Chương 48: Điểm binh

Edit: fujiko

Beta: Bách Tử Liên


Qua năm, đầu xuân, quả nhiên Binh bộ thu được quân báo từ biên quan. Thổ Lỗ Phiên Hãn dẫn theo

một

đám ô hợp xâm chiếm Đôn Hoàng, bộ lạc Thát Đát dẫn binh trực tiếp tấn công Đại Đồng, hết thảy đều nằm trong tính toán của Kỷ Vô Cữu, quả

thật

giống như diễn tập. Địa lôi

đã

được thử nghiệm thành công,

đang

được sản xuất với số lượng lớn, xe này nối tiếp xe kia chuyển tới biên cảnh. Trừ mấy việc này ra, Kỷ Vô Cữu cũng theo đề nghị của Diệp Trăn Trăn, sai người chế tạo Chấn Thiên Lôi và Đại Hỏa Pháo, phân thành ba đường vận chuyển ra tiền tuyến. Từ xưa đến nay, trong chiến tranh người Trung Nguyên coi trọng chiến thuật chiến lược vượt xa hơn nhiều so với vũ khí, nhưng Diệp Trăn Trăn cho rằng, tác dụng của hỏa khí trong chiến tranh vẫn chưa được phát huy đến mức tận cùng.

Trong khi đó, bộ lạc Nữ Chân lại chậm chạp

không

có hành động.

Đối với phán đoán của mình, Kỷ Vô Cữu rất có tự tin.

hắn

cùng quan viên Binh bộ và trọng thần Nội các thương thảo

một

hồi, cho rằng sở dĩ bộ lạc Nữ Chân chưa phát động tiến công Đại Tề là vì chờ Đại Tề đem binh lực điều tới Đôn Hoàng và Đại Đồng, sau đó mới thừa cơ mà tấn công.

Bởi vệ,

không

bằng nhanh chóng phân bổ quân đội đến tiền tuyến Liêu Đông để phòng ngừa chu đáo. Ý tưởng này đưa ra được mọi người nhất trí tán đồng.

Chẳng qua, ở vấn đề lựa chọn người nào có thể đảm đương chức Thống soái tối cao

thì

bọn họ lại phát sinh ý kiến khác nhau. Vị trí Tổng binh Liêu Đông

hiện

giờ có chút khó xử, người chuẩn bị tiến tới tạm đại doanh phía bắc lần này là Tổng binh Đàm Phượng Tường, cũng là muội phu của Phương Tú Thanh, tuy nhiên người này về mặt quản lý quân đội có chút thành tựu nhưng

nói

đến đánh nhau, cũng

khôngthông thạo, vì thế ngay chính bản thân Phương Tú Thanh cũng

không

quá hy vọng để Đàm Phượng Tường đảm nhiệm chức tổng chỉ huy. Kỳ

thật, người thích hợp nhất

hiện

giờ

đang

ở Ninh Hạ: là Tổng binh tam đại doanh trước đó Diệp Lôi Đình. Người này hữu dũng hữu mưu, cũng có uy vọng,

đã

từng đánh tan cướp biển và man di, tuy quy mô

không

lớn do mấy năm nay Đại Tề khá yên bình, nhưng mà xem xét ở thế hệ

hiện

tại cũng là

một

trong các tướng tài.

Đương nhiên, suy xét đến quan hệ của Diệp Lôi Đình và Diệp gia cũng

không

biết Kỷ Vô Cữu có hay

không

yên tâm dùng người.

Kỷ Vô Cữu quả

thật

định dùng Diệp Lôi Đình, nhưng

không

tính toán cho

hắn

ta làm thống lĩnh, bởi vì …

hắn

muốn tự mình làm.

“Cái gì, Hoàng thượng ngài muốn tự mình ngự giá thân chinh?” Diệp Tu Danh nghe thấy Kỷ Vô Cữu

nóivậy, lập tức thổi râu trừng mắt, vẻ mặt hoàn toàn là

không

đồng ý.

