"Vị tiểu thư này đến thật đúng lúc, chi bằng cùng Cố đại phu bàn chuyện?"Tề Triết Hoằng nhìn Liễu Hải Nguyệt, ánh mắt hắn gắt gao đặt trên gương mặt nhỏ đã hoá trang của nàng.
Liễu Hải Nguyệt không để ý ánh mắt nóng bỏng đó. Nàng xoay người hỏi:
[Có chuyện gì sao?]
Cố Thần cười ngượng ngùng nhìn nàng, lòng không khỏi rét lạnh. Quả nhiên, thái tử điện hạ đối với Nguyệt sinh ra hứng thú, như vậy y không thể để Liễu Hải Nguyệt ở lại! Nhưng liệu y có giữ được nàng không, đó là chuyện không thể lường trước được.
Cố Thần nhẹ nhàng nói:
"Phía Nam có dịch bệnh, thái tử điện hạ cử ta đi một chuyến xem xét, muội xem có muốn cùng ta đi hay không?"
[Dịch bệnh hoành hành, người chết nhiều như rơm rạ, huynh y thuật cao siêu như vậy, ắt có thể nhanh chóng khống chế bệnh. Hải Nguyệt không ngại cùng huynh tới phía Nam, chỉ là nơi đó không có hoa, bệnh dịch chưa rõ là gì, muội chỉ sợ...]
Cố Thần gật gật đầu, y thực chất muốn cùng Liễu Hải Nguyệt cùng đi nhất, nhưng độc trong người nàng, một là nam nhân, hai là hoa, nơi đó hoa không có, nam nhân càng không thể chạm tới, đối với nàng e rằng không phải nơi cần đến. Nhưng nếu ở lại, thái tử điện hạ như vậy đối với Nguyệt, Cố Thần thực lo lắng và hoảng sợ. Nơi đây là doanh trại toàn nam nhân, xung quanh là rừng, là núi, là đồi, là sa mạc hoang vu hẻo lánh, Liễu Hải Nguyệt làm sao thoát khỏi?
Hạ Tương khẽ nói thầm cạnh hai người, lìng không khỏi bối rối.
"Cố đại thiếu gia, tiểu thư cùng người quát thực không thể cùng nhau đi. Hai chủ tử nam nữ cách biệt, Dạ thiếu gia không ở đây, khó tránh khỏi lời vạ. Hơn nữa, lão gia cùng phu nhân đang cho người tìm kiếm tiểu thư khắp nơi, mấy người cùng lớn lên từ nhỏ, khó tránh khỏi tìm đến người hỏi chuyện, tới khi đó, tiểu thư e rằng không tránh khỏi việc phải thành thân..."
Cố Thần thở dài. Y cúi đầu bẩm :
"Điện hạ. Nhiệm vụ người giao thần nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá. Chỉ là đối với Nguyệt thập phần lo lắng, thần khẩn xin bệ hạ giúp thần thêm một cỗ binh bảo về muội ấy. Ngày mai thần cùng Nguyệt sẽ rời khỏi doanh trại, mong điện hạ thành toàn."
Tề Triết Hoằng ngồi trên toạ, gương mặt không biểu cảm cũng khiến người khác không rét mà run. Hắn lạnh nhạt nói:
"Ồ? Vậy vị cô nương này sẽ cùng ngươi đến phía nam? Ngươi có biết để một nữ nhân yếu đuối đến địa phương đó sẽ thành thứ gì không? Huống chi lại là một nữ nhân người còn bị thương?"
Tề Triết Hoằng nói vậy, Cố Thần cũng hiểu được một vài điều, sự bất an trong lòng ngày một rõ ràng hơn, cuốn đi tâm trí y. Thái tử điện hạ, cho dù y có lựa chọn đường đi cho Liễu Hải Nguyệt thì nàng vẫn là nằm trong lòng bàn tay của vị thái tử này. Y không thể ngăn chặn, bởi trước mặt y là người kế vị tương lai của Tề Quốc, nếu y không lầm thì chỉ trong vòng một tháng sau, hai chữ "kế vị" sẽ không còn nữa...
