Chương 5: Bước trả thù đầu tiên

Nhưng khi các nàng đẩy cửa sân ra, đập vào mắt là một màn, làm Tiêu phu nhân tức giận hét lớn một tiếng: "Các ngươi đang làm gì?"Hóa ra, Tiền Tư Thần cùng Tiêu Ngữ Phù giờ phút này đang gắt gao ôm hôn thắm thiết!

Phải biết, trước lúc này, Tiêu phu nhân đối với Tiêu Ngữ Phù là thật tình yêu thương, lại thêm Tiêu Ngữ Phù khéo kéo lừa gạt cho nên đối với những tin đồn bên ngoài bà chưa từng tin tưởng, nhưng một màn trước mắt làm bà tức giận không thôi.

"Nương!" Lúc này, Tiêu Ngữ Phù cũng lấy tinh thần, lắc lắc đầu đang choáng váng bị dọa trực tiếp ngồi liệt trên ghế.

"Ngươi! Ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy!" Tiêu phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, đưa tay cho Tiêu Ngữ Phù một bạt tay, đây là lần đầu tiên bà đánh Tiêu Ngữ Phù.

Tiêu Ngữ Phù xém chút nữa ngã trên mặt đất, may mắn được Tiền Tư Thần đỡ lấy.

"Phu nhân, đều là bản cung sai, bản cung sẽ chịu trách nhiệm!" Tiền Tư Thần đem Tiêu Ngữ Phù bị dọa đến sắc mặt trắng bệch đem Tiêu Ngữ Phù bảo hộ trong ngực, mặc dù không hiểu vì sao vừa rồi hắn mất kiểm soát nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể che chở Phù nhi.

"Thái tử điện hạ, hôn thê của người là Ngữ Ca, người phụ trách với Phù nhi như thế nào?" Tiêu phu nhân vẫn biết rõ, dù thế nào đi nữa Ngữ Ca mới là con ruột bà, mà dưỡng nữ này lại muốn đoạt vị hôn phu của con gái bà, bà sao chịu được.

"Phu nhân việc đã đến nước này, bản cung sẽ không ngại nói thẳng, người bản cung vẫn luôn yêu là Phù nhi, bản cung sẽ không lấy Ngữ Ca."

"Thái tử điện hạ, đây là muốn kháng chỉ hủy hôn." Đúng lúc này, Tiêu Chiến cũng xuất hiện tại cửa, mặt hắn âm trầm có chút dọa người.

Tiêu Ngữ Phù sớm đã thẹn muốn chui xuống đất, thấy thế, tranh thủ thời gian quỳ rạp xuống đất: "Cha, không liên quan đến thái tử điện hạ, việc này ngàn vạn lần do Phù nhi làm sai! Là Phù nhi câu dẫn thái tử điện ha, Phù nhi lấy cái chết tạ tội!" Nói xong, nàng ta liền đứng dậy chạy về phía cột đâm tới.

"Phù nhi!" Tiền Tư Thần không kịp ngăn cản.

"Tỷ tỷ." Tiêu Ngữ Ca nhanh tay lẹ mắt, ngăn nàng ta lại, thấy cũng tới lúc, nàng ra mặt nói: "Cha, nương, Tư Thần ca cùng tỷ tỷ thật lòng yêu nhau, cầu phụ mẫu tác thành cho hai người họ, nữ nhi nguyện ý cùng Tư Thần ca từ hôn!"

"Hồ nháo! Các con là do bệ hạ tứ hôn, hủy hôn chính là kháng chỉ, chẳng lẽ con muốn rơi đầu sao? Lại nói, con bị lui hôn, thanh danh của con sẽ thế nào?"

Tiêu Chiến hung ác nhìn Tiêu Ngữ Phù, sau đó nhìn Tiền Tư Thần: "Thái tử điện hạ, chuyện tới nước này, ngài nên nghĩ tốt nên giải quyết thế nào, vẫn nên cùng lão thần tiến cung diện thánh, vẫn là..."

Vừa nghe đến tiến cung diện thánh, Tiền Tư Thần cũng sợ, vốn dĩ vị trí Thái Tử này của hắn cũng đang lung lay, nếu lúc này chuyện này chọc giận phụ hoàng, để một số kẻ thừa nước đυ.c thả câu, mẫu hậu hắn không gϊếŧ chết hắn?

Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói: "Thừa tướng đại nhân, việc này là bản cung sai, bản cung hướng thừa tướng đại nhân cùng phu nhân bồi tội! Việc đã đến nước này, bản cung nguyện bắt chước tổ tiên, cùng cưới song thù, Ngữ Ca là Thái tử phi, Phù nhi là Trắc phi!"

Nghe hắn nói, Tiêu Ngữ Ca ở một bên huyết khí xông thẳng lên não (tức tới máu lên não): Ngươi cái tên cặn bã chết tiệt! Còn muốn ngồi hưởng phúc, ngươi sao không đi chết đi!

Mà Tiêu Ngữ Phù sau khi nghe vậy, ủy khuất rơi nước mắt, nàng ta không nghĩ tới nhiều năm cố gắng như vậy, thế mà chỉ đôi lấy cái Trắc phi, khẽ cắn môi, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng.