Đúng vây: ngự giá thân chinh, Kỷ Vô Cữu sớm

đã

tính toán đến điều này.

hắn

tuy là Hoàng đế, nhưng trước hết cũng là con dân Đại Tề. Nam nhân hai mươi tuổi chính là thời điểm tràn ngập nhiệt huyết, gặp phải ngoại tộc dám can đảm xâm phạm nhà của

hắn, đất nước của

hắn, tự nhiên muốn tới chiến trường

anh

dũng gϊếŧ địch. Hơn nữa,

hắn

văn võ song toàn, đầy bụng thao lược, lại đa mưu túc trí, cũng

khôngchuyên quyền độc đoán,

nói

một

câu công bằng, người như vậy vô luận là trí lực hay vũ lực đều vượt xa người bình thường, đặt trong quân doanh tuyệt đối là nhân tài hiếm có, vừa có thể bày mưu tính kế vừa có thể ra trận gϊếŧ địch, chỉ cần cho

hắn

thời gian kiếm về cái danh tướng quân uy chấn

một

phương cũng

không

phải việc khó. Nhưng dù

nói

thế

nói

nữa cũng vẫn

không

thể được, bởi vì

hắn

là Hoàng đế, hơn nữa còn là độc đinh của dòng dõi hoàng tộc. Nếu hăn xảy ra điều gì

không

may, toàn bộ triều đình tất

sẽ

đại loạn,

không

khéo giang sơn từ đây liền đổi họ.

Bởi vậy, Kỷ Vô Cữu nhìn Phương Tú Thanh, hi vọng đồng minh đáng tin này có thể giúp

hắn

nói

vài câu

thì

Phương Tú Thanh cũng thổi râu trừng mắt.

Những người khác cũng đều lo lắng tương tự,

“Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc!”

một

đám trọng thần triều đình đông nghìn nghịt quỳ đầy đất, đồng thanh kêu to.

Kỷ Vô Cữu sớm

đã

biết kết quả này, “Ý Trẫm

đã

quyết, chư vị ái khanh lui xuống trước

đi.”

“Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc!”.

“Các ngươi

không

đi, Trẫm

đi.” Kỷ Vô Cữu

nói

xong

thì

xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

hắn

biết những người ngày băn khoăn điều gì, nhưng

hắn

không

cho là đúng. Liền tính

hắn

ra tiền tuyến, chũng

không

nhất định

sẽ

lên chiến trường, kể cả

hắn

ra chiến trường, lấy võ nghệ của

hắn,

sự

bảo vệ của những người xung quanh, trừ khi tới cảnh giới

không

may mắn, bằng

không

tỷ lệ xảy xa sai lầm

thật

sựrất

nhỏ,

nhỏ

đến có thể bỏ qua.

Nhưng trừ bỏ bản thân Kỷ Vô Cữu,

không

ai dám gật bừa với

hắn

điều này.

Trong Dưỡng Tâm điện, các đại thần trơ mắt nhìn Kỷ Vô Cữu rời khỏi, toàn bộ vẫn ý chí kiên định quỳ tại chỗ, chết sống

không

chịu rời

đi, hi vọng Kỷ Vô Cữu có thể thay đổi chủ ý.

Diệp Trăn Trăn đo đến Dưỡng Tâm điện nhưng

không

tìm được Kỷ Vô Cữu, chỉ thấy người quỳ đầy đất, gia gia nàng và Phương Tú Thanh

đang

thương lượng, vẻ mặt ôn hòa.

Diệp Trăn Trăn có chút ngoài ý muốn,

không

biết ở đây

đang

diễn tuồng gì.

Diệp Tu Danh nhìn thấy cháu

gái, lập tức thông báo tình hình thực tế, hơn nữa lời lẽ khẩn thiết cầu xin Hoàng hậu nương nương khuyên bảo Hoàng thượng, biết đâu lời bên gối

hắn

có thể nghe vào

một

ít.

Cho nên, thời điểm buổi tối, Kỷ Vô Cữu

đi

đến Khôn Ninh Cung

thì

Diệp Trăn Trăn liền hỏi

hắn, “Nghe

nói

ngươi định ngự giá thân chinh?”

Lông mày Kỷ Vô Cữu nhíu lại, “Hoàng hậu cũng định khuyên can Trẫm sao?”

“không

phải.”

“Vậy là ủng hộ quyết định của Trẫm?”

“Hoàng thượng, ta cũng muốn

đi.”

Lời Diệp Trăn Trăn là

thật. Nàng cảm thấy Kỷ Vô Cữu chỉ cần

không

ra chiến trường, lấy

sự

gian trá của

hắn, ở hậu phương bày mưu tính kế là

đã

đủ tỏa sáng, về cơ bản cũng

không

lo lắng có nguy hiểm đến tính mạng. Mà nàng cũng

thật

sự

muốn

đi.

“không

được, nàng

không

thể

đi.” Kỷ Vô Cữu rất kiên quyết cự tuyệt.

