Chương 47: Nguyên tiêu

Edit: fujiko

Beta: Bách Tử Liên


Từ lúc Hiền Phi

đi

Tĩnh Hương am, sức khỏe của Hoàng hậu nương nương quả

thật

tốt lên rất nhiều. Khắp hoàng cung

không

người nào

không

khen ngợi tấm lòng chân thành của Hiền Phi nương nương

đãcảm động tới Phật tổ. Hiền Phi sau khi nghe những lời này cơ hồ hộc máu, hận

không

thể đem Diệp Trăn Trăn ra đâm vài nhát.

Lại nhắc tới Kỷ Vô Cữu, đối với quái bệnh của Diệp Trăn Trăn

hắn

chưa bao giờ ngưng tìm cách trị liệu. Bất quá,

hiện

tại

hắn

định thay đổi tư duy

một

chút: đối với chuyện phòng the nam nữ, người có quyền lên tiếng nhất

không

nhất định là thái y, mà hẳn là …

Ừm, vì thế

hắn

lại mò tới Thúy Phương lâu.

Đại khái là vừa sang năm mới, các nam nhân đều

đi

tìm vui, cho nên sinh ý của Thúy Phương lâu cực tốt. Người nhiều nên khó tránh khỏi gặp người quen, nhãn lực của Kỷ Vô Cữu rất tốt, vừa nhìn thấy mỗ quan viên phẩm cấp

không

thấp, ngay tại thời điểm đối phương còn chưa phát

hiện

ra mình,

hắn

đãnhấc ấm trà lên che mặt. Bản thân

hắn

cũng biết, thân là thiên tử, dạo chơi thanh lâu cũng

không

phải hành động có thể khoe khoang ra ngoài.

Phùng Hữu Đức: “…”

Làm đại thái giám bên người Hoàng thượng, có thể

nói

Phùng Hữu Đức xuất

hiện

nơi nào liền đại biểu cho Kỷ Vô Cữu xuất

hiện

nơi đó, cho nên … Hoàng thượng, ngài đừng phí công che …

Quan viên kia thần kỳ đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Phùng Hữu Đức, vì vậy mau chóng xoay người, tiến vào

một

căn phòng riêng.

Kỷ Vô Cữu kêu tú bà nhanh chóng kiếm

một

nhã gian, gọi Hồng Vân đến. Hồng Vân vặn eo thong thả tiến tới, rót cho Kỷ Vô Cữu chén trà, thuận tiện trêu đùa, “Kỷ công tử,

không

ngờ ngài lại tới? Chẳng lẽ vì nhớ thϊếp?”

Kỷ Vô Cữu bị đùa giỡn mãi cũng thành thói quen, cúi đầu

không

thèm trả lời, bưng chén trà lên nhuận giọng, nhưng mà cúi đầu lại nhìn thấy đáy chén trà vẽ

một

bức xuân cung đồ,

một

đôi nam nữ trần trụi

đang

dây dưa cùng

một

chỗ, bút pháp tinh tế, sống động như

thật. Kỷ Vô Cữu tức khắc cảm thấy chán ngán, ghét bỏ đẩy chén trà ra xa.

Hồng Vân lập tức sai người đổi chén trà, cười

nói: “Kỷ công tử lần này đếm tìm thϊếp là có điều gì khúc mắc?”.

Kỷ Vô Cữu có chút ngượng ngùng. Có vài điều cùng đại phu

nói

thật

thản nhiên, nhưng nếu

nói

cùng

một

nữ nhân

thật

sự

có chút

không

được tự nhiên. Tuy thế,

hắn

vẫn cố đem câu chuyện bóng gió

nóiqua

một

lần, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn Hồng Vân.

Hồng Vân chờ

hắn

kể xong, liền

nói, “Thϊếp cứ tưởng là chuyện đại

sự

gì, hóa ra lại là việc này? Kỷ công tử, phu nhân của ngài làm gì có bệnh, nàng ấy, chẳng qua là quá sạch

sẽ.”

“Nghĩa là sao?”

“Cái này, công tử, ta trước mạo muội hỏi ngài

một

câu, trong nhà ngài trừ bỏ tôn phu nhân, có phải hay

không

còn có cơ thϊếp khác?”

Kỷ Vô Cữu gật gật đầu.

“Có bao nhiêu?”

“Đại khái … mười mấy người

đi.” Chính

hắn

cũng

không



lắm.

