Chương 3: Cứu một nam nhân ở trên đường

"Tư Thần ca, tỷ tỷ mới bị kinh sợ, huynh đã tới vậy thay ta bồi tỷ tỷ đi." Tiêu Ngữ Ca nói xong xoay người, hướng Nhị lão thi lễ: "Cha, nương, nữ nhi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi trước." Nhìn hắn nhiều hơn nữam nàng sợ mình không khống chế nổi mà gϊếŧ hắn." Hảo, Ngữ Ca con còn bị thương không thể hóng gió, mau đi nghỉ đi." Tiêu phu nhân phân phó Thanh Lạc đem Tiêu Ngữ Ca dìu vào phòng nghỉ ngơi.

Bước vào cửa phòng, một khắc này, tay Tiêu Ngữ Ca đều nắm chặt kẻ thù ngay trước mặt lại không thể gϊếŧ hắn, nàng thật hận!

Nhìn Tiền Tư Thần cùng Tiêu Ngữ Phù rời đi, đáy mắt nàng đầy sự lạnh lẽo: Ánh trăng sáng a? Các người nên hưởng thụ thời gian ngọt ngào này đi, tiếp theo hãy nghênh đón sự báo thù của nàng.

Cho Thanh Lạc lui xuống, nàng thử đả tọa vận khí, vậy mà phát không nổi một chút nội lực, lúc này nàng mới nhớ tới, thời điểm bây giờ nàng không có võ công, kiếp trước vì giúp Tiền Tư Thần dọn sạch chướng ngại, nàng đã đánh cược mạng mình luyện võ công, nhưng đên hôm đó tại Thiên Sơ các chịu đủ mọi sự thống khổ, cho dù hiện tại nhớ tới nàng vẫn hãi hùng khϊếp vía, nàng vô thức nắm chặt tay.

Rất nhanh sắp tới hội hoa sen, ngày đó phát sinh việc đủ để hủy nàng cả đời, cho nên nàng nhất định phải có võ công phòng thân, Nàng nghĩ nghĩ viết ra một đơn thuốc, để Thanh Lạc đi mua về, chút thương tích này không là gì, nàng kê đơn thuốc rất nhanh sẽ khỏi, với cả cũng cần chuẩn bị một chút thuốc chữa thương cơ bản, đề phòng có tình huống bất trắc.

Ban đêm

"Tiểu thư, người còn đang bị thương, đã trễ như vậy, người còn muốn đi đâu?" Thanh Lạc nhìn tiểu thư nhà mình thay y phục dạ hành mặt tràn đầy sự lo lắng.

"Thanh Lạc, bí mật! Ta có việc phải ra ngoài một chuyến, muội ở đây đóng vai là ta, nhớ kỹ, ai tới cũng không mở cửa, cứ nói ta ngủ rồi, biết chưa?" Tiêu Ngữ Ca biết, trong nhà này người duy nhất để nàng tín nhiệm chỉ có Thanh Lạc.

"Dạ, tiểu thư người cẩn thận chút." Thanh Lạc biết ngăn cản không được tiểu thư, vậy liền làm tốt việc tiểu thư giao phó là được.

Tiêu Ngữ Ca đem một số thuốc đã chuẩn bị tốt theo người, lặng lẽ chạy ra ngoài, theo trí nhớ kiếp trước nàng tìm đường tới Thiên Cơ các, cách kiếp trước một năm nữa nàng mới đi tới đó, nhưng nàng không có thời gian chờ lâu như vậy.

Phía trước hình như có bóng người hướng tới bên này, trong không khí truyền tới mùi máu tươi cùng sát ý nồng đậm, nàng nấp trong bụi cỏ thầm nghĩ: Sẽ không đen đủi như vậy a, vừa đi đã gặp gϊếŧ người?

Cũng may người kia tìm kiếm một hồi không có kết quả liền nhanh chóng rời đi, thẳng đến lúc bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi, nàng mới vỗ ngực đứng dậy.

Còn chưa kịp thở phào, đột nhiên cổ bị xiết chặt, một bàn tay từ phía sau bóp lấy cổ nàng, nàng kinh hãi, theo bản năng cầu sinh giãy dụa, mà bàn tay lớn kia khóa chặt nàng lại, căn bản giãy không thoát.

Lúc này, một âm thanh băng lãnh từ phía sau truyền đến: "Đừng động, nếu không chết!"

Tiêu Ngữ Ca nghe thấy lời này lập tức bất động, hít vào một hơi, nhăn long mày nói: "Ngươi bị thương?" Nàng vừa nói, bàn tay trên cổ siết chặt hơn, nàng vội vàng nói: "Ta biết y thuật, ta có thể cứu ngươi!" Sau lưng truyền đến một tia sát ý, nàng biết, nàng mà chọc giận người đằng sau cổ nàng lập tức bị bẻ gãy.

"ách!" Nam nhân phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã trên đất.

Mà khi cổ được buông lỏng, có tự do Tiêu Ngữ Ca vô thức tránh né, chạy cách mấy bước, rồi nàng mới quay lại!