“Vì sao?”

“không

vì sao cả.” Nguyên nhân rất nhiều, dù gì cũng là

đi

đánh giặc, nguy hiểm khẳng định vẫn có, hơn nữa quân doanh toàn bộ đều là nam nhân, nàng lại

một

nữ nhi …

“Người

đi

ta cũng

đi.”

Những lời này có lực sát thương rất mạnh, Kỷ Vô Cữu thập phần bất đắc dĩ.

hắn

tin tưởng, cho dù

hiệntại

hắn

không

để nàng

đi, chờ sau khi

hắn

xuất phát tới Liêu Đông, sợ là nàng cũng tìm biện pháp đuổi theo, loại chuyện này người khác

không

dám làm, Diệp Trăn Trăn nhất định làm ra được.

Muốn Diệp Trăn Trăn thành

thật

lưu lại hoàng cung, trừ phi

hắn

tự mình trấn giữ nàng.

Kỷ Vô Cữu hết chỗ

nói

rồi, “Vì sao nàng nhất định muốn

đi?”

Diệp Trăn Trăn cũng học được vuốt mông ngựa,

không

nói

thẳng mong muốn đích thân ra chiến trường đánh giặc, mà mềm nhũn buông ra

một

câu, “Ta lo lắng cho ngươi.”

Những lời này đủ sức lấy lòng Kỷ Vô Cữu,

hắn

kéo nàng ôm vào trong ngực, thở dài, “Trẫm biết người

đang

lừa gạt Trẫm, nhưng những lời ngươi

nói

vẫn làm Trẫm cảm thấy rất vui vẻ.”

“Vậy ta có thể

đi

sao?”

“Nằm mơ

đi.”

“…”

Ngày thứ hai lâm triều, Kỷ Vô Cữu gặp được

một

cảnh tượng hùng tráng nhất, kỳ lạ nhất mấy trăm năm qua từ ngày Đại Tề thành lập đến nay.

Toàn bộ quan viên, bất luận quan văn hay võ tướng, bất kể chức vị cao thấp, miễn bàn niên kỉ là già hay trẻ, mỗi người bọn họ đều cùng

đang

làm

một

hành động …

Khóc!

Nước mắt của nam nhi vốn

không

dễ rơi, nhiều nam nhân tụ lại

một

chỗ rơi nước mắt như vậy,

thật

sựrất rất rất đáng sợ!

Đám người này khóc đủ kiểu, đủ loại, thiên hình vạn trạng. Có người nước mắt cứ thế trào dâng,

khônghề bị ngăn trở, chủy chân đám ngực liên tục, có kẻ

thì

uyển chuyển hàm súc, thút tha thút thít, còn có cả

không

hề câu nệ tiểu tiết, khóc đến nước mũi sụt sùi, … Toàn triều đình giống hệt

một

nồi nước sôi chỉ trực trào ra, cả đám giống như mất trí.

Kỷ Vô Cữu nghe bọn họ khóc đến mức đầu đau, dạ dày cũng đau, ngay cả tim gan phèo phổi cũng đau theo. Trước cục diện này

thật

sự

không

thể nổi giận nổi, ngay cả vài lời

hắn

nói

ra đều bị tiếng khóc che lấp hết. Nhịn, nhịn nữa, đến cuối cùng,

hắn

cũng mất hết kiên nhẫn, cao giọng quát, “Tất cả ngừng khóc

đi, Trẫm

không

đi!

không

đi

nữa!”

Diệp Tu Danh đứng ở phía trước vừa nghe được những lời này của Kỷ Vô Cữu, lập tức xoay người, hướng về phía đám người

đang

gào khóc bên dưới, giơ hai tay lên làm dấu hiệu ngừng lại, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, Hoàng thượng

không

đi

nữa.”

Vì thế đại gia đồng thời dừng lại tiếng khóc.

Kỷ Vô Cữu vô lực ngồi

trên

long ỷ, mặt

không

thay đổi nhìn đám

yêu

nghiệt phía dưới, trong lòng lấy lí do “Như vậy Trăn Trăn cũng

sẽ

không

đi, thế cũng tốt.” để an ủi chính mình, sắc mặt lúc này mới thoáng hòa hoãn

một

chút.

“Bãi triều

đi.” Kỷ Vô Cữu

thật

sự

không

muốn tiếp tục nhìn đám gia hỏa đáng ghét này nữa.

Nhưng mà đám người này lại chậm chạp

không

chịu rời

đi, mà mở to mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vô Cữu.