“!!!”

không

thể mắng người,

không

thể mắng chửi người, Hồng Vân liên tục nhắc nhở bản thân, đây là thần tài, mẹ nó,

hắn

là thần tài,

không

thể mắng!

Kỷ Vô Cữu gặp Hồng Vân thần sắc khác thường, liền hỏi, “Nàng … cùng việc này có liên quan?”.

“Quan hệ lớn là đằng khác!” Hồng Vân chỉ tiếc rèn sắt

không

thèm thép nhìn

hắn

một

cái, “Công tử ơi công tử, thϊếp lần đầu nhận thức đến nam nhân như ngài. Nếu

nói

ngài

không

hiểu phong tình, trong nhà có mấy chục phòng cơ thϊếp, sao có thể là

một

kẻ đầu gỗ, nhưng nếu

nói

ngài thấu hiểu phong nguyệt, ngài lại như vậy, như vậy … Thôi, quên

đi.” Nàng ta ngừng lời, nâng chén trà lên uống.

Kỷ Vô Cữu biết bản thân bị coi thường, chỉ đành nhẫn nhịn, “Vậy rốt cuộc là sao?”

“Còn có thể là thế nào? Nàng ấy là ghét bỏ nữ nhân của ngài quá nhiều,

trên

người

không

sạch

sẽ.”

Kỷ Vô Cữu cũng là lần đầu nghe thấy loại chuyện quái lạ như vậy, “Làm sao có khả năng?”

“nói

như thế” Hồng Vân đặt chén trà xuống, “Thϊếp thấy ngài cũng là người thích sạch

sẽ

… Nếu đổi lại là ngài, nếu có thanh lâu nữ tử

đã

hầu hạ qua rất nhiều nam nhân muốn cùng ngài hoan ái, ngài

sẽ

làm thế nào?”

Kỷ Vô Cữu tưởng tượng

một

chút tình cảnh ấy, có thanh lâu nữ tử cởi hết bò lên long sàng của

hắn

tự tiến cử hầu hạ chăn gối,

hắn

sẽ

thế nào?

… Ném ra ngoài.

Vì thế

hắn

liền có chút hiểu.

Nhìn vẻ mặt Kỷ Vô Cữu là biểu tình ghét bỏ, Hồng Vân cố ý ôm ngực, “Công tử, ngài quá

không

nể mặt! Khiến thϊếp xấu hổ vô cùng!”

Kỷ Vô Cữu dáng vẻ bề

trên, ngay cả

nói

cũng lười mở miệng, đem ngân phiếu lấy ra ném lên bàn, Hồng Vân nhất thời vui sướиɠ vô cùng, đoạt lấy ngân phiếu vui vẻ đếm.

“Ta còn có

một

nghi vấn, vì sao nữ nhân khác đều

không

ngại, chỉ có nàng lại như thế?”

Hồng Vân vẫn cúi đầu đếm ngân phiếu, miệng đáp, “Thϊếp cũng có

một

vấn đề muốn hỏi, vì sao nhiều nam nhân đều

yêu

thích đến chỗ chúng ta tìm thú vui, còn ngài tới ngay cả

một

ly trà nóng đều nuốt

không

trôi?”

Kỷ Vô Cữu bị hỏi đến á khẩu

không

trả lời được.

“Cho nên mới

nói,” nàng ta đếm ngân phiếu cất kỹ, “Ngài ấy à, kỳ

thật

cùng tôn phu nhân là

một

loại người.”

“Vậy ta cần phải làm gì?”

“Có

nói

ngài cũng chưa chắc làm được.”

“nói.”

“Rất đơn giản, đem nhóm tiểu lão bà đều giải tán, về sau chỉ thương

một

mình nàng ấy, cái này, ngài có thể làm được sao?”

Kỷ Vô Cữu lại lần nữa á khẩu.

hắn

giống như … quả

thật

không

làm được.

“Cho nên, thϊếp

nói

thật, công tử ngài bỏ qua cho. Lúc đầu, thϊếp còn tưởng ngài đối với tôn phu nhân là chân tâm thực lòng,

hiện

tại xem ra cũng chỉ được như thế mà thôi.”

Trong giọng

nói

của nàng ta đầy châm chọc khiến Kỷ Vô Cữu

thật

không

thoải máu,

hắn

đứng lên, “Cáo từ.”

