Chương 10: Nàng đã khác

Tiền Tư Thần thật vất vả dỗ dành Tiêu Ngữ Phù, cũng tự mình đưa nàng ta về viện, vốn định đi thẳng vê, ma xiu quỷ khiến thế nào lại đi tới viện của Tiêu Ngữ Ca, đúng lúc nhìn thấy Thanh Lạc đang rón rén cầm áo choàng hướng dưới tán cây đi đến.Hóa ra, Tiêu Ngữ Ca đang nằm trên ghế dưới tán cây ngủ thϊếp đi.

"Thái tử điện hạ!" Thanh Lạc ngẩng đầu một cái thấy Tiền Tư Thần liền vội vàng khom người hành lễ.

"Xuỵt!" Tiền Tư Thần ra hiệu nàng đừng lên tiếng, cũng cầm lấy áo choàng trên tay nàng, sau đó nhẹ nhàng đi tới dưới tán cây, mà Thanh lạc cũng thức thời lui xuống.

Một trận gió thổi qua, trên cây hoa như lông vũ rơi xuống, những cánh hoa rơi trên người Tiêu Ngữ Ca y phục lụa trắng, nàng nằm ngủ không hề phản ứng, vẫn ngủ say như cũ, như một tuyệt thế giai nhân rơi vào thế giới cổ tích, một màn này làm Tiền Tư Thần ngây dại.

Hắn cẩn thận từng li từng tí đem áo choàng đắp lên người nàng, động tác rất nhẹ nhàng sợ đánh thức nàng, sau đó hắn liền lẳng lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn nàng, lúc trước mọi ánh mắt của hắn đều đặt trên người Tiêu Ngữ Phù, chưa bao giờ chú ý tới, nha đầu luôn nghịch ngợm tùy hứng cũng đã trưởng thành, còn trở nên xinh đẹp động lòng người như vậy.

Một cánh hoa nghịch ngợm bay xuống dừng ngay trên mũi nàng, Tiền Tư Thần vội vàng đưa tay lấy nó đi, lại lơ đãng đυ.ng phải môi nàng, xúc cảm mềm mại nháy mắt truyền khắp tứ chi, một cảm giác xao động xuất hiện trong l*иg ngực, hắn bị cảm giác này dọa sợ.

Bỗng nhiên, cả người nàng bất an, mi tâm nhíu chặt lại, tay nắm chặt lấy áo choàng, giống như gặp ác mộng rất đáng sợ!

"Ngữ Ca! Ngữ Ca!" Tiền Tư Thần vội vàng nắm lấy vai nàng gọi nàng dậy.

"Không muốn! Không muốn!"

Tiêu Ngữ Ca hoảng sợ vùng vẫy, vào lúc Tiền Tư Thần gọi nàng, nàng từ trong mơ bị đánh thức, vòa thời khắc nàng mở hai mắt thấy Tiền Tư Thần, phản ứng đầu tiên chính là gϊếŧ hắn!

"Ngữ Ca, đừng sợ! Chẳng qua chỉ là ác mộng thôi!"Cũng may Tiền Tư Thần phản ứng nhanh lập tức ôm nàng vào ngực.

Tiêu Ngữ Ca tựa ở trong ngực hắn, chậm rãi bình tĩnh lại, vừa rồi nàng lại mơ tới kiếp trước, tới cái cảnh trước khi nàng chết kia, toàn thân nàng đau nhức, cho dù là trong mộng, cũng làm nàng run sợ không ngừng, kẻ thù trước mắt nhưng nàng không thể gϊếŧ hắn, thật thật hận! Nàng nhắm mắt lại, âm thầm hít một hơi thật sâu, đem tất cả hận ý cưỡng ép lui xuống.

"Ngữ Ca, muội mơ thấy cái gì? Nhìn muội ra nhiều mồ hôi như vậy." Tiền Tư Thần tỉ mỉ dùng tay áo choàng lau đi mồ hôi trên trán nàng.

"Không nhớ rõ, chỉ cảm thấy rất đáng sợ..." Tiêu Ngữ Ca lắc đầu, đẩy hắn ra đứng lên: "Tư Thần ca, sắc trời không còn sớm, huynh cũng nên trở về đi, muộn quá trên đường không an toàn." Nàng sựo nhìn hắn nhiều thêm chút, liền khống chế không nổi mà gϊếŧ hắn, nàng càng không quan tâm hắn làm gì, nàng chỉ nghỉ nghic cho hắn chết là quá dễ dàng.

"Ngữ Ca...." Chẳng biết tại sao, Tiền Tư Thần bỗng nhiên rất muốn ở lại với nàng thêm một chút.

Tiêu Ngữ Ca ngoái nhìn về phía hắn mỉm cười: "Tư Thần ca, ngài mai gặp!"

"Ngày mai gặp!"

Tiền Tư Thần mất mát rời đi, khi đi tới cửa, vẫn không nhin được quay đầu nhìn lại, chỉ còn hai bước là đi khỏi mà chân hắn không muốn bước.

