủ ngon.

Nhưng duy nhất chỉ có một chuyện khiến Long Thiên An thập phần hối hận khi gả cho Lai Hoàng Ưng.

Người nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời quả thực không sai một chút nào. Biếи ŧɦái chung quy lại sau bao nhiêu năm vẫn là biếи ŧɦái a~

-"Bảo bối, không phải ngươi hứa tối nay sẽ cho ta ôm hay sao?"

-"Ta nói cho ngươi ôm, cũng không nói sẽ cho ngươi sờ." - Long Thiên An tức giận ném cho Lai Hoàng Ưng cái trừng mắt sắc bén. Mấy ngày qua đã làm biết bao nhiêu lần, y cũng không muốn hoa cúc biến thành hướng dương á.

-"Cái này không đúng nha, ôm là tất nhiên phải sờ, bảo bối cho ta ôm, cũng đồng nghĩa với việc cho ta sờ sờ rồi á."

-"Câm miệng, còn sờ nữa cẩn thận ta đá ngươi xuống đất ngủ."

-"Hắc hắc, được rồi được rồi, chơi như vậy là đủ rồi a~ bây giờ chúng ta nên vào việc chính nào." - Lai Hoàng Ưng nở một nụ cười sắc lang không thể nào có thể sắc lang hơn, lập tức đem Long Thiên An đang không ngừng vùng vẫy áp dưới thân.

-"Buông... biếи ŧɦái...." - Long Thiên An bị chế ngự từ trong ra ngoài nào có thể chống lại, phút chốc đã bị hòa vào du͙© vọиɠ ngọt ngào không lối thoát.

-"A... ưʍ..." - cái mông bị bắt nhếch lên cao lộ ra tiểu huyệt bị làm qua vô số lần nhưng vẫn xinh đẹp đến mê người, đang không ngừng bị đầu lưỡi của sắc lang yêu thương liếʍ láp.

-"Ahh... thích quá... đưa lưỡi vào sâu một chút... nga.... Hoàng Ưng..." - Long Thiên An thanh âm rêи ɾỉ bật qua liên tục, bị Lai Hoàng Ưng liếʍ láp đến trào dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.

-"Hừ, bảo bối dâʍ đãиɠ, thích lắm sao?" - Lai Hoàng Ưng dùng răng cắn lên thịt huyệt, còn tiện tay đánh bốp vào bờ mông căng tròn của Long Thiên An một cái rõ đau.

-"Ahhhh... đừng đánh... ngươi thật xấu..." - Long Thiên An ủy khuất rêи ɾỉ.

-"Khẩu thị tâm phi, rõ ràng thích muốn chết còn nói không. Vậy ta đem đầu lưỡi đi ra có được không?"

-"Không... đừng mà... liếʍ ta...ahhh...."

Lai Hoàng Ưng tất nhiên không phụ Long Thiên An, tận tình liếʍ đến khi tiểu huyệt ướt đẫm một mảng mới buông tha.

Lôi lôi kéo kéo bàn tay của Long Thiên An đặt tại côn ŧᏂịŧ cương cứng đến đau nhứt của mình, Lai Hoàng Ưng giọng khàn khàn nói -"Mau đem côn ŧᏂịŧ của ta liếʍ ướt, sau đó ta sẽ hảo hảo thao tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của ngươi."

Long Thiên An như bị lời nói của Lai Hoàng Ưng mê hoặc, gạt bỏ xấu hổ bàn tay run rẫy cầm lấy côn ŧᏂịŧ nóng đến đáng sợ, từ từ đưa vào miệng liếʍ mυ"ŧ.

Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ từ đỉnh đến gốc của côn ŧᏂịŧ, âm nang nặng trịch cũng được liếʍ dính đầy nước miếng, nghe được tiếng rêи ɾỉ thõa mãn của Lai Hoàng Ưng mà bản thân như được thêm cổ vũ, Long Thiên An càng gia tăng thêm tốc độ liếʍ mυ"ŧ nơi côn ŧᏂịŧ, suýt nữa khiến Lai Hoàng Ưng không kiềm chế được mà bắn ra.

-"Hừ! Bảo bối hư!" - Lai Hoàng Ưng tức giận đánh lên mông Long Thiên An, y đáng chết, hắn cũng không muốn biến thành tiết sớm.

Nhanh chóng đem hai chân Long Thiên An gác lên vai, hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ướt đẫm của hai người lập tức dán vào nhau. Lai Hoàng Ưng một phút nhẫn nhịn cũng không còn lập tức đẩy côn ŧᏂịŧ thô to vào trong tiểu da^ʍ huyệt tiêu hồn, bắt đầu một đợt luận động mạnh mẽ.

-"Hoàng Ưng....ahhh.... sâu quá... ahhh...ta chết mất.... thật lớn..."