“Công tử

đi

thong thả.” Hồng Vân tiễn

hắn

đến cửa, sau khi đóng cửa xong khinh thường hừ

một

tiếng, “Nam nhân!”.

Kỷ Vô Cữu tâm

sự

nặng nề trở về hoàng cung. Kể từ khi biết nguyên nhân quái bệnh của Diệp Trăn Trăn, trong lòng

hắn



một

cảm giác quái lạ, ê ẩm, khó chịu,

không

giống vui vẻ nhưng cũng

khôngphải là chán ghét. Vừa nghĩ đến Diệp Trăn Trăn

không

chịu cùng

hắn

hoan hảo là bởi vì

hắn

có quá nhiều nữ nhân, hoặc là

nói

Diệp Trăn Trăn hi vọng

hắn

chỉ có

một

nữ nhân là nàng,

hắn

cảm thấy

thậtngoài ý muốn, nhưng đồng thời trái tim tựa hồ len lỏi

một

tia ngọt lành,

thật

giống như … nàng là bình dấm chua.

Đúng thế, Diệp Trăn Trăn như vậy, quả

thật

là bình dấm chua bẩm sinh. Thái độ của nam nhân đối với đố phụ phần lớn là chán ghét hoặc khinh bỉ, nhưng nếu Diệp Trăn Trăn là

một

bình dẫm chua, Kỷ Vô Cữu ngược lại cảm thấy nàng càng thêm đáng

yêu.

Kỷ Vô Cữu

thật

rối rắm. Muốn cùng Diệp Trăn Trăn sinh hoạt vợ chồng, nhất định phải buông tay với những nữ nhân khác, chính

hắn

cũng cảm thấy điều này khó có khả năng. Nhưng nếu

không

làm vậy,

hắn

sẽ

không

thể chạm vào Diệp Trăn Trăn, điều này đồng dạng làm cho

hắn

khó có thể chấp nhận.

Lại nghĩ tới, bởi vì Diệp Trăn Trăn,

hắn

tựa hồ

đã

làm hoà thượng quá lâu rồi, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng thích ứng, vì vậy

hắn

càng thêm rối rắm.

một

đêm này, Hoàng đế Bệ hạ trong tâm trạng hỗn loạn

không

đi

Khôn Ninh cung, mà ngủ lại ở chính Càn Thanh cung của mình.

Ngày thứ hai là tết Ngyên tiêu, khắp kinh thành treo nhiều loại hoa đăng,

trên

đường phố người đến người

đi,

không

thiếu nam nữ trẻ tuổi to gan song vai đồng hành,

nói

nói

cười cười.

trên

bầu trời

khôngngừng nở rộ những đóa pháo hoa lớn, nhanh chóng vũ động quang ảnh, chiếu rọi những khuôn mặt vui sướиɠ của nam nữ toàn thành.

Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn cũng

đi

ngắm hoa đăng. Diệp Trăn Trăn khó có cơ hội ra cung, thấy cái gì cũng thích, đều muốn

một

phen đùa giỡn,

trên

người Vương Hữu Tài và Phùng Hữu Đức đều

đã

cầm đầy đồ, nàng vẫn chưa tận hứng.

trên

đường người đến người

đi, chen vai sát cánh, Kỷ Vô Cữu sợ nàng

đi

lạc, vẫn nắm chặt tay nàng, lại

không

muốn nam nhân khác chạm vào nàng, cho nên

một

tay ôm vai nàng, cơ hồ ôm nàng vào trong ngực.

Vốn là tết Nguyên tiêu, tự nhiên

không

thể thiếu trò đố đèn. Tại thành Bắc có dựng

một

lôi đài đố đèn, do

một

mỗ phú thương của kinh thành tự mình làm chủ

sự, ra tay hào phóng, phần thưởng đảm bảo làm người ta chảy nước miếng. Đố đèn khó phân ra 4 bậc Giáp Ất Bính Đinh, muốn tham gia đố đèn cao cấp cần đặt tiền, phàn thưởng nhiều, cấp độ thấp

thì

không

cần thiết, đương nhiên, phần thưởng cũng tầm thường. Đế hậu hai người đúng trước lôi đài, toàn chọn cấp bậc cao mà đoán, kết quả là rất nhanh đem toàn bộ bảo bối đáng giá của người ta thắng hết, dù gia tư của vị phú thương kia rất phong phú, lúc này cũng đau lòng tới xanh mặt. Diệp Trăn Trăn có thứ gì mà chưa từng thấy qua, cũng

không

quá ham thích mấy thứ bảo bối kia nên tùy tiện chọn mấy thứ thú vị, còn thừa lại đều đem trả trở về. Cho nên bọn họ thắng đồ của người ta, người ta còn phải đối với bọn họ thiên ân vạn tạ.

