Chương 26: Hữu Sào Thị

Ban đầu, nước bùn tuy chỉ bao phủ đến ngực nhưng cảm giác cũng còn tốt, nhưng sau một quãng thời gian Hạ Bình An cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, chân cũng đã tê rần.

Con hổ răng kiếm bên cạnh vũng bùn nhe hàm răng, hai cái răng bên ngoài dài cũng khoảng 20 cm, vô cùng sắc bén, gầm gừ một tiếng quay đầu, cùng với đồng bạn cắn xé, nuốt chửng bộ thi thể xấu số kia.

Khoảng hơn một giờ sau, thi thể kia đã bị cắn xé đến chỉ còn dư lại một đống hài cốt, sau đó hai con hổ răng kiếm rốt cục chui vào trong bụi rậm, biến mất không thấy.

Vây ở bên trong vũng bùn, Hạ Bình An lại đợi một hồi, đang suy đoán hai con hổ răng kiếm kia có lẽ đã rời khỏi khu vực này liền đối với hai người khác nói:

"Các ngươi chờ một chút, ta qua xem xem như thế nào. . ." Hai người kia gật đầu, Hạ Bình An mới chậm rãi ra khỏi vũng bùn, khi đến sát bìa của vũng bùn, hắn nhặt vài viên đá trên đất, ném xa xa vào bụi rậm, quan sát một lúc, phát hiện hai con hổ răng kiếm không có mai phục, sau đó hắn mới bắt đầu bò lên.

Trên người từ cổ trở xuống đã bị bùn che khuất, ngoại trừ bùn ở ngoài, toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có nửa điểm che chắn, ngay cả quần áo đều không có.

Nghĩ đến Hữu Sào thị sinh hoạt đời đời, Hạ Bình An cũng chỉ có thể tạm thời tiếp thu dáng dấp hiện tại của chính mình.

Sau khi nhen lửa thần hỏa, Hạ Bình An có chút rõ ràng, nhân vật mà mình đóng vai hẳn là Hữu Sào Thị, chính xác là mình đóng vai trò là người dẫn dắt Hữu Sào Thị hoàn thành sứ mệnh lịch sử.

Nhìn thấy Hạ Bình An lên bờ, hai người còn lại đang đứng trong vũng bùn mới bắt đầu di chuyển, đi ra vũng bùn, bất quá sau khi đi ra vũng bùn, hai người kia ngồi xổm xuống, nắm một chút bùn, bôi lên trên mặt rồi đến đầu, cổ đến cả toàn thân trừ con mắt, miệng, lỗ mũi.

Hạ Bình An biết cổ nhân vì sao lại làm như thế, do đang ở thời đại không có quần áo, việc bôi bùn toàn thân có thể né tránh muỗi trong rừng rậm, còn có thể che giấu mùi của chính mình, không dễ dàng bị thú hoang phát hiện, hắn cũng học theo, thoa một lần.

Ba người đi tới trước mặt một đống máu tanh hài cốt cùng toái cốt trên đất, hai người khác lập tức khóc lên

" A Đại chết rồi. . ."

Người chết gọi là A Đại, là đồng bạn của bọn họ, cũng là bằng hữu.

Cổ nhân ở thời đại này vẫn không có tên, chỉ có một cái xưng hô đơn giản.

Vừa nãy ba người liền nhìn người này trở thành đồ ăn của thú hoang.

"Chúng ta đem hắn chôn cất trong đất, không nên để cho thi thể của hắn bại lộ ở trong rừng rậm, lại một lần nữa trở thành đồ ăn của kiến đồ ăn. . ." Hạ Bình An thở dài một hơi nói.

Hạ Bình An vừa động thủ vừa hồi ức trong đầu những tư liệu, ghi chép có liên quan tới Hữu Sào Thị, Hữu Sào Thị là thủy tổ nhân văn của Trung Quốc; ở trong lịch sử của toàn bộ dân tộc, Hữu Sào Thị có một địa vị không hề tầm thường, là một trong những người trọng yếu khai thác văn minh.