Tiêu Chiến trong lòng không tình nguyện, nhưng đến nước này đã không còn cách nào khác, thế là ông nhắm mắt hít một hơi, đè xuống tất cả lửa giận: "Kể từ hôm nay, đại tiểu thư ở trong viện cấm túc hối lỗi! Không được bước ra khỏi cửa nửa bước! Chuyện hôm nay, ai dám truyền ra ngoài nửa chữ, loạn côn đánh chết!" Sau đó gọi Tiền Tư Thần đi thư phòng.

"Nương..." Tiêu Ngữ Phù còn ý đồ dùng nước mắt đả động Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân quay mặt đi không để ý nàng ta: "Phù nhi, ta một mực coi con như con gái ruột, con cũng luôn cư xử đúng mực lại hiểu chuyện. Tại sao...quên đi, mấy ngày nay con hãy suy ngẫm lại đi." Nói xong, bà xoay người rời đi.

"Nương! Nương!" Tiêu Ngữ Phù năm rạp trên đất khóc lóc đến ruột gan như đứt từng khúc.

"Tỷ tỷ, phụ mẫu đang nổi nóng, bây giừo tỷ nói cái gì cũng vô dụng, chờ phụ mẫu hết giận, ta khuyên nhủ phụ mẫu cho." Tiêu Ngữ Ca đỡ nàng ta dậy, không phải chỉ diễn kịch thôi sao, nàng cũng diễn.

Tiêu Ngữ Phù nắm chặt tay Tiêu Ngữ Ca: "Ngữ Ca, muội phải tin tưởng tỷ, ta cũng không biết thế nào, ta thật không nghĩ muốn đoạt Tư Thần ca với muội..." Chuyện tới nước này, nàng ta còn diễn cảnh tỷ muội tình thân, nếu không phải sống lại một đời, nàng thật sự sẽ tin.

" Ta tin tưởng tỷ. Hội hoa sen còn một chút thời gian, tỷ tỷ nhân cơ hội này luyện múa đợi ngày đó đến, ta chắc chắn xin phụ mẫu đưa tỷ ra ngoài cùng." Tiêu Ngữ Ca định rút tay mình về, đợi hội hoa sen còn nhiều đặc sắc như vậy, không có Tiêu Ngữ Phù tham dự thì niềm vui mất đi một nửa à.

Hoa Lan Tiên tử một bông khó có nhưng nó còn có một cái tên khác mà rất ít người biết là đa tình lan, một bông này nó có hương thơm vô cùng, thấm vào ruột gan, khi nào gặp nước với thì hương hoa của nó sẽ là một loại hương kí©ɧ ŧìиɧ. Nếu không phải kiếp trước nàng được thần y chỉ điểm, chỉ sợ Tiêu Ngữ Ca đến giờ cũng không biết kiếp trước ngày đó tại sao nàng mất khống chế.

Kiếp trước, Tiêu Ngữ Phù biết dược tính của bông hoa này, còn gải ý đem hoa tặng nàng, lại còn cố ý dặn dò nàng tưới thêm nhiều nước và đặt nó ở chỗ không có các hương hoa khác. Kết quả Tiền Tư Thần tới, bị đa tình lan thôi thúc nàng mất kiểm soát, chủ động đi câu dẫn hắn còn bị Tiêu nhị lão nhìn thấy, đối với nàng càng thất vọng cực điểm, mà nàng vốn không trong lòng Tiền Tư Thần, trải qua ngày đó, hắn càng đối với nàng lạnh lùng.

Mà kiếp này, Tiêu Ngữ Phù biết rõ dược tính của hoa vẫn mang nó về, nàng ta tin tưởng chỉ cần không tưới nước liền sẽ không có chuyện gì, chỉ là nàng ta không biết là, trước lúc An Linh nhận hoa, nàng đã động tay trước, nếu như Tiêu Ngữ Phù lấy về tưới nước tiếp ngược lại sẽ không có việc gì, thông minh quá cũng bị thông minh hại là đây.

Lúc này, chắc hẳn trong lòng Tiêu nhị lão nhận định Tiêu ngữ phù vì đoạt vị hôn phu của muội muội mà không từ thủ đoạn, trong lòng đối với nàng ta sự yêu thương cũng chậm rãi tiêu tán.

Mà nhưng ngày này, không có Tiêu Ngữ Phù lắc lư bên người, Tiêu Ngữ Ca cũng yên tâm làm việc của mình hơn.

Mắt thấy Tiền Tư Thần sắc mặt ủ rũ từ thư phòng đi tới, nàng tránh không kịp chỉ có thể gặp mặt.

"Ngữ Ca, ta..." Đối mặt với Tiêu Ngữ ca, Tiền Tư Thần trong lòng tràn đầy xấu hổ.

"Tư Thần ca ca, ta biết chuyện không phải như chúng ta thấy, trong đây nhất định sẽ có hiểu lầm, huynh đừng quá lo lắng cho tỷ tỷ, phụ mẫu ta tức giận là do yêu tỷ tỷ, chờ hết giận là sẽ tha thứ cho tỷ tỷ, chỉ là chuyện hôm nay có chút kỳ quặc."

Nghe nàng nhắc nhở, Tiền Tư Thần phản ứng lại: "Không sai, bản cung cũng cảm thấy có chút kỳ quái." Hắn mặc dù ưa thích Phù nhi nhưng chưa từng nghĩ sẽ mạo phạm nàng trước khi thành hôn, vì sao hôm nay lại không không chế nổi?

"Tư Thần ca, huynh đừng trách ta lắm lời, vừa rồi ta phát hiện ly trà trước mặt huynh có màu sắc không đúng, hiện tại nghĩ lại..."