Chương 6: Nan ngôn chi ẩn ( những điều ẩn dấu không kể siết)

Tiền Tư Thần nghe vậy, chấn kinh nói: "Muội nói, có người ở bên trong hạ độc." Tiếp theo hắn giận giữ nói: "Nếu để bản cung biết là ai, bản cung sẽ không tha cho hắn!" "Tỷ tỷ ta từ trước tới nay thích thanh tịnh, trong viện ngoại trừ nha đầu quét dọn cũng chỉ có mỗi An Linh hầu hạ." Tiêu Ngữ Ca "hảo tâm" nhắc nhở hắn.

"Muội nói là, là An Linh?" Tiền Tư Thần lập tức phủ nhận: "Nàng ta cũng chỉ là một nha đầu, nghĩ đến cũng không dám nói gì có lá gan tính toán bản cung, nhưng nếu như..." Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Không có khả năng! Phù nhi sẽ không làm như thế!"

Thanh Lạc ở một bên đúng lúc xen vào một câu: "Hôm qua ta có đi tiệm thuốc bốc thuốc cho tiểu thư đúng lúc đυ.ng phải An Linh tỷ, nàng còn đánh rơi khăn tay, ta đúng lúc nhặt được, vừa rồi quên trả cho nàng." Nói xong, nàng còn lắc lắc chiếc khăn tay trong tay: "Tiểu thư, nô tỳ mang khăn tay đi trả lại cho An Linh tỷ."

Quả thực chính là trợ giúp lớn, người bên ngoài nói một câu, dù chỉ vài chữ nhưng dù cho Tiền Tư Thần có tin tưởng Tiêu Ngữ Phù như thế nào cũng bắt đầu hoài nghi.

Nhìn Tiền Tư Thần thần hồn phách lạc rời đi, Tiêu Ngữ Ca dừng ngay nụ cười tươi trên mặt: Tiền Tư Thần, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ngươi tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng!

Đêm hôm đó, Tiêu Ngữ Ca lại làm đủ các chuẩn bị, lại lặng lẽ ra ngoài phủ, cũng may trên đường đi cũng không gặp chuyện ngoài ý muốn, theo trí nhớ kiếp trước, nàng rất nhanh tìn được hang ổ của Thiên Cơ các.

"Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết nơi đây?" Giống như kiếp trước, sau khi nàng tiến vào mật thất, liền có một bàn tay hung ác bóp cổ nàng. Bí mật về hắn chưa từng có ngoại nhân biết được, dù cho biết cũng đã về gặp Diêm Vương, mà một nha đầu chưa trưởng thành đầy đủ này làm sao biết được?

Ai có thể nghĩ đến, trên giang hồ nghe tới các chủ Thiên Cơ các đều sợ mất mật, thế mà phương diện kia của hắn lại không được.

Tiêu Ngữ Ca mặc kệ hắn bóp cổ mình không giãy giụa: "Ta làm sao biết được không quan trọng, trọng yếu là ta có thể chữa trị hết cho ngươi."

Diệp Vô Hoàn hừ lạnh một tiếng, một tay giật xuống mạng che mặt của nàng, nhíu mày đánh giá: "Một nha đầu miệng còn hôi sữa, đến cả dáng dấp nam nhân ra sao cũng chưa từng nhìn, còn dám dõng dạc tuyên bố sẽ trị khỏi cho bản các chủ, thật là trò cười! Nói! Ngươi tới đây có mục đích gì?" Trên tay hắn dùng thêm lực, liền thấy mặt nàng thiếu dưỡng khí tới đỏ ửng.

"Ta biết Thiên Cơ Các có một bí thuật, có thể trong thời gian ngắn đả thông kinh mạch, từ đó nhanh chóng tăng nội lực, ta chữa khỏi cho ngươi đổi lấy bí thuật này và một nửa nội lực của ngươi, như thế nào?" Cảm giác bị người bóp cổ rất khó chịu, đây đã là lần thứ hai, nàng thề, về sau nàng tuyệt đối sẽ không cho người khác bóp cổ nữa.

Diệp Vô Hoàn nghe xong cười khằng khặc quái dị: "Khẩu khí không nhỏ, thế mà vừa mở miệng đã muốn nửa phần nội lực của bản các chủ, ngươi thật sự không sợ ta gϊếŧ ngươi ngay lập tức?"

"Nội lực có thể luyện thêm, một nửa công lực này đổi lấy một đời hạnh phúc, đối với các chủ là buôn bán có lời a, nếu các chủ không tin có thể gϊếŧ ta nhưng ta tin tưởng trên đời này cũng chỉ có ta mới có thể chữa khỏi bệnh các chủ." Tiêu Ngữ Ca biết hắn không có lựa chọn nào khác.

Diệp Vô Hoàn nhìn chằm chằm nàng, trầm mặc nửa ngày: "Ngươi bất quá cũng chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, vì sao lại muốn võ công?"