( sử ký • Tam Hoàng bản kỷ ) ( trang • Đạo Chích ) ( Hàn Phi Tử • năm đố ) (Tiền Tần sử ) ( Thái Bình Ngự Lãm ) các loại sách cổ đều ghi chép qua sự tích của Hữu Sào thị sự tích.

Truyền thuyết liên quan đến Hữu Sào Thị có rất nhiều, trong truyền thuyết, Hữu Sào Thị là người sớm nhất khởi xướng nghi thức thổ táng, lấy lại tôn nghiêm cuối cùng cho người đã mất.

Hai người khác nghi hoặc nhìn Hạ Bình An, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai làm như vậy, trước đây, người trong bộ tộc chết thì chết, chết ở đâu liền để tại chỗ đó, cùng giống như những con thú hoang kia chết vậy.

Hạ Bình An cũng không nói thêm gì, dùng trường mâu trên tay cùng tay đào lên, bắt đầu tự thể nghiệm.

Tuy rằng giờ khắc này bên trong vùng rừng rậm vẫn như cũ gặp nguy hiểm, hai con hổ răng kiếm mới vừa rời đi nói không chừng có thể trở về, nhưng Hạ Bình An vẫn kiên trì muốn đem đống hài cốt còn sót lại.

Đất trong rừng rậm xốp, Hạ Bình An rất nhanh đào ra một cái hố nhỏ, hai người bên cạnh lập tức rõ ràng ý tứ của Hạ Bình An, cũng đào lên, ba người động thủ, không mất bao lâu thời gian liền đào được một cái hố đất.

Sau đó Hạ Bình An động thủ, đem đống hài cốt còn lại đặt bên trong hố đất, hai người bên cạnh cũng học theo Hạ Bình An cùng nhau động thủ, thu hài cốt còn sót lại.

Sau khi chôn cất toàn bộ hài cốt, Hạ Bình An liền lấp lại hố đất. Sau đó, hai người kia phát hiện cảm giác của chính mình cũng trở nên tốt hơn. Cách đó không xa, trên đất còn có một nhánh mâu gỗ đứt rời, đó là vũ khí của người chết, Hạ Bình An đem mâu gỗ cầm tới, cắm ở phía trước hố. Còn hai người còn lại thì lại ở bên cạnh trong bụi cỏ thu hồi một chút trái cây cùng với công cụ đá phiến còn tán loạn trên mặt đất rồi quay về sơn động của bộ tộc.

Dọc theo con đường này, khắp nơi trong rừng rậm khắp nơi đều có tiếng kêu của côn trùng, tiếng chim hót, thú hống từng trận, khiến cho mọi người không thể không cẩn thận.

Trên đường trở về, Hạ Bình An nhìn thấy ven đường có củ ráy sinh trưởng, phiến lá dài rộng, cũng không thiếu cỏ dại tươi tốt, hắn liền ngừng lại, dùng phiến đá cắt một số cành lá của củ ráy, lại từ bên cạnh cắt một chút nhánh cỏ lá mặc vào, làm cho mình một bộ đồ làm bằng lá cây mặc lên người, che chắn ba điểm. Hai người khác nhìn thấy, cảm giác mới mẻ, lại có chút ước ao, Hạ Bình An cũng dạy hai người làm sao để tạo ra một bộ bằng lá cây để mặc lên người.

Sau khi đi trong trong rừng rậm hơn một giờ, ba người mang theo một số hạt dẻ hái được trở về sơn động nơi bộ tộc định cư. Trong sơn động có hơn ngàn người, không có lửa, tất cả mọi người để ở trần, ăn thịt sống uống máu, săn bắt thú hoang cùng hái hạt dẻ để duy trì. Ban ngày mọi người ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đến buổi tối, trở về sơn động tìm một chỗ nằm ngủ.

Nghe được A Đại bị thú hoang gϊếŧ chết, người nhà A Đại gào khóc nỉ non. Bất quá chuyện như vậy đối với trong bộ tộc người cũng không tính ngạc nhiên, mặc dù mọi người đã đầy đủ cẩn thận, nhưng cứ cách một quãng thời gian, đều sẽ có người táng thân ở trong miệng thú hoang, trở thành đồ ăn của thú hoang.

