Chương 8: Tra nam áy náy

"Không cho phép nói bậy, trong cung nhiều thái y như vậy, muội nhất định không có việc gì." Tiền Tư Thần biết một đao kia bao nhiêu lực, hiện tại trong lòng hắn có chút loạn, hắn không nghĩ nàng sẽ lao ra đỡ cho hắn một đao, nếu không có nàng chỉ sợ người nằm xuống là hắn."Tư Thần ca, ta yêu huynh, nhưng Tư Thần ca lại thích tỷ tỷ, tình cảm ba người nhất định không có kết quả, có lẽ chỉ khi ta chết đi, huynh với tỷ tỷ liền có thể ở cùng một chỗ, khụ khụ..." Lời còn chưa nói hết, Tiêu Ngữ Ca liền ho ra rất nhiều máu.

"Ngữ Ca, đừng nói lời ngu ngốc!" Tiền Tư Thần lúc này tâm đã loạn, hắn chưa từng nghĩ Tiêu Ngữ Ca yêu hắn sâu đậm như vậy, lại có thể sẵn sàng vì hắn mà nagy cả tính mạng mình cũng không để ý.

"Ngữ ca, muội đừng chết..." Tiêu Ngữ Phù khóc lóc kêu gào.

"Tỷ tỷ, phụ mẫu vẫn luôn thích tỷ, Tư Thần ca cũng thích tỷ, ta mới là người dư thừa, có lẽ ta chết đi, tất cả mọi người đều như ý..." Tiêu Ngữ Ca nói xong liền lâm vào hôn mê, nàng thật sự không kiên trì nổi nữa, trước lúc nhắm mắt nàng nghe được Tiền Tư Thần vội vàng gọi, cũng nhìn thấy trong mắt hắn có sự áy náy.

Áy náy sao? Vậy một đao kia là đáng giá.

"Ngữ Ca!"

Tiền Tư Thần ôm Tiêu Ngữ Ca về cung, để tất cả người Thái y viện tới chữa trị, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch không một chút huyết sắc, nghĩ đến ngày bình thường bị kim đâm một cái nàng cũng đã sợ, vậy mà lại không chút do dự đỡ một đao kia cho hắn, lần đầu, hắn cảm thấy mình có lỗi với nàng.

"Thái tử điện ha." Lúc này, Lăng Thiên từ bên ngoài vội vàng chạy tới.

"Tra được chưa?" Tiền Tư Thần gác tay, trầm giọng hỏi.

"Là người của đại điện hạ."

"Quả nhiên là hắn!" Tiền Tư Thần nheo mắt phượng, hàn quang ẩn hiện, bàn tay vô thức nắm thành quyền: "Cuối cùng hắn cũng không chờ được động thủ!"

"Thái tử điện hạ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

"Để người đi đốt doanh trại Phi Hổ của hắn, làm sạch sẽ chút, đừng để lại dấu vết." Dám động vào hắn, phải trả giá đắt.

"Vâng!"

Lúc này, thái y vội vàng chạy ra: "Thái tử điện hạ, Tiêu nhị tiểu thư mất máu quá nhiều, hiện tại rất cần cỏ tử châu, nhưng bây giờ Thái y viện không có cỏ này..."

Tiền Tư Thần ngắt lời hắn: "Ngươi nói, ở đâu có thể tìm được cỏ này?"

"Bên trên sườn đồi ở Tây ngoại ô, nhất định có chỉ là nơi đó..."

Không chờ thái y nói xong, Tiền Tư Thần liền nói: "Kéo dài thêm hai canh giờ, bản cung sẽ có cỏ tử châu, các ngươi trong hai canh giừo này chăm sóc nàng cẩn thận, nếu nàng chết các người bồi theo!"

"Vâng."

Ở nơi nào đó.

"Cái gì? Không phải có người bên cạnh âm thầm bảo hộ nàng sao? Làm sao lại bị thương nặng như vậy?" Nam nhân vừa nghe tin Tiêu Ngữ Ca bị trọng thương, sinh tử không rõ, không khỏi nhíu mày, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận.

Minh Dương cúi thấp đầu: "Sự tình phát sinh quá đột ngột, người của chúng ta không kịp ra tay, lại thêm người của Thái tử tới, chúng ta đành phải rút lui...."

"Bây giừo nàng đang ở đâu?"

"Ở Đông Cung."

"Đi lấy Tục Mệnh đan cho bản vương."

"Gia, đây chính là..."

"Còn không mau đi!"

"Vâng!"

Ban đêm, một bóng đen lặng yên không tiếng động thâm nhập Đông Cung, nhẹ nhàng linh hoạt tránh tất cả thị vệ, lặng lẽ tới gian phòng Tiêu Ngữ Ca ở, ra tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Thanh Lạc, sau đó tới trước giường Tiêu Ngữ Ca.