Tiêu Ngữ Ca ngước mắt nhìn hắn, lại nhìn xuống cánh tay đang bóp cổ mình của hắn: "Không thấy sao? Ta không muốn lúc bị bóp cổ mà không có chút phản kháng."

Diệp Vô Hoàn chấn động, chậm rãi buông tay đang bóp cỏ nàng ra, híp đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng một hồi mới quay người lại nói: "Bí thuật áp dụng hết sức thống khổ, không phải cái người thường có thể chịu đựng, dù cho bản các chủ đáp ứng ngươi, ngươi cũng không có khả năng sống sót."

"Ta chịu được." Chẳng qua chỉ đem những đau đớn kiếp trước chịu đựng lần nữa mà thôi, đến cái chết nàng cũng đã trải, còn sợ chút đau đớn này?

Diệp Vô Hoàn lần nữa bị chấn kinh, một tiểu nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi, đến cùng đã trải qua những gì mới có thể bình tĩnh như vậy.

Cuối cùng, Tiêu Ngữ Ca vấn giống như kiếp trước thành công thuyết phục Diệp Vô Hoàn.

Có trí nhớ kiếp trước, nàng đã thành thạo, đem một châm đâm xuống Diệp Vô Hoàn sắc mặt hòa hoãn không ít.

"Đây là lần trị liệu đầu tiên, còn lần hai, lần ba,..." Tiêu Ngữ Ca bình tĩnh thu dọn đồ nghề.

"Ngươi đùa giỡn ta?" Diệp Vô Hoàn nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, sát ý nổi lên.

"Các chủ đã trúng độc thời gian dài, cần nhiều lần trị liệu mới có thể giải hết." Tiêu Ngữ Ca lại không chút hoang mang: "Ngày mai, đúng giờ này ta lại đến, ba ngày sau không khỏi các chủ gϊếŧ ta cũng không muộn."

Nàng đi tới cửa, lại ngừng lại: "Ta tên Tiêu Ngữ Ca, là nhị tiểu thư nhà Tiêu thừa tướng."

"Tiểu nha đầu, ngươi đem thân thế nói cho ta biết, không sợ ta tìm tới cửa? Thiên Cơ các làm việc chính là tổ chức sát thủ, cho dù cha ngươi là lão hồ ly Tiêu Chiến kia thì như thế nào? Ta cũng chẳng sợ quan lớn." Diệp Vô Hoàn kinh ngạc nàng thẳng thắn nói.

"Dù ta không nói, ngươi cũng cho người điều tra, không phải sao? Đều vì lợi ích chung, thẳng thắn thì có làm sao? Ta chỉ hi vọng giao dịch này của chúng ta phải giữ bí mật." Tiêu Ngữ Ca nói xong, nàng lập tức rời đi, Diệp Vô Hoàn dù thế nào cũng sẽ giữ bí mật giao dịch này, cũng tuyệt đối không để một người thân phận không rõ ràng biết, hắn sẽ điều tra.

"Các chủ, có cần đi theo?" Lúc này, Minh Dạ hiện thân hỏi.

Diệp Vô Hoàn giơ tay lên: "Không cần." Không hiểu vì lý do gì, hắn rất tin tưởng nàng.

Ngày tiếp theo.

Lúc Tiêu Ngữ Ca tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, tối qua lúc về đã rất muộn, không nghĩ tới lại ngủ quên, không đi thỉnh an phụ mẫu.

"Thanh Lạc, Thanh Lạc!" Nàng hướng ra ngoài gọi hai tiếng.

"Tiểu thư." Thanh Lạc đẩy cửa đi vào.

Nhìn dáng vẻ Thanh Lạc có chút không đúng, nàng liền hỏi: "Thanh Lạc, ngươi có chuyện gì?"

Thanh Lạc bĩu môi, một mặt không vui nói: "Lão gia cùng phu nhân thôi cấm túc cho đại tiểu thư."

"Ta còn tưởng có chuyện gì, việc này lúc dùng bữa nương đã nói cho ta rồi." Tiêu Ngữu Ca cũng chẳng để tâm, Tiêu Nhị lão gia vốn đã thương yêu tài mạo song toàn Tiêu Ngữ Phù, lần này cấm túc nàng ta mấy ngày là cực hạn rồi, lại thêm Tiêu Ngữ Phù có thể trạng yếu đuối lại nhu thuận, tự nhiên có thể dỗ dành bọn họ.

"Nhưng lúc này mới có mấy ngày a, trước kia tiểu thư phạm sai lão gia cùng phu nhân đều sẽ cấm túc ngài nửa tháng." Thanh Lạc có chút bất bình thay tiểu thư nhà mình: "Người mới thật là con của lão gia và phu nhân mà."

Tiêu Ngữ Ca nghe vậy chỉ cười cười, thuận miệng hỏi một cậu: "Đại tiểu thư có ra ngoài không?" Theo lý thuyết, Tiêu Ngữ Phù nhất định sẽ đi giải thích chuyện hôm đó với Tiền Tư Thần.