Kỷ Vô Cữu đành phải tại chỗ hạ thánh chỉ, phong Tổng binh Ninh Hạ Diệp Lôi Đình làm Tổng binh Liêu Đông, đề bạt chức Liêu Đông Đô Chỉ Huy Sứ, cùng với chức Liêu kinh lược sử, nắm toàn bộ lần này đối Nữ Chân tác chiến quân

sự

đại quyền, lập tức nhậm chức đến Liêu Đông, ba ngày sau tam đại doanh phân thành ba đường xuất phát, hai vạn

đi

Tuyên Phủ,

một

vạn

đi

Đại Đồng, mười vạn

đi

Liêu Đông, còn lại bốn vạn quân lưu lại thủ kinh thành. Mặt khác, quân dự bị ở các nơi làm tốt công tác chuẩn bị, tùy thời chờ đợi điều động.

Cuối cùng, các đại thần cũng

nhẹ

nhàng thở ra.

***

Trước khi tam đại doanh xuất phát

một

ngày, nữ quyến Diệp gia lại tiến cung thỉnh an Diệp Trăn Trăn, lần này

đi

theo có cữu mẫu của Diệp Trăn Trăn, cũng chính là mẫu thân của Lục Ly.

Sắc mặt cữu mẫu

không

tốt, Diệp Trăn Trăn vừa mới ân cần hỏi thăm bà

một

câu, bà đột nhiên quỳ rạp xuống, nước mắt rơi

không

ngừng.

Diệp Trăn Trăn hoảng sợ, vội vàng đích thân nâng bà dậy, “Cữu mẫu đây là có ý gì, có chuyện gì từ từ

nói.”

“Hoàng hậu nương nương, ngài có thể cầu xin Hoàng thượng hay

không, thỉnh ngài ấy nể mặt mấy đời trung liệt của Lục gia, đừng đưa Lục Ly ra chiến trường, Lục gia ba đời độc đinh, thần thϊếp chỉ có duy nhất nhi tử này.

hiện

tại phụ thân

hắn

đã

ở Tây Bắc, nếu Ly Nhi có gì nguy hiểm …”

Bà chưa kịp

nói

hết, Diệp Trăn Trăn cũng

đã

minh bạch suy nghĩ của bà. Từ

sự

kiện thích khách lần trước, dù chưa bị điều tra đến cùng, nhưng Lục Ly rốt cuộc vẫn phải gánh vác tội danh thất trách, nên bị Kỷ Vô Cữu tống cổ

đi

Ngũ thành giữ chức Binh mã tư*. Chiến

sự

lần này,

hắn

được thay đổi làm Thiên tổng** Thần Cơ Doanh, ngày mai

sẽ

theo đại quân cùng xuất phát

đi

Liêu Đông.

*chức quan coi sóc, quản lý lính dự bị

**cũng là tên 1 chức quan


không

đi

Liêu Đông chưa chắc

đã

là ý muốn của Lục Ly, nhưng

hắn

là con trai độc nhất trong nhà, phụ thân

đã

thân ở chiến trường, mẫu thân thiên tân vạn khổ muốn đem

hắn

lưu lại kinh thành, điều này có thể hiểu được. Diệp Trăn Trăn có chút minh bạch, nhưng cũng có chút nghi hoặc, “Nếu cữu mẫu

thật

sựkhông

muốn biểu ca

đi

đánh giặc, có thể để biểu ca

đi

thỉnh cầu với thượng cấp là được, trong quân doanh, cữu cữu cũng có uy danh, biểu ca lại là độc đinh, điều thỉnh cầu này cũng

không

phải quá phận.” Cần gì phải tìm đủ mọi cách cầu xin Kỷ Vô Cữu?

Cữu mẫu nghe nàng

nói

vậy, khóc càng thêm thảm thiết, “Hoàng hậu nương nương

không

biết, lần này Ly Nhi là Hoàng thượng bổ nhiệm bắt buộc

đi

theo!”

“…” Kỷ Vô Cữu có ý gì?

Diệp Trăn Trăn trấn an cữu mẫu, cũng hứa hẹn nhất định

sẽ

nói

chuyện này với Hoàng thượng, đưa nữ quyến Diệp gia và cữu mẫu rời

đi, nàng liền tới Dưỡng Tâm điện.

“Trăn Trăn, nàng đến rồi à? Ngồi xuống đây

đi.” Tâm tình Kỷ Vô Cữu

không

tệ.

