Chương 4: Đóng cửa thì đang làm gì?

Rất nhanh, miệng vết thương chảy máu dần biến thành màu đỏ, Tiêu Ngữ Ca nhổ ra ngụm máu cuối cùng, lau miệng thở dài một hơi: "Ân, chắc không còn vấn đề gì."Nam nhân cũng âm thầm vận khí công, tay chân có thể động đậy, xem ra cái tiểu nữ oa này thật giải độc cho hắn, vừa định ngồi dậy, lại bị Tiêu Ngữ Ca nhanh tay hơn cầm ngân châm trên người hắn một cái, lập tức nam nhân lại không thể động đậy, hắn vừa sợ vừa giận: "Ngươi làm cái gì?"

"Đắc tôi! Ta biết ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu nhưng hiện tại ta không thể chết!" Tiêu Ngữ Ca đứng dậy, một lần nữa nhét vào trong tay hắn một viên dược hoàn: "ăn cái này tất cả dư độc trong người đều có thể giải trừ! Trên kim có thuốc tê sau nửa canh giờ sẽ mất hiệu lực, gặp lại! À không! Không hẹn gặp lại!"

Nói xong, nàng quan sát bốn phía có chút nhíu mày, trễ nải ở đây lâu như vậy, xem ra tối nay không thể đi Thiên Cơ các, chỉ có thể chờ cơ hội khác, thế là nàng theo đường cũ về tướng phủ.

Nam nhân nhìn bóng lưng nàng rời đi âm thầm nhíu lông mày, nhắm mắt lại, âm thầm vậ lực, ngân châm trên người bỗng nhiên bay ra, rơi vào bụi cỏ bên cạnh, hắn chống đỡ thân thể đứng dậy, cử động chân tay, ngoại trừ có chút chậm chạp nhưng cũng ổn.

Nghĩ đến lời nàng vừa nói, hắn vô thức sờ lên môi mình: Hắn vừa rồi có nói muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu?

Độc Hồng Hỏa xà chỉ có ở phía Bắc rất ít người ở đây có được, cũng dám ra tay với hắn, xem ra có người muốn cho hắn lời cảnh cáo.

Sau đó, hắn huýt một tiếng sáo vào bầu trời đêm.

Chẳng mấy chốc, mấy người mặc áo đen chỉnh tề xuất hiện ở phía sau hắn.

"Gia thứ tội, là thuộc hạ tới chậm!" Người dẫn đầu nhóm người quỳ một chân xuống dất thỉnh tội, khi nhìn đến vết thương của nam nhân, lập tức khẩn trương: "Gia, ngài bị thương?"

"Không sao!" Nam nhân vung tay lên, đưa lưng về phia họ đứng chắp tay nhìn về phương hướng Tiêu Ngữ Ca rời đi nói: "Minh Dương, tra thân phận nàng!"

"Vâng." Chàng trai tên Minh Dương nhìn theo phương hướng Tiêu Ngữ Ca rời đi nhanh chóng biến mất.

"Triệu tập nhân mã bà loại bỏ một cánh tay của Hồng Viêm quốc!" Người nam nhân chậm rãi lấy một lệnh bài trong người ra, một lệnh bài màu đỏ, kia chính là lệnh bài điều khiển binh mã Tam quốc toàn thiên hạ.

Có lời truyền rằng, một khi Tam Quốc lệnh được đưa ra, chắc chắn sẽ giấy lên một trận gió tanh mưa máu!

Chẳng bao lâu sau, chàng trai tên Minh Dương đã cung kính xuất hiện phía sau nam nhân.

"Tra được?"

Thiếu niên gật gật đầu: "Vâng, nàng là Nhị tiểu thư của Tiêu Thừa tướng, gọi Tiêu Ngữ Ca."

"Tiêu Ngữ Ca? Là nàng." Nam nhân lặp lại cái tên này, tựa hồ có chút bất ngờ: "Để người theo nàng, nếu nàng gặp nguy hiểm thì âm thầm giúp nàng một tay." Coi như trả ơn nàng đã giải độc.

"Vâng!" Người thiếu niên rất không hiểu, gia tại sao đột nhiên lại để ý một tiểu cô nương, nhưng cũng không dám lắm miệng hỏi: "Nhân tiện, gia, sắp tới hội hoa sen ngài có dự không? Hoàng thượng đã đem ý chỉ đưa tới vương phủ."

Nam nhân không chút nghĩ ngợi, giơ tay nói: "Loại yến hội nhàm chán kia, bản vương sao phải tham gia? Ngươi thay bản vương đi đi." Có thể nghĩ lại, hắn bỗng hỏi: "Đây là Trung cung tổ chức, có phải tất cả nữ quyến đều muốn đi?"

"Vâng."

"Vậy liền về nói cho Hoàng Thượng, bản vương sẽ tự đến." Nam nhân nhếch môi, có chút chờ mong tiểu nha đầu kia lúc gặp hắn sẽ có biểu cảm gì.

Buổi sáng hôm sau.

Tiêu Ngữ Ca cùng Tiêu Ngữ Phù vừa mới thỉnh an phụ mẫu xong, liền thấy một nha đầu mang tới một chậu hoa, chậu hoa này rất đẹp, hỏi một chút mới biết là Lương vương đưa tới cho Tiêu Ngữ Phù, nói là đã bỏ ra giá rất lớn để mua.