Dưới cây hoa, nàng như là Tiên tử đang múa trong mưa hoa, cánh hoa nghịch ngợm rơi nàng nhẹ nhàng thổi nó đi, nhìn cánh hoa bị thổi bay lên, nàng cười tươi say lòng người. Nàng tựa như đem mình nhập vào biển hoa, giống như một bức họa do thiên nhiên tạo ra.

"Điện hạ chúng ta cần trở về." Tới tận lúc Lăng Thiên nhắc nhở Tiền Tư Thần mới hồn bay phách lạc rời đi, nhưng trong đầu vẫn không thể quên đi mỹ cảnh vừa thấy.

Tới lúc bọn họ hoàn toàn khuất bóng, Tiêu Ngữ Ca thu lại tất cả biểu cảm, ánh mắt lạnh băng đáng sợ, dù cho là mộng thì cảnh kiếp trước trước lúc nàng chết vẫn đau đớn như vậy, cho dù là mơ nàng vẫn sợ hãi: Tiền Tư Thần, một ngày nào đó ta muốn ngươi nếm trải tất cả những thống khổ ta từng trải qua!

Ban đêm, nàng không để ý Thanh Lạc khuyên ngăn, mang theo vết thương lặng lẽ rời phủ, đến Thiên Cơ các, quả nhiên Diệp Vô Hoàn vừa thấy đã trách nàng thất hứa, xém chút động thủ, chỉ khi thấy vết thương của nàng mới dừng tay.

"Tiểu nha đầu, ngươi ngược lại rất si tình nha vì một nam nhân đến mạng cũng không cần." Diệp Vô Hoàn không rõ khen hay chê nói.

Tiêu Ngữ Ca cười lạnh một cái: "Không nghĩ tới đường đường là Các chủ Thiên Cơ các cũng xem bát quái."

Diệp Vô Hoàn chột dạ khống biết nói gì, vội vàng ho khan hai cái, nghiêm trang đánh lạc hướng: "Ngươi bị thương nặng như vậy có thể dùng châm không đấy?"

"Yên tâm đi, độ chính xác của ta rất chuẩn!" Tiêu Ngữ Ca vừa nói vừa mở ngân châm ra xếp thành hàng.

Quá trình chữa trị rất thuận lợi.

Lúc gần rời đi, Diệp Vô Hoàn nằm nghiêng trên giường, lấy tay che mặt vân đạm phong kinh nói: "Tiểu nha đầu, ngày mai là lần thứ ba, nếu còn không hiệu quả ta sẽ trực tiếp gϊếŧ ngươi, nếu có hiệu quả ta cũng sẽ tuân thủ giao ước, nhưng thân thể ngươi còn đang trọng thương còn tiếp nhận được đau đớn thấu xuông tủy kia không?"

"Có thể!" Tiêu Ngữ Ca trả lời không cần nghĩ ngợi.

Đơn giản mà rành mạch làm Diệp Vô Hoàn lại một lần nữa có hiểu biết mới mẻ về nàng, bỗng nhiên sinh ra hiếu kỳ với tiểu cô nương trước mắt này, vốn nên là đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng rốt cuộc là biến cố gì mới có thể biến nàng từ một tiểu cô nương thành thế này.

"Minh Dạ âm thầm hộ tống nàng trở về." Tiêu Ngữ Ca chân trước vừa rời đi, Diệp Vô Hoàn chân sau liền phân phó Minh Dạ đi theo, hắn tự kiếm cho mình lý do đó là muốn nàng ngày mai không bội ước mà thôi.

"Vâng!"

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền Tư Thần đã xuất hiện ở phủ thừa tướng, chỉ là lần này hắn không đến tìm Tiêu Ngữ Phù mà muốn tìm Tiêu Ngữ Ca. Tối hôm qua cả đêm hắn ngủ không ngon, trong đầu luôn xuất hiện bóng dáng kia, thật vất vả chờ đến hửng đông, xin phụ hoàng về nghỉ ngơi trước đã chờ không kịp chạy tới phủ thừa tướng, chính là muốn cùng Tiêu Ngữ Ca nói chuyện.

Nhưng mà, Tiêu Ngữ Ca căn bản không muốn nhìn thấy hắn, buổi tối hôm nay nàng muốn đi Thiên Cơ các cho nên có rất nhiều đồ cần chuẩn bị, căn bản không có thời gian quản hắn, thế là trực tiếp bảo Thanh Lạc đuổi hắn đi lý do là nàng trong người không thoải mái, vết thương vẫn còn đau không muốn gặp người.

Bị cự tuyệt đứng ngoài cửa Tiền Tư Thần tinh thần sa sút mười phần, hắn nghĩ mãi không rõ, ngày bình thường đối với hắn nàng rất thuận theo mà làm sao lại giống như biến thành người khác, nàng đang giận hắn sao?

"Tư Thần ca!" Tiêu Ngữ Phù nghe nói Tiền Tư Thần sáng sớm đã tới phủ, còn tưởng hắn đến tìm mình, thế là tỉ mỉ ăn mặc trang điểm chạy ra.