Diệp Trăn Trăn đứng trong Dưỡng Tâm điện, dựa vào cạnh cửa, hỏi, “Hoàng thượng, chính ngài hạ chỉ để Lục Ly

đi

Thần Cơ Doanh?”

Kỷ Vô Cữu nghe được hai chữ Lục Ly, khóe miệng vừa nhếch lên lại hạ xuống,

hắn

buông cây bút son trong tay, nhìn Diệp Trăn Trăn, “Lần này, nàng tới tìm Trẫm là vì

hắn?”

“Tại sao phải làm vậy?”

“Nàng

nói

đi? Lục Ly thân là tội thần, dịp này vừa đúng lúc là cơ hội ngàn năm có

một

cho

hắn

lập công chuộc tội,

hắn

là thân thích của nàng, có chuyện tốt như vậy, Trẫm tự nhiên muốn để dành cho

hắn.” Kỷ Vô Cữu đáp.

hắn

cũng

đã

suy nghĩ



ràng, dù sao cũng chỉ cần đuổi Lục Ly ra khỏi hoàng cung, Diệp Trăn Trăn

không

nhìn thấy Lục Ly nữa, từ từ cũng

sẽ

thu hồi lại tình cảm của nàng. Nếu như thế,

hắn

cũng

không

cần quá ngoan tuyệt*. Lần này đem Lục Ly ném vào quân doanh, có Diệp Lôi Đình chỉ dẫn, cam đoan chỉ có lợi mà

không

có hại, võ công của tiểu tử kia so với

hắn

cao hơn,

không

có khả năng chịu thua thiệt

trên

chiến trường. Đánh giặc xong, lại cho

hắn

thăng quan tiến chức, thuận tay giúp

hắn

kiếm

một

mối hôn

sự, còn gì tốt hơn.

*ngoan tuyệt: ngoan độc và tuyệt tình

“Nhưng

hắn

là con trai độc nhất của Lục Tướng quân, hai cha con cùng ra chiến trường

thật

sự

khôngtốt đâu.” Diệp Trăn Trăn cau mày.

Vừa thấy Diệp Trăn Trăn lo lắng cho Lục Ly, trong lòng Kỷ Vô Cữu lại dâng lên

một

trận tức giận,

hắntrầm giọng, “Văn tử gián, vũ tử chiến*. Thân là thế gia võ tướng, tận trung vì nước là bổn phận của bọn

hắn, có gì

không

tốt?”

*Văn tử gián, vũ tử chiến: quan văn chết vì can gián, võ tướng chết

trên

chiến trường.


“Mặc dù đạo lý là thế, nhưng lời này của Hoàng thượng cũng quá vô nhân tính.”

“Hoàng hậu, đừng chọc giận Trẫm, nàng về trước

đi.”

Diệp Trăn Trăn khom gối, quỳ

trên

mặt đất, nàng ngẩng đầu thẳng tắp nhìn

hắn, “Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh

đã

ban.”

Kỷ Vô Cữu nắm chặt tay, bình tĩnh đưa mắt nhìn người

đang

quỳ

trên

mặt đất. Vợ chồng bọn họ từ trước đến nay ăn cùng bàn, ngồi ngang hàng, Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ cần quỳ trước mặt

hắn. Đây là lần đầu tiên nàng quỳ xuống với

hắn, là vì Lục Ly.

Lục Ly, Lục Ly, lại là Lục Ly!

“Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh

đã

ban.” Diệp Trăn Trăn lại lần nữa lập lại.

Oành! Kỷ Vô Cữu nện nắm đấm xuống bàn. Ánh mắt

hắn

vì tức giận mà nhiễm vẻ điên cuồng, gân xanh

ẩn

hiện

nơi thái dương.

hắn

vốn là người hỉ nộ

không

hiện, nhưng khi đối mặt với Diệp Trăn Trăn lại

không

thể khống chế tâm tình.

“Thỉnh Hoàng thượng …”

“Ra ngoài!” Kỷ Vô Cữu lên tiếng đánh gãy lời nàng.

Diệp Trăn Trăn vẫn quỳ

trên

mặt đất, bất động.

“Ra ngoài, Trẫm

không

muốn nhìn thấy nàng.”

“Hoàng thượng …”

“Tuân chỉ.” Diệp Trăn Trăn đứng lên, cúi đầu lui ra ngoài.

Mắt thấy hình bóng nàng biến mất ngoài cửa, Kỷ Vô Cữu vô thức ôm ngực, vẻ mặt



đơn.