Dưới ánh trăng, một nam nhân cao lớn ngã trên mặt đất, trên tà áo trắng chỗ ngực màu đỏ một mảng , hiển nhiên là bị thương, giờ phút này nam nhân kia ngã ở đó, Tiêu Ngữ Ca không tính xen vào chuyện người khác nhưng nàng không xác định nam nhân kia có thể đột nhiên tỉnh dậy gϊếŧ nàng không, thế là nàng cắn chặt răng, cẩn thận từng li từng tí đi tới."

"Ngươi làm gì?"

Nam nhân kia đột nhiên bắt lấy tay nàng, hắn đeo một chiếc mặt nạ tu la, không nhìn được khuôn mặt hắn nhưng cặp mắt lạnh như băng kia để cho người ta nhìn thôi cũng đủ rét run, nửa thân dưới của hắn không có động đậy nhưng Tiêu Ngữ Ca biết hiện tại hắn mà động sát tâm gϊếŧ nàng cũng chỉ chốc lát.

"Ta không có ác ý, ta biết y thuật, ta có thể giúp ngươi trị thương." Tiêu Ngữ Ca vội vàng biếu đạt ý của mình, thấy nam nhân kia cũng không phản đối, nàng âm thầm nuốt nước bọt, dùng sức đánh về phía tay mình, do dự một chút vẫn cẩn thận từng li từng tí cởi y phục nam nhân ra.

Một ám khí hình rắn đang cắm sâu vào ngực trái của nam nhân, từ vết máu chảy ra có màu xanh đậm là biết ám khi kia có độc, hơn nữa là kịch độc.

"Đây là độc Hồng Hỏa xà ở phương Bắc, người trúng độc trong vòng nửa canh giừo không có thuốc giải, toàn thân cứng ngắc, đến nói cũng khó khăn, còn độc tố bên trong cơ thể sẽ từ từ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cho tới chết! Tính ra vận khí ngươi cũng tốt, ta vừa vặn có thể giải loại độc này," Tiêu Ngữ Ca âm thầm nhíu mày, loại độc này đối với nàng cũng chẳng lạ lẫm, kiếp trước nàng từng trúng.

Người nam nhân muốn nói cái gì, nhưng tới mở miệng đầu lưỡi cứng ngắc không phát ra âm thanh nào, xem ra nàng nói không sai, toàn thân hắn bắt đầu cứng ngắc lại, trong thân thể giống như bị lửa thiêu đốt không nghĩ tới hắn có thể bị lật thuyền trong mương, là hắn chủ quan!

Tiêu Ngữ Ca lấy thuốc mang theo người, cũng may nàng đã sớm chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng tới.

Nàng biết người nam nhân lúc này không thể động rất bất đắc dĩ nói: "Tuyên bố trước a, ta không phải cố ý muốn thấy mặt ngươi, ngươi không thể vì cái này mà gϊếŧ người diệt khẩu." Bình thường người mang mặt nạ bị người khác nhìn thấy mặt thật đều sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, nàng vừa nói vừa híp mắt, cẩn thận từng li từng tí bỏ mặt nạ của nam nhân ra, lúc thấy rõ mặt hắn, nàng không khỏi mở to mắt. (mê trai :)))

A! Nam Nhân này dáng dấp cũng quá ưa nhìn đi! Giống như từ tranh bước ra, là một lang quân xinh đẹp, bộ dáng đẹp mắt như vậy khó trách phải đeo mặt nạ, nếu không phải đưa tới không ít nợ đào hoa nha.

"Thầy thuốc trong mắt không có nam nữ, coi như là ngươi thiếu ta!" Tiêu Ngữ Ca có chút nhíu mày, nghĩ nghĩ vén một góc mạng che mặt đem thuốc bỏ vào trong miệng mình, cúi người miệng đối miệng đút cho nam nhân kia. ( cháy dữ, mới gặp mà chị ơi)

Một chớp cánh môi gặp nhau, nam nhân đang bất động trừng lớn hai mắt, cũng không biết bị hành động của nàng dọa hay vì cái khác.

"Hóa ra miệng nam nhân có cảm giác này...." ( chị ơi tém tém lại) Thật vất vả đem thuốc đút xong, nàng vô thức líu lưỡi lầu bầu một câu, vừa nhấc mắt phát hiện nam nhân kia đang dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn mình, dọa nàng vội vàng tránh đi.

Thời gian cấp bách, nàng chưa đem ám khí rút ra ngay, nàng cho mình ăn một viên giải độc sau đó đem máu độc hút ra. Nói thật, cái này cũng rất xấu hổ, bởi vì ám khí vừa vặn cắm vào " đóa hoa" của nam nhân nàng vừa hạ miệng xuống nam nhân liền nhịn không được ngâm khẽ một tiếng, hắn không thể động nhưng vẫn cảm giác được.

------------------------------

Aaaaaaaaaa, đọc chương này tôi cười mỉm suốt, lần đầu gặt mặt đã choáy dữ dội