Có người bi thương, nhưng càng nhiều người trong sơn động, nam nam nữ nữ, lại bị bộ đồ lá cây trên người Hạ Bình An hấp dẫn, không nhịn được sang đây xem, sờ tới sờ lui trên thân ba người, Hạ Bình An kêu người đem thu thập lá cây, nhánh cỏ rồi dạy mọi người cách làm quần áo.

Một đêm này, Hạ Bình An ăn một ít hạt dẻ cùng thịt nai tươi, cuộn thân thể lại, cố gắng vượt qua một đêm lạnh lẽo không ngủ trong hang núi. Ngày thứ hai, số người mặc quần áo lá cây bắt đầu tăng lên, càng nhiều người cảm giác được mặc quần áo lá cây trên người xác thực rất tốt, bắt đầu học theo răm rắp.

Hạ Bình An kêu hai "Tiểu đồng bọn" ngày hôm qua lại đây, nói cho bọn họ biết "Ở lại trong sơn động cũng không an toàn, rắn độc, độc trùng cũng có thể gϊếŧ chúng ta, chúng ta cần học giống như loài chim, xây tổ ở trên cây, mới có thể tránh né được xà trùng và có một chỗ ngủ an toàn!"

Hai cái "Tiểu đồng bọn" đều cảm thấy lời nói Hạ Bình An có đạo lý, nhưng làm sao mới có thể xây tổ ở trên cây giống như chim thì bọn họ không biết.

"Ta biết cách xây tổ, nhưng ta cần trợ giúp của các ngươi, các ngươi nghe ta là được!" Hạ Bình An nói với bọn họ, hai cái "Tiểu đồng bọn" đều gật đầu.

Tìm được sự giúp đỡ, Hạ Bình An liền bắt đầu ở phụ cận sơn động cận tìm một cây đại thụ có cành lá sum xuê, bắt đầu xây dựng cái tổ đầu tiên trên cây.

Hạ Bình An muốn làm gì, những người khác đều không biết, nhưng hai người cùng đi theo Hạ Bình An ngày hôm qua lại rất nghe lời, trở thành người giúp đỡ cho Hạ Bình.

Hạ Bình An kêu bọn họ dùng đá phiến chém một ít cành cây có độ lớn bằng cánh tay, còn hắn thì lại đi tìm một chút dây leo, đem dây leo xé ra, dùng dây leo tạo ra một ít dây thừng đơn giản.

Ở cái thời đại này vẫn chưa có đinh nên việc xây sào huyệt ở trên cây chỉ có thể dùng dây thừng để cố định. Nhìn thấy Hạ Bình An đang bận việc, những người khác trong bộ tộc đều rất tò mò, nhưng cũng không biết Hạ Bình An đang bận việc gì, mà Hạ Bình An ở trên thân cây đại thụ tạo ra một cái tổ nhỏ cũng dần dần thành hình.

Hạ Bình An lợi dụng ba đạo phân nhánh ở giữa thân cây làm cột chống, đem những mảnh cây cối được chém tạc xếp vào nhau, dùng dây thừng cố định trên từng khớp nối, từ từ hình thành một cái không gian nho nhỏ.

Sau đó, hắn dùng cỏ khô đắp vào các mảnh cây cối đã được gắn vào nhau, lại dùng bùn để che kín lại những khe hở còn lại, tiếp đó lại đem một ít cỏ lau bao trùm phía trên sào huyệt, bên trong sào huyệt cũng dùng một ít cỏ khô bện thành chiếu cỏ để giữ ấm. . .

Trải qua ba ngày công việc, một cái "Thụ Sào" thoạt nhìn đơn sơ thô ráp, có không gian cũng không hề lớn, chỉ là miễn cưỡng để cho ba người ở bên trong nằm ngủ liền hoàn thành.

Cái Thụ Sào này ở trong mắt Hạ Bình An có thể nói là đơn sơ, giống như món đồ chơi của tiểu hài tử, thế nhưng ở trong mắt của những người ở trong sơn động, cái “Thụ Sào” này giống như một cái biệt thự xa hoa.

