"Tiểu thư, người nên uống thuốc." Thanh Lạc đem thuốc trên bàn bưng tới.Ngửi thấy mùi thuốc, Tiêu Ngữ Ca vô thức gạt bỏ qua một bên cau mày: "Thanh Lạc, để chỗ đó đi, để lúc sau ta uống."
"Không được đâu tiểu thư, đại phu nói thuốc phải uống nóng mới có hiệu quả."
"Không liên quan, để chút nữa ta uống cũng được." Tiêu Ngữ Ca vẫn rất kháng cự, thuốc này ngửi thôi đã thấy đắng, uống vào chẳng phải càng đắng hơn?
"Thanh Lạc, ngươi đi xuống trước đi, bản vương làm cho." Tiền Tư Thần ở một bên lấy chén thuốc từ tay Thanh Lạc.
"Vâng." Thanh Lạc thức thời lui ra ngoài.
"Ngữ Ca ngoan, thương thế của muội chưa khỏi, cần uống thuốc." Tiền Tư Thần nhẹ nhàng dỗ dành nàng.
"Tư Thần ca, nhưng nó rất đắng, ta có thể uông một ngụm thôi không?" Tiêu Ngữ Ca mặt tràn đầy sự kháng cự, một tiếng ngoan này của hắn càng làm nàng buồn nôn hơn,
"Không được!" Tiền Tư Thần cự tuyệt, bất quá, thấy được vẻ không chịu của nàng hắn không biết lôi dâu ra hai viên kẹo mơ ngào đường: "Liền đoán được muội giống hồi nhỏ sợ uống thuốc, nhìn xem ta mang cho muội cái gì, uống xong thuốc ăn một viên liền không đắng."
"Ừm." Tiêu Ngữ Ca bất đắc dĩ, đành phải nắm lỗ mũi, đen chén thuốc đen xì kia một hơi uống hết, mà Tiền Tư Thần cũn lập tức đút kẹo vào miệng nàng.
"Ân, thật ngọt! Cảm ơn Tư Thần ca!" Nàng nhìn Tiền Tư Thần tươi cười ngọt ngào.
Tiền Tư Thần giật mình, lúc trước trong mắt hắn chỉ có Phù nhi, cơ hồ chưa từng nhìn thẳng nàng, cũng chưa từng nghĩ nàng cười lên rất đẹp, mặc dù sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng vẫn quyến rũ động lòng người, rốt cuộc bao lâu rồi hắn chưa nhìn kỹ nàng, thế mà đều không phát hiện nàng ngày càng xinh đẹp như vậy, đã không còn bé là một nha đầu ngày nào cũng tóc tai rối bời.
"Tư Thần, huynh đang nghĩ gì đó?" Phải đến lúc Tiêu Ngữ Ca gọi hắn mấy lần, đưa bàn tay nhỏ tới trước mặt hắn vẫy vẫy, hắn mới hồi phục tinh thần.
"Không có gì, ta..." Thế mà hắn nhất thời không biết nên nói gì.
"Tư Thần ca, ta đã tốt hơn nhiều, huynh không cần ở đây với ta, đi tới chỗ tỷ tỷ đi, lời nói ngày đó của ta là thật, ta thật tâm hi vọng huynh và tỷ tỷ có thể ở cùng một chỗ." Tiêu Ngữ Ca chân thành nói.
"Không! Ngữ Ca, hôm nay ta đến, là có chuyện muốn nói với muội..." Tiền Tư Thần có chút không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, trong đầu không ngừng nhớ lại lời mẫu hậu đã nói: Lương vương ngo ngoe muốn động, Hầu Cơ xuất thủ chính là minh chứng rõ nhất, nếu con vì chuyện gì chọc giận hoàng thượng thì mọi mưu đồ bao năm đều uổng phí, Tiêu thừa tướng lăn lộn trong triều nhiều năm, Tiêu Ngữ Ca mới là đích nữ nếu con muốn ngồi vững vị trí Thái tử này vậy nhất định phải cưới Tiêu Ngữ Ca, còn về nha đầu Tiêu Ngữ Phù lai lịch bất minh kia, con nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Tư Thần ca, ta biết huynh muốn nói gì, huynh yên tâm, ta sẽ không giống như trước kia không hiểu chuyện kề cận huynh, huynh với tỷ tỷ ta tâm ý tương thông, ta hi vọng hai người hạnh phúc." Không phải diễn rộng lượng, lương thiện sao, ta cũng làm được.
"Không! Ngữ Ca, hôm nay ta đến chính là muốn nói với muội, ta, người ta muốn cưới là muội!"
Tiêu Ngữ Ca âm thầm cười lạnh, trên mặt lại biểu hiện không hiểu: "Tại sao vậy, huynh với tỷ tỷ ta mới là tâm ý tương thông, thực lòng yêu nhau, huynh phải cưới tỷ tỷ mới đúng."
Tiền Tư Thần thống khổ lắc đầu: "Không! Ta không thể cưới muội ấy! Ta không thể lấy muội ấy!"
