Chương 7: Lấy mạng đặt cược

Thanh Lạc gật gật đầu: "Thái tử điện hạ đã tới, cho nên đại tiểu thư nàng, bọn họ..." Tất cả mọi người đều biết thái tử yêu mến đại tiểu thư, nàng không muốn nhìn tiểu thư nhà mình đau khổ."Bọn họ đi nơi nào?" Tiêu Ngữ Ca lại rất bình tĩnh, sống lại một đời nàng cần gì vì một tên cặn bã đau khổ.

"Nghe An Linh tỷ nói bọn họ đi vịnh Thanh Thủy."

Tiêu Ngữ Ca âm thầm cười lạnh, người chủ nhân này cũng rất tâm cơ nha, cố ý tiết lộ cho Thanh Lạc, chính là biết rõ Thanh Lạc sẽ nói cho nàng nghe, để nàng hấp tấp đi gây chuyện rước nhục nhưng sẽ không như nàng ta muốn: "Thanh Lạc, vậy chúng ta cũng đi đi."

Vịnh Thanh Thủy? Nếu nàng nhớ không nhầm, kiếp trước Tiền Tư Thần gặp thích khách vì cứu Tiêu Ngữ Phù mà bị trọng thương, cuối cùng vẫn do nàng chịu khổ cực tìm thuốc cho hắn nhưng công lao lại cho Tiêu Ngữ Phù.

"Tiểu thư, vết thương của ngài còn chưa khỏi, nếu không..." Thanh Lạc không muốn chủ tử bị chế giễu.

Bởi vì tất cả người bên ngoài đều đang đồn: Tiêu đại tiểu thư cùng thái tử điện hạ ngọt ngào hò hẹn, Tiêu nhị tiểu thư ở một bên làm tri kỷ tiểu muội.

"Không có việc gì, đi thôi." Tiêu Ngữ Ca lại cười với nàng, từ trong rương thuốc lấy ra một túi cầm bên người, lúc này mới đi ra ngoài.

Vịnh Thanh Thủy.

"Tư Thần ca, huynh vẫn đang giận ta sao?" Tiêu Ngữ Phù đôi mắt rưng rưng, âm thanh mềm yếu làm người nghe thương tiếc.

"Phù nhi, chuyện ngày đó...." Mặc dù trong lòng có hoài nghi, nhưng Tiền Tư Thần vẫn không tin tưởng mọi chuyện do Tiêu Ngữ Phù bày ra.

Tiêu Ngữ Phù sớm nghĩ tới Tiền Tư Thần sẽ có hoài nghi, tất nhiên sẽ có chuẩn bị mà đến, nàng ta diễn kich, chưa kịp nói nước mắt đã rơi trước: "Tư Thần ca, huynh nghi ngờ chuyện đó do Phù nhi an bài?"

"....."Tiền Tư Thần mím môi không nói.

"Không phải! Tâm ta luôn hướng về huynh, chỉ muốn danh chính ngôn thuận ở cùng huynh, chưa bao giừo ta nghĩ tới dùng thủ đoạn như vậy, tất cả là do chậu hoa của Lương vương."

"Tiền Dạ Thần tặng hoa cho muội?" Tiềm Tư Thần nghe vậy, sắc mặt lập tức đổi.

Tiêu Ngữ Phù nhẹ gật đầu: "Ngài ấy tặng ta Hoa Lan Tiên Tử, về sau ta mới biết được loài hoa này khi gặp nước sẽ tỏa hương kí©ɧ ŧìиɧ, cho nên ngày hôm đó chúng ta mới..." Lời con chưa nói hết, nước mắt lại rơi xuống.

"Ta hiểu rồi, tất cả đều do Tiền Dạ Thần thiết kế ra!" Tiền Tư Thần cùng với Lương vương vốn không hợp, nghe vậy tự nhiên tin tưởng Tiêu Ngữ Phù vô điều kiện, hắn đau lòng ôm nàng ta vào trong ngực: "Phù nhi, thật xin lỗi, ta không nên hoài nghi muội."

Tiêu Ngữ Phù nàm trong ngực hắn, nước mắt không ngừng rơi: "Tư Thần ca huynh có thể tin tưởng ta, ta chết cũng đáng, chỉ là, về sau chúng ta vẫn đừng gặp nhau..." Nói xong liền làm bộ muốn đẩy hắn ra.

"Phù nhi, vì sao? Ta biết ta không nên hoài nghi muội, là ta sai! Muội đừng giận!" Nghe vậy, Tiền Tư Thần quả nhiên gấp gáp.

"Tư Thần ca, huynh với Ngữ Ca là Hoàng Thượng ban hộn, Ngữ Ca là đích nữ, muội ấy còn thích huynh như vậy, phụ mẫu lại có đại ân với ta, ta không thể có lỗi với phụ mẫu, với Ngữ Ca..."