Y sẽ cố gắng giữ Liễu Hải Nguyệt bằng hết khả năng của mình. Nàng lẽ ra không nên tìm đến đây, lẽ ra không nên xuất hiện tại nơi này... Tương lai của nàng, y sao có thể đảm bảo? Lời hứa với a Chấn, y sao có thể giữ lấy trọn vẹn?
"Điện hạ hiểu lầm rồi. Thần định sẽ cùng muội ấy tách nhau ra khi đến Ngọc Thạch, muội ấy sẽ cùng gia nhân Hạ Tương đi đến núi Quán Tích tụ họp cùng ngoại công."
Tề Triết Hoằng đột nhiên đứng dậy. Hắn bước tới gần ba người, đứng trước Cố Thần, tay mở quạt ngọc.
"Ồ? Ta hiểu ý của ngươi. Nhưng, núi Quán Tích cách doanh trại xa vạn dặm, nếu để binh lính hộ tống, e rằng sẽ ảnh hưởng tới đại sự. "
Cố Thần toát mồ hôi lạnh. Y nhìn nhìn Liễu Hải Nguyệt, nàng cười cười.
"Tiểu thư nói, người có thể tự mình đi ạ."
Hạ Tương ở bên cạnh nói, nàng có thể thông qua ánh mắt để hiểu ý tiểu thư nhà nàng, điều mà trên đời chỉ có Hạ Tương và Dạ Chấn có thể làm được.
"Không được! Chủ tớ hai người , hai cô nương nhỏ như vậy, sao ta có thể yên tâm để các muội đi một mình? Chuyện này ta phản đối!"
Tề Triết Hoằng nhìn lướt qua Liễu Hải Nguyệt, trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm qua, nhớ tới thân thể tuyệt đẹp, nhớ đến dung mạo không ai bì được của nàng, toàn thân căng cứng. Hắn không nhìn nữa, quay lưng lại.
"Chi bằng để Hải Nguyệt cô nương cùng bổn thái tử đi một đoạn đường đi. Đi đến Quán Tích còn có một con đường khác, chính là qua kinh thành. Chi bằng đợi 6 ngày sau việc quân hoàn thành, rồi khi đó trở về kinh thành cũng chưa muộn, thế nào?"
Cố Thần như định nói gì thêm, nhưng bị Liễu Hải Nguyệt ngăn lại.
"Tiểu thư nói, như vậy cũng được. Tiểu thư không muốn Cố thiếu gia vì người mà làm lỡ chuyện lớn. Hơn nữa, người muốn ghé qua phủ xem xem tình hình một chút..."
Liễu Hải Nguyệt gật đầu nhẹ, cười mỉm.
Tề Triết Hoằng nghe vậy cười thầm, khoé miệng không nhịn được nhếch lên.
"Vậy thần tạ ơn thái tử điện hạ trước, mong điện hạ bảo hộ muội ấy chu toàn, thần sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất rồi quay trở vè kinh thành cùng điện hạ."
Tề Triết Hoằng gật đầu.
"Được, nếu không còn gì thì lui ra đi."
***
Buổi tối, Cố Thần tới lều trại của Liễu Hải Nguyệt, trên tay còn đem theo một bình rượu.
Liễu Hải Nguyệt cùng hắn ngồi bàn dùng bữa, từng món ăn bắt mắt được đem tới. Nàng ở doanh trại nơi này chỉ được vài ngày nhưng dường như được tiếp đãi như khách quý. Mỗi một món ăn được dâng lên, mỗi một bộ y phục được chuẩn bị đều đẹp đẽ, đắt tiền. Nàng không chú ý tới, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thần.
"A Thần, huynh có chuyện gì sao?"
Cố Thần nhìn Liễu Hải Nguyệt không nói nên lời, sâu trong ánh mắt là thứ cảm xúc gì đó khó tả.
"Nguyệt, muội nhớ kỹ phải tránh xa thái tử, không được lại gần người đó, không được để người đó chú ý tới, nghe chưa?"