-"Ngươi chặt quá... bảo bối... ngươi khiến ta sung sướиɠ đến phát điên." - Lai Hoàng Ưng ồ ồ thở dốc không ngừng, thắt lưng như vũ bão mà đưa đẩy ra ra vào vào. Nơi giao hợp của hai người vừa tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa dâʍ ŧᏂủy̠ nhìn không thể nào dâʍ ɭσạи hơn.

-"Ta cũng vậy...ahhh... thích quá... thao ta...ahhh... ta muốn chết... Hoàng Ưng... mạnh mẽ thao ta.." - Long Thiên An bị kɧoáı ©ảʍ chiếm đóng, thanh âm rêи ɾỉ bật ra như không có điểm dừng, ôm lấy tấm lưng rộng của Lai Hoàng Ưng để lại trên đó vô số vết cào.

Lai Hoàng Ưng bắt lấy môi Long Thiên An không ngừng hôn, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau không ngừng, hấp thụ nước bọt ngọt ngào trong khoan miệng đối phương.

Thắt lưng mỗi lần đưa đẩy đều đâm rất sâu vào bên trong. Qυყ đầυ mài qua tất cả các địa phương mẫn cảm trong tiểu huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠, liên tục đánh lên tuyến tiền liệt bên trong khiến Long Thiên An rêи ɾỉ càng thêm lợi hại.

-"Ahhh.... đừng cắn mà..." - Long Thiên An hai đầṳ ѵú mẫn cảm kinh người bị Lai Hoàng Ưng thay phiên ngậm, cắn, mυ"ŧ đến sưng đỏ.

-"Mỗi lần ta mυ"ŧ cắn đầṳ ѵú, cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi đều cắn côn ŧᏂịŧ của ta rất chặt a." - Lai Hoàng Ưng mỉm cười hôn lên môi Long Thiên An, hôn lên khắp khuôn mặt y, hôn lên hõm cổ trắng ngần, hôn lên khuôn ngực bằng phẳng, phỏng chừng muốn đem từng nụ hôn nóng như lửa đốt rải khắp cơ thể của Long Thiên An.

-"Ahhh... đừng mà.... đừng đâm sâu như vậy...ahhh...." - Long Thiên An cơ thể run rẫy đón nhận từng đợt xuyên xỏ điên cuồng, y cảm giác như ruột đều bị qυყ đầυ to tròn chạm tới.

-"Bảo bối, ngươi thật đẹp, bảo bối của ta rất xinh đẹp. Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi." - Lai Hoàng Ưng mỉm cười, nụ cười ngập tràn ôn nhu cùng sủng nịch duy nhất chỉ dành cho một người, người mà hắn yêu nhất trên thế gian này - Long Thiên An.

-"Ta yêu ngươi... bảo bối của ta... ta vĩnh viễn yêu ngươi. Ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi chạy thoát khỏi ta thêm một lần nào nữa, ngươi vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta."

-"Ưʍ...ahh...ha.... Hoàng Ưng.... ta cũng yêu ngươi... ahhh.... ta cũng yêu ngươi... Ta sẽ không bao giờ... chạy nữa.... vĩnh viễn bên cạnh ngươi...." - Long Thiên An một lần thêm một lần chủ động hôn lên môi của Lai Hoàng Ưng, kɧoáı ©ảʍ cùng hạnh phúc liên tục đánh tới bao trùm lấy cơ thể cả hai, như muốn cùng nhau lên thiên đường, như muốn cùng nhau chạm đến đỉnh điểm của tình yêu.

Nóng hơn lửa đốt, ngọt hơn đường mật, trao nhau bao nhiêu lần cũng không gọi là đủ.

Đã bao lâu rồi không được quấn quýt, đã bao lâu rồi không được trao nhau hơi ấm trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, đã bao lâu rồi không được cùng nhau trải qua kɧoáı ©ảʍ điên cuồng như thế này.

Sau khi Lai Hoàng Ưng cùng Long Thiên An trải qua 5 năm chia cách, sống chết cận kề, cuối cùng cũng có thể như trước đây lại một lần nữa hòa làm một.

Nước mắt ấm nóng hạnh phúc cuối cùng cũng rơi xuống, hai người không ngừng điên cuồng du lãm thân thể lẫn nhau, ấm áp đến tận xương tủy đến tận trái tim, thầm nghĩ không có gì tuyệt vời hơn khoảng khắc lúc này.

Long Thiên An trước đây bị chiếm tiện nghi bị khi dễ phi thường muốn thoát khỏi Lai Hoàng Ưng. Nhưng chắc chắc rằng kể từ nay về sau, Long Thiên An sẽ không bao giờ muốn chạy thoát nữa, bởi đường của y cũng chính là đường của Lai Hoàng Ưng, hai người cùng nhau đi trên một con đường, trọn đời trọn kiếp bên cạnh bảo hộ nhau.

-Hoàn-