Tiêu Ngữ Phù tài mạo song toàn, dường như là người trong lòng của tất cả nam nhân trong kinh thành, Lương vương ái mộ nàng đã không phải ngày một ngày hai, cho nên khi biết được nàng bị kinh sợ tặng hoa dỗ dành cũng trong dự liệu.

Tiêu Ngữ Ca nhìn chậu hoa xuất thần, kiếp trược là vì chậu hoa đó đẹp, cho nên Tiêu Ngữ Phù giả vờ đưa tiễn nàng, thực ra là muốn vào phòng nàng. Kết quả là....

Tiêu Ngữ Phù thấy vậy mỉm cười kéo tay Tiêu Ngữ Ca: "Đây là Hoa Lan Tiên Tử hiếm gặp, muội muội nếu thích thì lấy đi đi." Nha đầu đứng một bên cảm thấy đại tiểu thư thật tốt, đây chính là hoa do Lương Vương đưa tới, đại tiểu thư thế mà còn không chớp mắt đã tặng cho nhị tiểu thư, quả nhiên rất yêu thương muội muội.

"Không cần, muội không hiểu chăm hoa, muốn nó là gì? Lại nói, đây là hoa do Lương Vương điện hạ đưa cho tỷ, cũng chỉ có tỷ mới hiểu được loài hoa này muối không phụ lòng tâm ý Lương vương, đừng lãng phí một bông hoa quý giá như vậy."

Tiêu Ngữ Phù vốn là người yêu hoa, Tiêu Ngữ Ca lại không nhận, nàng liền để An Linh cầm lấy.

"Tỷ tỷ, muội có chút không thoải mái, muội về phòng trước." Sau khi trùng sinh, Tiêu Ngữ Ca căn bản không muốn cùng ở lâu với Tiêu Ngữ Phù.

"Ừ."

Tiêu Ngữ Phù nhìn bóng lưng Tiêu Ngữ Ca, lông mày nhướn lên: "An Linh, ngươi có cảm thấy nhị tiểu thư có chút khác lạ?" Đến cùng là chỗ nào lạ, nàng ta cũng không nói lên được, chỉ là luôn cảm thấy là lạ.

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư vẫn luôn như vậy a." An Linh đứng một bên trả lời, nàng ta nói tiếp: "Đại tiểu thư, người quá lương thiện, mọi thứ tốt đều đưa nhị tiểu thư, chậu hoa quý như vậy đưa nhị tiểu thư chính là vũ nhục."

Tiêu Ngữ Phù dịu dàng cười cười: "Phụ mẫu có đại ân với ta, muội muội lại là đích nữ Tiêu gia, ta nên nhường muội ấy. Về phòng thôi."

"Vâng, nô tỳ cầm hoa này đi tưới nước sau đó đặt ở trên bàn trong viện, chờ tiểu thư luyện múa mệt liền có thể nghỉ ngơi thưởng thức." An Linh vui vẻ ôm chậu hóa nói.

"Không thể tưới nước! Chỉ cần đặt trên bàn trong viện là được!" Tiêu Ngữ Phù sắc mặt hơi đổi căn dặn.

Nghe được tiếng bước chân rời đi của chủ tớ hai người họ, Tiêu Ngữ Ca khóe môi gợi lên mỉm cười, phân phó Thanh Lạc: "Thanh Lạc, chút nữa mặc kệ ai tới tìm, cứ nói ta mệt cần nghỉ ngơi."

"Vâng, tiểu thư." Tối qua rõ ràng tiểu thư đã ra ngoài, vết thương đã khỏi, nhưng ....Thanh Lạc trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nghĩ tới tiểu thư phân phó tự có lý của mình.

Tiêu Ngữ Ca ở trong phòng dược loay hoay với mấy loại dược liệu kia, chỉ chốc lát liền nghe Thanh Lạc nói Thái tử có tới, hiện tại đang ở viện đại tiểu thư.

Con cá tới!

Tiêu Ngữ Ca ngồi thẳng người, phủi bụi đất trên bàn tay: "Thanh Lạc, đi chúng ta đi ra ngoài dạo chơi." Nếu nàng đoán không sai, đợi chút nữa khẳng định có trò hay để xem.

"Ngữ Ca, nương vừa lúc muốn đi xem Phù nhi vì hội hoa sen chuẩn bị như thế nào, con không có việc vì làm đi cùng đi, cũng có thể học hỏi Phù nhi một tí!"

Không nghĩ tới Tiêu Ngữ Ca vừa ra khỏi viện liền đυ.ng phải Tiêu phu nhân.

"Vâng, nương." Tiêu Ngữ Ca thân mật vịn tay Tiêu phu nhân, vẻ mặt vô lo, vui vẻ đúng lúc nàng đang lo lắng không có người đi cùng, Tiêu phu nhân lại tới.

Đi vào viện Phù Dung, đã thấy cửa viện đóng kín, Tiêu phu nhân có chút nhíu mày: "Phù nha đầu làm cái gì? Giữa ban ngày đóng cửa viện làm gì?"

---------------------------------

có chuyện hay rùi :)) tui định mai mới edit mà thấy còn sớm vẫn được một chương nữa, nên tui edit tiếp đây.