Tiêu Ngữ Ca hôn mê, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, ngày đó nàng mang mạng che mặt hắn cũng không nhìn rõ dáng dấp nàng, giờ phút này nhìn trong khoảng cách gần như vậy không khỏi thán phục: Không nghĩ tới tiểu nha đầu này cũng xinh đẹp, bây giờ chưa phát dục đợi một thời gian nhất định sẽ là một mỹ nhân.

"Đúng là đầu ngốc, hắn có gì tốt đáng giá để ngươi đánh cược cả tính mạng để bảo vệ hắn?" Nam nhân vừa nói vừa cúi đầu kiểm tra vết thương, phát hiện thế mà vết thương lại sâu như vậy, không khỏi nhíu mày, như kiểu đao cố tình đi vào thêm mấy phân.

Nếu không phải hắn tra ra được là nàng, biết nàng là Tiêu gia nhị tiểu thư, ai có thể nghĩ tới, nha đầu y thuật cao siêu, bình tĩnh tỉnh táo, ngày bình thường lại là Tiêu gia nhị tiểu thư ngây thơ ngu xuẩn, hắn không khỏi hiếu kỳ đến cùng đâu mới là nàng chân thực. (có lòng hiếu kỳ là chớt gòi)

Hắn lấy từ trong ngực ra Tục Mệnh đan, không chút suy nghĩ bỏ vào miệng mình, giống như nàng ngày đó, miệng đối miệng cho nàng uống thuốc: "Ngữ Ca nhỏ, coi như bản vương trả lại ngươi." Xong việc vẫn không quên nhẹ nhàng lâu cặn thuốc còn lưu lại ở khóe miệng nàng. ( hai vợ chồng nhà này srơ thích đút thuốc độc đáo ghê)

Ngoài cửa sổ ánh trăng vừa vặn chiếu vào, mặt dây chuyền ngọc trên cổ nàng phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ Tiền Đình Hiên bị ánh sáng dó thu hút, do dự một chút hắn vẫn cầm lên, nhìn một chútm không khỏi có chút bất ngờ: "Đây là..." Không nghĩ tới nàng còn giữ.

Đúng lúc này, lông mi vừa cong vừa dài bỗng giật giật, trong hôn mê Tiêu Ngữ Ca rên một tiếng, tựa như muốn tỉnh lại, hắn vội vàng buông mặt ngọc kia xuống lách mình rời đi.

Chờ Tiêu Ngữ Ca hoàn toàn tỉnh lại đã là ba ngày, nàng cũng về tới phủ thừa tướng. dại phu nói cho nàng biết một đao kia chỉ cách trái tim nàng một gang tấc, nếu đi vào sâu mấy phân nữa tới thần tiên cũng không cứu được, cũng không phụ Tiền Tư Thần kịp thời mang tới cỏ tử châu cầm máu nếu không nàng không thể nhanh như vậy tỉnh lại.

Đương nhiên, nàng cũng không biết, nàng sở dĩ có thể tỉnh lại nhanh như vậy hoàn toàn là nhờ viên Tục Mệnh đan của nam nhân kia, viên Tục Mệnh đan này chính là thần dược có thể cải tử hồi sinh, nhìn khắp thiên hạ cũng khó tìm, chính là trân bảo.

Tiêu Ngữ Ca cúi đầu sờ lên vết thương, vết thương vẫn rất đau, kiếp trước là nàng chịu đủ khó khăn đi lên sườn đồi vì Tiền Tư Thần lấy thuốc, cuối cùng lại cho Tiêu Ngữ Phù công lao, một đời này, thời thế thay đổi.

Nàng dùng mạng đánh cược, cược Tiền Tư Thần vì áy náy chắc chắn vì nàng đi tìm thuốc, quá trình tình càng vất vả liền càng chứng minh thân thể nàng bị thương nghiêm trọng, hắn liền áy náy sâu thêm chút. Hắn càng áy náy lièn càng không thể coi nhẹ nàng, ván này nàng cược thắng.

Đúng lúc này, Thanh Lạc bưng thuốc đến, thấy nàng muốn xuống giường, liền đặt chén thuốc xuống, tiến lên ngăn cản: "Tiểu thư, vết thương của người còn chưa khỏi, đại phu nói người cần nằm nghỉ ngơi thật tốt, không thể đi lại a."

"Ta chỉ nghĩ...."

"Ngữ ca!" Tiêu Ngữ Ca còn chưa nói hết, Tiền Tư Thần đã nhanh chóng đi đến cũng rất tự nhiên đỡ Tiêu Ngữ Ca trở về.

"Tư Thần ca, huyng đã đến." Tiêu Ngữ Ca rất muốn hất cái tay đang đỡ mình ra, nhưng vì báo thù, nàng nhịn! Sống lại một

đời, tên cặn bã này chạm nàng một chút nàng đã buồn nôn.

"Ngữ Ca, thương thế của muội còn chưa khỏi, không thể xuống giường đi lại, nghe lời!" Kỳ quái, Tiền Tư Thần hôm nay lại nói chuyện với nàng ngữ khí ôn nhu lạ thường, kém chút làm nàng nổi da gà.