"Tư Thần ca, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tiêu Ngữ Ca nhìn qua thì khéo léo hiểu lòng người, cùng với người kiêu căng tùy hứng trong quá khứ như hai người khác nhau.
Tiền Tư Thần nắm chặt tay nàng: "Ngữ Ca, ta sẽ lấy muội làm Thái tử phi, nhưng ta cũng muốn cưới Phù nhi làm Trắc phi, muội cùng Phù nhi từ nhỏ tình cả đã rất tốt, muội nhất định sẽ không phản đối đúng không? Ta cam đoan với muội, tương lai ta lên ngôi, muội vẫn sẽ là hoàng hậu, không ai uy hϊếp được địa vi của muội."
Tiêu Ngữ Ca thật muốn đánh một quyền làm tên nam nhân chết tiệt này ngã xuống, hắn còn muốn diễn kịch đến bao giờ, muốn trái ôm phải ấp, Thiên Lôi làm sao không đánh chết hắn luôn đi.
Nàng lơ đãng nhìn ra bên ngoài có bóng lưng thương tâm rời đi, khóe môi tái nhợt câu lên ý cười, có vậy đã không chịu nổi? Thời gian còn dài mà.
"Tư Thần ca, huynh để muội suy nghĩ đã...." Tiêu Ngữ Ca vừa định quay người, nhưng không ngờ giẫm lên váy trượt chân, ngã xuống lại đúng lúc nằm lên thân Tiền Tư Thần, hai cánh môi liền chạm nhau.
Trong chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngây người!
Không để ý tới vết thương trên người đau nhức, Tiêu Ngữ Ca vội vàng đứng dậy, mặt đỏ lên: "Tư Thần ca, thật xin lỗi..." Thôi xong, muốn nôn quá.
Tiền Tư Thần một bên quẫn bách: "Ngữ Ca, ta..." Cảm giác mềm mại, hắn còn có chút mong chờ chuyện gì nữa?
"Tư Thần ca, vừa rồi hình như tỷ tỷ tới, huynh đi thăm nàng đi, ta muốn nghỉ ngơi." Tiêu Ngữ Ca hiện tại chỉ muốn hắn nhanh rời đi, sau đó đem miệng mình rửa sạch.
"Phù nhi đã tới?" Quả nhiên Tiền Tư Thần nghe nói Tiêu Ngữ Phù đã tới liền khẩn trương không thèm để ý Tiêu Ngữ Ca liền vội vàng chạy ra ngoài.
"Tiền Tư Thần, Tiêu Ngữ Phù các người cứ chuẩn bị trước tinh thần đi." Tiêu Ngữ Ca ánh mắt lạnh như băng nhìn bóng lưng Tiền Tư Thần rời đi, dùng sức lau miệng tới khi miệng run lên phát sưng, nàng mới ngừng tay.
"Phù nhi!" Tiền Tư Thần đuổi kịp Tiêu Ngữ Phù đang thương tâm đi về, thấy nàng ta khóc tới mắt sưng đỏ, tâm hắn đã đau kéo người ôm vào lòng.
"Huynh thả ta ra!" Tiêu Ngữ Phù muốn đẩy hắn ra, nhưng khí lực quá nhỏ: "Vừa rồi ta đều nghe được hết, người huynh muốn cưới là Ngữ Ca, nếu như thế huynh còn tới tìm ta làm gì?"
"Phù nhi, ta chỉ yêu mình muội, cưới Ngữ Ca là do ý phụ hoàng mẫu hậu, chỉ khi cưới Ngữ Ca ta mới có thể cưới muội." Tiền Tư Thần cũng rất bất đắc dĩ.
"Bởi vì ta không phải đích nữ phủ thừa tướng hay sao? Cho nên ta liền kém một bậc? Tư Thần ca, huynh đã từng nói chỉ sẽ lấy một mình ta!" Tiêu Ngữ Phù không cam tâm, nàng ta mất bao công sức duy trì hình tượng muốn vươn tới cành cao Tiền Tư Thần, nàng ta sao dễ dàng buông tha?
"Phù nhi, muội không nên ép ta như vậy, nếu có thể ta sẽ nguyện ý cả đời chỉ cưới một mình muội, chỉ là...." Không biết vì sao trong đầu hắn nhớ tới một màn vừa rồi, có chút thất thần.
Mắt thấy Tiền Tư Thần như vậy, Tiêu Ngữ Phù liền mềm giọng, nép vào trong ngực hắn nói: "Tư Thần ca, muội biết huynh thân bất do kỷ, ta không nên làm khó huynh, ta chỉ tự trách mình không phải đích nữ không xứng với huynh, ta chỉ có chút khổ sở mà thôi..."
Không thể không nói nàng ta rất biết cách nắm tâm nam nhân.
"Phù nhi, muội yên tâm, ta nhất định không phụ muội..." Tiền Tư Thần thấy nàng ta khéo léo hiểu chuyện đau lòng hơn ôm chặt nàng ta, hắn chưa từng thấy mỹ nhân trong ngực tức giận bao giờ. ( ngây thơ)
------------------------------
Mỗi lần edit tới đoạn đôi cẩu nam nữ này chỉ muốn xông vào gϊếŧ chết cho xong.