"Phù nhi, ta chỉ yêu muội, không liên quan tới thân thế của muội, muội vì sao luôn nghĩ cho người khác như vậy, sao không nghĩ cho mình? Hai chúng ta đều yêu nhau, chúng ta nên ở cùng một chỗ, chỉ là sẽ ủy khuất muội làm Trắc phi, muội yên tâm, cề sau ta nhất định đền bù cho muội!" Tiền Tư Thần đau lòng lại ôm nàng ta vào lòng. ( tên này mù chắc luôn)

"Chỉ cần có thể ở cùng Tư Thần ca, dù ch có làm nô tỳ, Phù nhi cũng câm tâm tình nguyện!" Chỉ dăm ba câu đã làm Tiền Tư Thần tin tưởng, Tiêu Ngữ Phù đáy mắt hiện lrrn tia đắc ý. nam nhân này nàng ta nhất định phải có được, nàng không cma lòng với vị trí Trắc phi kia.

Bỗng nhiên, xung quanh yên tĩnh bất thường, Tiền Tư Thần nhận ra có vấn đề, hắn vô thức đem Tiêu Ngữ Phù bảo hộ sau lưng, sau đó cảnh giác nhìn bốn phía.

"Tư Thần ca, có chuyện gì..." Nhìn bộ dáng hắn Tiêu Ngữ Phù cũng khẩn trương theo, vô thức năm lấy góc áo hắn.

"Phù nhi đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ muội!" Tiền Tư Thần hắn giọng, quát về phía nào đó: "Đều đã tới, cần gì phải trốn tránh? Cút ra đây đi!"

Hắn vừa dứt lời, lập tức mấy bóng người toàn thân y phục đen xuất hiện vây bọn hắn vào một chỗ, ai cũng cầm một thanh đao, xem ra muốn bọn hắn vào chỗ chết.

"Các người là ai?" Tiền Tư Thần quát hỏi.

"Người đòi mạng ngươi!" Người áo đen cầm đầu bịt mặt lên tiếng, đại đao giương lên, tất cả những người áo đen còn lại đều hướng Tiền Tư Thần xông tới.

Tiền Tư Thần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Chỉ bằng các ngươi cũng dám động bản cung, thật không biết lượng sức." Võ công của hắn cũng không kém, vừa đủ để đối phó đám người áo đen này, nhưng giờ phút này hắn còn có mỹ nhân cần che chở, bị bao vây bốn phía, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

Những người kia nhìn ra, Tiền Tư Thần muốn bảo vệ Tiêu Ngữ Phù, thế là cú nhằm Tiêu Ngữ Phù mà chém, Tiền Tư Thần liều mạng che chở Tiêu Ngữ Phù, được cái này mất cái khác, không kịp trở tay, trên cánh tay bị chém một cái!

"Tư Thần ca! Huynh bị thương!" Nhìn Tiền Tư Thần bị thương, Tiêu Ngữ Phù càng thêm sốt ruột, nàng ta yếu ớt, lúc này ngoại trừ sợ hãi kêu lên cũng chả làm được gì.

Tiêu Ngữ Ca lạnh lùng trốn ở một bên xem một màn này, nghĩ Tiền Tư Thần cũng là nam nhân si tình nha, thà rằng mình bị thương cũng muốn che chở Tiêu Ngữ Phù, vậy trước cứ cho hắn nếm chút khổ sở đi.

Mắt thấy một người áo đen đang đánh lén, mà Tiền Tư Thần không có cơ hội tránh thoát, nàng than nhẹ một tiếng, biết đã đên lúc mình lên sân, âm thầm ăn một viên Hộ Tâm đan liền xông ra ngoài!

"Tiểu thư..." Thanh Lạc đưa bay kéo hụt.

"Tư Thần ca, cẩn thận!"

"Xoẹt!"

Cảm giác đao đâm vào da thịt thật rất khó chịu, như dự đoán đau đớn truyền khắp người, Tiêu Ngữ Ca âm thầm nhíu mày, thân thể lung lay, nếu không phải vì báo thù nàng sẽ không đỡ thay cho tên căn bã kia một đao! Thật sự rất đau!

"Ngữ Ca!" Sự tình phát sinh quá đột ngột, Tiêu Ngữ Phù càng sợ hãi che miệng lại.

"Ngữ Ca!" Tiền Tư Thần ngẩn người, lúc Tiêu Ngữ Ca ngã xuống nhanh chóng vững vàng ôm lấy.

"Tiểu thư!" Thanh Lạc chạy tới cũng sợ hãi gọi.

"Thái tử điện hạ thứ tội, thuộc hạ tới chậm!" Lúc này, Lặng Thiên thị vệ mới mang người đuổi tới.

"Lưu lại một kẻ sống!" Tiền Tư Thần lạnh lùng hạ lệnh.

"Vâng!" THị vệ đông cung đều có võ công rất tốt, thế cục rất nhanh nghịch chuyển.

"Tư Thần ca, huynh không có việc gì, thật sự quá tốt." Tiêu Ngữ Ca cố nen đau đớn nàng muốn trước khi hôn mê phải nói mấy từ đã chuẩn bị tốt, nếu không một đao này rất không đáng.

"Ngữ Ca, sao muội ngốc như vậy?" Tiền Tư Thần ôm nàng máu chảy ra, sốt ruột nói.

"Tư Thần ca, ta có phải sẽ chết..."