Kỷ Vô Cữu chỉ lấy

một

đôi ngọc bội song ngư, miệng hai con cá gắn vào nhau, cũng có thể tách ra, miệng cá gắn dây tơ hồng, có thể treo vào đai lưng. Kỷ Vô Cữu đem hai con cá tách ra, chính mình đeo

một

cái,

một

cái khác tặng Diệp Trăn Trăn, lại lo lắng nàng

không

chịu mang, liền vụng về tự mình giúp nàng cột vào eo. Diệp Trăn Trăn bị

hắn

chạm vào chỗ ngứa

trên

thắt lưng, nhịn

không

được cười. Tố Nguyệt, Vương Hữu Tài, Phùng Hữu Đức đứng chờ bên cạnh

không

dám nhìn thẳng, trong nội tâm điên cuồng gào thét: hai người có thể chú ý trường hợp hay

không!

Đoàn người

đi

đến bờ sông, nơi này

không

thiếu người

đang

thả đèn Khổng Minh, Tố Nguyệt mua rất nhiều, Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu đứng tại bờ sông cùng nhau thả đèn. Đèn Khổng Minh làm từ

mộtloại giấy mỏng màu đỏ nhạt, vẻ ngoài cũng

không

hoàn toàn giống đèn Khổng Minh, mà là bụng to đầu tròn, bên trong ánh lửa lập lòe, toàn bộ đèn l*иg tỏa ra ánh hồng quang, giống như quả quýt. Diệp Trăn Trăn đứng bên bờ sông thả đèn, đợi quả quýt lớn này muốn bay lên liền buông lỏng tay, nhìn quả quýt lớn phiêu diêu chậm rãi bay lên

không, như

một

mảng pháo hoa

không

tiêu tán.

Diệp Trăn Trăn

không

tự chủ vẫy tay với nó.

Kỷ Vô Cữu cầm đèn Khổng Minh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn. Lúc này, nàng ngửa đầu, khuôn mặt trắng nõn ấm áp ánh hồng quang, đường cong gò má nhu hòa, môi

anh

đào hơi hé mở, hé lộ hàm răng trắng nõn, đôi mắt lấp lánh như những vì sao

trên

trời,

đang

mở lớn

không

chớp mắt nhìn đoàn hồng quang

đang

ngày

một

xa dần, biểu tình ngây ngốc, ánh mắt lại vô cùng linh động.

Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy ngực

một

trận rung động, cả thế giới phảng phất theo thủy triều hạ xuống đem toàn bộ đều cách xa

hắn, chỉ còn lại thân ảnh của nàng, hồng như lửa, sáng tựa quang, nhu hòa như sương khói, tươi đẹp như những ráng mây hồng, làm tâm hồn

hắn

lo sợ

không

yên, phảng phất như thiên quân vạn mã lướt qua, khói bụi nổi lên bốn phía, rối loạn, rồi lại như cơn lũ bất chợt quét qua, phá vỡ ngàm dặm đê điều, để lại

một

mảng sóng nước mênh mông.

Kỷ Vô Cữu

không

tự chủ che ngực, si ngốc nhìn Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn lại, thấy biểu tình kinh ngạc của

hắn, đôi mắt to tròn sáng lên, tươi cười với

hắn, “Ngươi

không

thả đèn sao?”

Kỷ Vô Cữu bỏ rơi đèn Khổng Minh trong tay, bước lên trước, hai tay cầm lấy tay Diệp Trăn Trăn.

“Sao vậy?” Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn

hắn.

Kỷ Vô Cữu

không

đáp lời.

hắn

cúi đầu, đôi môi

nhẹ

nhàng chạm vào trán Diệp Trăn Trăn, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài khẽ run run.

Đèn Khổng Minh lăn hai lần

trên

mặt đất, thế nhưng giãy giụa lại bay lên, xẹt qua khuôn mặt hai người, cái đuôi nho

nhỏ

như chiếc thuyền buồm, treo

trên

bầu trời xa xa.

Màn đêm đột nhiên nở rộ ngàn vạn đóa pháo hoa, năm màu rực rỡ, cơ hồ thắp sáng nửa bầu trời.