Chương 2: Tra nam xuất hiện

Rõ ràng người ngã là Tiêu Ngữ Ca nhưng Tiêu Ngữ Phù lại là người khóc lóc thương tâm nhất, làm bộ dáng đáng thương tới nỗi ở một bên Nhị lão Tiêu gia đau lòng không thôi, mọi người đều vây quanh nàng ta an ủi."Đứa nhỏ ngốc, nói mê sảng cái gì đâu, con cùng Ngữ Ca đều là con gái chúng ta, trong các con ai bị thương, phụ mẫu đều sẽ đau lòng." Tiêu Chiến đối với dưỡng nữ (con gái nuôi) để trên đầu quả tim.

Tiêu phu nhân thậm chí còn trách cứ Tiêu Ngữ Ca: "Ngữ ca, con bình thường hành xử lỗ mãng cũng thôi nhưng con biết rõ thân thể tỷ tỷ con không tốt, còn muốn đưa nó lên núi chơi, may người té xuống là con, nếu tỷ tỷ con ngã thì làm sao?"

Tiêu Ngữ Ca mắt lạnh nhìn một màn này, nàng nhớ kiếp trước cũng như vậy, Tiêu Ngữ Phù khóc lóc hôn mê bất tỉnh, sau đó tất cả mọi người kể cả đại phu cũng bị gọi đi, chỉ để lại một mình trong phòng, bọn đều quên đi sự tồn tại của nàng.

Nghĩ tới đây, nàng âm thầm hung hăng véo mình một cái thật đau, đâu đến nước mắt rơi: "Nương nói đúng, đều là Ngữ Ca sai, Ngữ Ca nghe nói trên núi có cỏ cát tường, cỏ cát tường có thể trị hết bệnh của nương, Ngữ Ca muốn nương nhanh khỏe lên.... Đều là Ngữ Ca không tốt, không lên đưa theo tỷ tỷ làm phụ mẫu lo lắng, vẫn nên để một mình con đi..."

Vừa nói nàng vừa từ trong y phục đưa ra cỏ cát tường, còn cố ý che đi cánh tay đang trầy da.

Kiếp trước, nàng hái được cỏ cát tường trở về, bởi vì Tiêu Ngữ Phù khóc lóc tới hôn mê bất tỉnh, nàng liền đem công lao này tặng cho Tiêu Ngữ Phù, Nhị lão tưởng Tiêu Ngữ Phù là người hái càng thêm đau lòng.

Tiêu Chiến ở một bên nghe vậy hỏi lại: "Ngữ Ca, con làm sao biết cỏ cát tường có thể trị bệnh cho nương con?"

Tiêu Ngữ Ca cụp mắt đáng thương nói: "Mấy năm nay, nữ nhi suốt ngày đọc sách thuốc, cỏ cát tường con nhìn thấy trong một cuốn sách cổ..."

"Con nói là, nhiều năm như vậy, con kiên trì đọc sách chỉ vì muốn chữa khỏi bệnh cho nương con?" Tiêu Chiến rất bất ngờ, lão cho là nàng chỉ là ham chơi tùy hứng, không muốn học nữ công mới đi đọc sách thuốc, lại không nghĩ rằng,...

Tiêu Ngữ Ca nhẹ nhàng gật đầu, kiếp trước nàng không giỏi ăn nói, lại thương hại Tiêu Ngữ Phù yếu đuối đem mọi chuyện giấu trong lòng, kiếp này nàng biết mình cần làm gì.

Quả nhiên, Tiêu phu nhân nghe vậy thì đau lòng đến mức lau nước mắt: "Con đưa nhỏ ngốc, vì sao không nói sớm? Nương là mắc bệnh cũ, thuốc gì cũng không tác dụng nữa rồi, con xem ngọn núi kia cao như vậy, nhỡ té xuống nguy hiểm tới tính mạng biết làm sao, còn đau không?"

Tiêu Ngữ Ca lắc đầu: "Nương không cần lo lắng, Ngữ Ca không đau, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho nương dù có ngã xuống mất mạng con cũng cam tâm tình nguyện."

"Nói bậy! Nương đã suýt mất đi con một lần, sao có thể cho con đi lần thứ hai." Tiêu phu nhân ôm nàng vào lòng, vừa đau lòng, vừa áy náy.

Vương đại phu cầm cỏ cát tường trên tay Tiêu Ngữ Ca cẩn thận quan sát, kinh hỉ nói: "Là cỏ cát tường! Phu nhân bệnh của người có hi vọng rồi! Cỏ cát tường bình thường rất khó gặp, Nhị tiểu thư cũng có lòng, lão phu đi lấy thêm mấy vij thuốc trung hòa cùng cỏ cát tường nhất định sẽ chữa được bệnh lâu năm của phu nhân."

"Làm phiền Vương bá bá." Tiêu Ngữ Ca đem tất cả cỏ cát tường còn lại đưa cho Vương đại phu.

Tiêu phu nhân vẫn có bệnh ho ra máu nhiều năm nay không ngừng, mãi không có chuyển biến tốt, bây giờ nghe có hy vọng khỏe hẳn, tất nhiên sẽ vui vẻ.

