Chương 2: Ngoại lệ

Tới trước một hang động tối, chung quanh cửa hang bị che phút bởi lớp hoa cỏ rậm rạp, Liễu Hải Nguyệt không chần chừ tiến thẳng vào.Một nữ nhân nhỏ tuổi, đêm như vậy còn vào hang động sâu trong núi, rốt cuộc là có chuyện gì? Sự hoài nghi cùng tò mò của Tề Triết Hoằng hiện lên thấy rõ. Hắn chưa từng làm điều này trước đây, cũng chẳng thể ngờ bản thân sẽ một ngày bị nữ nhân mê hoặc. Rốt cuộc nàng đã làm gì khiến hắn trở nên khác lạ như vậy?

Tề Triết Hoằng từ tò mò trở thành kinh ngạc, rồi khϊếp sợ. Liễu Hải Nguyệt đi sâu vào hang động rồi dừng lại trong nơi sâu nhất. Trước mắt là hồ nước trong xanh nhỏ, xung quanh đều là hoa cỏ, nổi bật nhất là đoá hoa kì lạ màu tím xanh tuyệt đẹp. Đoá hoa này chỉ có ba cánh, mọc chung quanh hồ theo vị trí cố định như một trận pháp. Hắn tới nơi này đã một tháng, vậy mà không phát hiện ra hang động này, hoặc là nó quá kín đáo, hắn vốn không chú ý tới. Ấy vậy mà Liễu Hải Nguyệt mới đến, liền tiến vào không do dự!

Khi Tề Triết Hoằng còn chưa hoàn hồn, Liễu Hải Nguyệt đã từng bước cởi các lớp y phục thượng hạng ra khỏi cơ thể. Bóng lưng mảnh mai, mịn màng dưới ánh trăng khiến Tề Triết Hoằng phía sau tảng đá không kháng cự lại được sự cám dỗ. Hắn vậy mà có phản ứng với một nữ nhân xa lạ!

Mà Liễu Hải Nguyệt bên này đã vô cùng đau đớn khi ngâm mình dưới nước lạnh. Hồ nước này là nàng vô tình phát hiện trên đường chạy trốn, nàng từng ngâm mình tại nơi này một lần, chỉ là không thể chịu được nỗi đau cắt da cắt thịt.

Trong cơ thể nàng có độc, một loại độc hiếm có giày vò nàng từ khi nàng bắt đầu trưởng thành vào hai năm trước. Một tháng hai lần, mỗi khi trăng tròn và đầu tháng, độc sẽ tái phát dưới trăng. Mà thuốc giải có ba cách duy nhất. Một chính là loài hoa kì lạ xung quanh hồ, tắm cạnh nó trong nước lạnh, có thể tạm thời khắc chế, nhưng lại đau đớn vô cùng. Hai chính là máu của huynh trưởng và A Chấn. Mà cách thứ ba, lại là phát sinh quan hệ thân thể với nam nhân!

Liễu Hải Nguyệt hít một hơi sâu, gương mặt nhỏ nhắn lập tức ngụp xuống hồ nước, lớp mặt nạ thuốc theo dòng nước mà tan chảy, biến mất. Liễu Hải Nguyệt ngoi lên, gương mặt bừng sáng mê hoặc nhân tâm lập tức hiện ra.

Tề Triết Hoằng nhìn nàng bỏng mắt. Quả nhiên.... Quả nhiên là một tuyệt sắc đại mỹ nhân! Nàng có hàng lông mi cong vυ"t, dài và đậm, khoảng cách như vậy còn có thể nhìn thấy mờ ảo. Làn da so với ban nãy còn trắng và mịn màng hơn. Môi nhỏ hồng, sống mũi cao, tổng quan sắc sảo, đẹp đẽ không thua kém bất kì mĩ nhân nào.

Người đời nếu biết hoàng thái tử Tề quốc lại nửa đêm lén nhìn trộm nữ nhân tắm, e rằng khó tránh khỏi đàm tiếu. Bất quá hắn giờ phút này không quan trọng điều đó nữa, bởi vì nữ nhân trước mắt này. Thái tử, lần đầu tiên có ngoại lệ. Ánh mắt hắn bỗng loé lên tia sáng, tựa như sắp có chuyện xảy ra.

***

"Cố Thần, ta có nhiệm vụ quan trọng cần đích thân ngươi thực hiện, ngươi sẽ đáp ứng chứ?"

Tề Triết Hoằng ngồi trên toạ, mái tóc dài tùy ý buông thả, mở miệng nói chuyện.

Cố Thần cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau phía dưới sảnh nhỏ.

"Không biết điện hạ là muốn thần làm việc gì."

"Ngươi không cần đa lễ. Phía nam dịch bệnh hoành hành, người chết vô số, nạn nhân nhiều liên tục đổ bộ vào kinh đô làm loạn. Ta giao phía Nam lại cho ngươi, trong vòng ba ngày phải ngăn chặn dịch bệnh, không ảnh hưởng tới kế hoạch 6 ngày sau. Ta tin, với y thuật cao minh của ngươi nhất định có thể."

Cố Thần có chút do dự. Khu vực phía Nam dịch bệnh vô cùng nguy hiểm, nếu Nguyệt tới đó với thân thể yếu ớt như hiện giờ, khẳng định sẽ bỏ mạng. Nếu để nàng ở lại doanh trại không ai chăm sóc, nguy hiểm không kém. Thái tử coi trọng hắn, cũng là coi trọng Cố gia, lần này không đi không được, ở lại không xong, rốt cuộc là như thế nào mới tốt?

"Thái tử điện hạ, thần...."

"Báo! Điện hạ! Tìm thấy một nữ nhân lén la lén lút ngoài doanh trại!"

Ngay khi cố Thần do dự, một binh lính tiến vào lều trại báo cáo, phía sau hắn có một binh lính khác, cùng một nữ nhân lấm lem bùn đất.

"Hạ Tương? Ngươi sao lại ở đây? Mau thả ra, vị này là người quen của tại hạ". Cố Thần nhận ra người trước mắt, khó hiểu hỏi.

Nữ nhân tên gọi Hạ Tương sau khi thoát khỏi binh lính liền chạy tới quỳ gối trước Cố Thần, nước mắt không ngừng rơi.

"Cố thiếu gia, nô tì cùng tiểu thư lạc mất nhau ngày hôm qua, nô tì đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy, biết được nơi này có doanh trại, nghĩ rằng người sẽ ở đây nên mới làm liều tiến tới. Cầu xin Cố thiếu gia tìm kiếm tiểu thư cùng nô tì, nếu tiểu thư có chuyện gì, nô tì không thiết sống nữa huhu..."

Cố Thần trước nhìn Tề Triết Hoằng, thấy hắn gật đầu ý nói cứ giải quyết việc trước, y quay người đỡ Hạ Tương đứng lên.

"Tiểu thư nhà ngươi đang ở nơi này rồi, không cần lo lắng."

Vừa dứt lời, Liễu Hải Nguyệt từ ngoài lều trại bước vào, mắt thấy Hạ Tương liền vui mừng tiến tới ôm lấy nàng, hai người tụ họp.

"Tiểu thư! Người thì ra ở đây, làm nô tì lo muốn chết...!"

[Đừng khóc, ta chẳng phải vẫn khoẻ mạnh hay sao, khóc xấu lắm đó.]

"Tiểu thư.... Huhu..."