Khi “Thụ Sào” đầu tiên xây xong, những người trong sơn động phát hiện ba người Hạ Bình An có thể ở bên trong nằm ngủ, không cần ngủ ở trong sơn động, còn có thể che gió chắn mưa, né tránh trùng rắn, toàn bộ người trong sơn động đều oanh động, từng cái từng cái đến “Thụ Sào” tham quan, mỗi người đều ước ao cực kỳ.

Mọi người đều muốn có một cái “Thụ Sào” to lớn như vậy, không cần phải ngủ ở trong sơn động, nhưng mọi người đều không biết dựng, Hạ Bình An cũng đương nhiên trở thành chỉ huy của mọi người, bắt đầu hướng dẫn mọi người làm sao lựa chọn thân cây, chế tạo dây thừng, làm sao chém tạc cây cối, dùng cây cối và dây thừng thừng dựng “Thụ Sào” ở trên cây, làm sao dùng bùn cùng cỏ dại lấp đầy các khe hở của “Thụ Sào”.

Hạ Bình An hiện tại chính là người dẫn dắt sứ mệnh lịch sử của Hữu Sào Thị, hắn dạy người trong bộ tộc làm sao sinh hoạt ở trên “Thụ Sào”.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, số người thành lập sào huyệt ở trên cây càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác, Hạ Bình An liền trở thành người có uy vọng nhất trong bộ, tất cả mọi người đều nghe hắn lời nói.

Mấy ngày nay, có người trong bộ tộc săn bắt được những con nai, trâu rừng…, thấy vậy Hạ Bình An cũng dạy mọi người cách dùng đá phiến để cắt chém da thú, đem dầu mỡ trên da thú cạo sạch sẽ, sau đó dùng tro đất chà sát trên bề mặt da thú rồi phơi nắng, cuối cùng đem da thú cắt ra, trở thành tã lót để giữ ấm hài nhi trong bộ lạc và quần áo giữ ấm trên thân người. . .

Trong bộ lạc có một lão già chết đi, ở trước đây, lão nhân chết đi sẽ bị tùy ý vứt bỏ bên trong vùng rừng rậm, thì giờ Hạ Bình An lại kêu người đào mộ trên đất, tìm nơi chôn cất cho người chết, còn tổ chức nghi thức tang lễ, không tiếp tục để người chết bị tùy ý vứt bỏ, phơi thây hoang dã.

Dưới sự uy vọng đó, Hạ Bình An phát hiện tất cả mọi người đều nghe theo chính mình, hắn liền bắt đầu tổ chức huấn luyện người trẻ tuổi trong bộ tộc cầm mâu gỗ trên tay biến thành cây lao, ném mạnh ra ngoài, dùng phương pháp phóng lao để săn bắt đồ ăn.

Một người ném mạnh mâu gỗ không hẳn có thể bắn trúng mục tiêu, thế nhưng mười mấy người, hơn trăm người cùng ném ra, cứ như vậy, hiệu suất săn bắt cùng tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất cao, dù gặp dã thú hung mãnh đi nữa, đứng trước mặt người mang công cụ lại được hướng dẫn bài bản, cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn.

Hạ Bình An dạy từng người trong bộ tộc cách xây “Thụ Sào” trên cây, dùng lá cây, da thú làm quần áo mặc trên người, số lượng con mồi săn bắt được cũng từ từ tăng nhiều khiến cho chất lượng sinh hoạt của bộ tộc được tăng lên rất lớn tăng cao, cũng từ đó danh tiếng Hạ Bình An đã dần dần lan rộng.

Hai tháng sau, các tiểu bộ tộc xung quanh liền bắt đầu tập trung tại phụ cận, học theo Hạ Bình An làm sao để xây tổ trên cây, học làm sao để dùng da làm quần áo, học làm sao để dùng cỏ khô bện thành chiếu cỏ. . .

Người trong bộ tộc bắt đầu xưng hô Hạ Bình An là Hữu Sào Thị. . .

Ghi chú: Ở chương này có một số nội dung liên quan đến sách sử mình không rành nên không dịch được, mong các bạn thông cảm giúp