Tiêu Ngữ Phù nhìn phụ mẫu đều vây quanh muội muội trong lòng khó chịu, hóa ra từ đầu tới cuối ta đều là người ngoài, trong lòng khổ sở, thân thể lung lay ngã xuống, may mắn có nha đầu kịp thời đỡ: "Đại tiểu thư!"

Quả nhiên, Tiêu phu nhân nghe thấy liền lập tức rời đi: "Phù nhi, con thế nào? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"

"Nương không cần lo lắng, Phù nhi không sao, muội muội quan trọng hơn..." Thiên tính của con người đều đồng tình với kẻ yếu, mà Tiêu Ngữ Phù lại đóng liễu rủ trong gió phát huy vô cùng tinh tế, tư nhiên có thể chiếm được lòng thương của người khác.

"Cái gì mà muội muội quan trọng, các con đều là nữ nhi của nương, các con đều quan trọng." Tiêu phu nhân đau lòng không thôi.

"Nương con biết một chút y thuật, để con xem cho tỷ tỷ một chút." Tiêu Ngữ Ca tự nhiên biết đây là thủ đoạn Tiêu Ngữ Phù hay dùng, nàng làm bộ thay lo lắng bắt mạch cho nàng ta, mạch trầm ổn hữu lực căn bản chẳng có việc gì, quả nhiên là diễn!

"Cha, nương, hai người yên tâm, tỷ tỷ chỉ bị kinh sợ, nghỉ ngơi một chút là không sao."

Tiêu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve tay Tiêu Ngữ Phù ôn nhu nói: "Phù nhi, từ nhỏ thân thể con đã không tốt, không cho phép con nói mò, con cùng Ngữ Ca đều là tâm can bảo bối của nương, mau về phòng nghr ngơi, tháng sau là lễ cập kê của con không thể bị bệnh."

"Vâng, Phù nhi cáo lui." Tiêu Ngữ Phù hữu lê lui ra ngoài.

"Lão gia, thái tử điện hạ tới!" Lúc này hạ nhân tới báo.

Tiền Tư Thần! Tiêu Ngữ Ca nghĩ đến người này, bàn tay vô thức nắm chặt lại, đáng chết tên cặn bã! Nhưng lúc này nàng không có năng lực để gϊếŧ hắn, chỉ có thể đem tất cả hận ý ép xuống.

Gϊếŧ bọn họ, không phải có lợi cho bọn họ quá rồi, nàng muốn bọn hắn phải nếm đủ mọi khổ sở nàng đã trải qua.

"Phù nhi, ta nghe nói các người đi lên núi xảy ra chuyện, muội không sao chứ?" Tiền Tư Thần chạy vào trong viện, vừa vặn cùng Tiêu Ngữ Phù gặp nhau, vội vàng bước tới hỏi.

"Tư Thần ca, Phù nhi không sao, chỉ là muội muội nàng..." Muốn nói lại thôi, âm thanh yếu ớt khiến người nghe tự giác sẽ thương tiếc nàng.

Vừa nghe đến nàng ta không bị làm sao, Tiền Tư Thần sự khẩn trương trên mặt liền dịu xuống, không chờ nàng ta nói tiếp, liền thở phào một hơi nói: "Muội không có việc gì thì tốt, làm ta sợ muốn chết!"

Tiêu Ngữ Ca lặng lẽ nhìn bọn họ, lúc này Tiền Tư Thần vẫn là vị hôn phu của nàng, nhưng giờ phút này trong mắt hắn chỉ có Tiêu Ngữ Phù, cũng chỉ quan tâm Tiêu Ngữ Phù, căn bản không quan tâm sống chết của nàng, buồn cười hơn là kiếp trước nàng thế mà mặt dày mày dạn dán tới.

"Tư Thần ca, ca đi nhìn muội muội một chút." Tiêu Ngữ Phù nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tham kiến thái tử điện hạ!" Tiêu Chiến dẫn theo đoàn người tiến lên thi lễ.

"Không cần đa lễ!" Tiền Tư Thần vung tay lên, sải bước đi đến trước mặt Tiêu Ngữ a, thấy trên tay nàng có vết thương, lông mày nhíu một cái: "Ngữ ca, nàng không sao chứ?"

"Một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!: Tiêu Ngữ Ca không dấu vết rút tay lại, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, từng kí ức kiếp trước hiện lên trước mắt nàng, bọn hắn làm nhục nàng, phế võ công của nàng, đánh gãy tứ chi nàng, xích nàng lại, lấy đi máu của nàng.

Tiền Tư Thần giật mình, hơi kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ: Ngày thường nha đầu này bị kim đâm một chút đều đau tới kêu to, hôm nay bị thương theo lý thuyết nàng hẳn phải giống trước kia bổ nhào vào ngực hắn khóc lóc tìm sự an ủi mới đúng, dù là diễn trò hắn cũng sẽ ôm an ủi một cái, sao hôm nay không giống? ( mơ đi, ngày đó không bao giừo xảy ra nữa đâu, muốn một dao xử tên này cho x quá)