Chương 46: Thu thập

Edit: fujiko

Beta: Bách Tử Liên


Kỷ Vô Cữu sai người cẩn thận điều tra Khôn Ninh Cung nhưng cũng

không

thu hoạch được gì.

hắn

suy nghĩ nát óc mà vẫn

không

nghĩ ra được, vì vậy hỏi Diệp Trăn Trăn, “Ngươi và Tố Nguyệt có cùng chạm qua thứ gì

không?”

Diệp Trăn Trăn suy nghĩ, lắc đầu, “không

có.”

Kỷ Vô Cữu lại quay đầu hỏi Tố Nguyệt, “Trong Khôn Ninh Cung còn có ai bị như các ngươi

không?”

Lúc này, vẫn đứng bên cạnh Tố Phong đáp, “Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ cũng có

một

chút biểu

hiệnbệnh trạng như vậy, nhưng so với Tố Nguyệt tỷ tỷ

nhẹ

hơn đôi chút, những người khác đều

không

bị.”

“Ngươi cũng bị như vậy đại khái là vì cũng ra vào tẩm cung của Hoàng hậu, chẳng qua

không

thường xuyên bằng Tố Nguyệt,

nói

cách khác,” Kỷ Vô Cữu đưa ra kết luận với Diệp Trăn Trăn, “Nếu có người hạ độc, nhất định là xuống tay trong tẩm cung của nàng.”

Diệp Trăn Trăn gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua Vương Hữu Tài và những người khác đều sắp đem Khôn Ninh Cung của ta phá hủy, nhưng cũng

không

phát giác được chỗ nào

không

ổn.”

Mấy người bọn họ còn

đang

nghi hoặc, bên ngoài Thiết Thái y

đã

đến để thỉnh mạch cho Diệp Trăn Trăn. Từ ngày hôm qua Diệp Trăn Trăn chuyển đến Càn Thanh Cung,

đã

được hơn

một

ngày, chính nàng cũng cảm thấy có khí lực hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh. Quả nhiên, sau khi xem xét cẩn thận Thiết Thái y

nói, “Nương nương

đã

tốt hơn nhiều, qua tiếp

một

hai ngày,

sẽ

không

còn gì đáng ngại.” Bắt mạch cho Tố Nguyệt cũng là câu trả lời như thế.

Tuy rằng như thế, nhưng vẫn chưa thể quay trở về Khôn Ninh Cung.

Thiết Thái y thay đổi dược liệu và liều lượng, kê đơn thuốc, dặn dò chi tiết với Tố Nguyệt. Thiết lão mang hòm thuốc rời

đi, mới

đi

đến cửa, lại chuyển bước chân quay lại, “Vi thần cả gan muốn hỏi Hoàng thượng, than đốt trong chậu than là gỗ Hải lý hương?”

Kỷ Vô Cữu đáp, “Đúng vậy, ngươi nhận ra được?”

“Khôn Ninh Cung cũng sử dụng loại than này sao?”

“Đúng.”

Thiết Thái y sờ râu, lẩm bẩm, “Nguyên lai là như vậy.”

“Ngươi phát

hiện

ra cái gì?”

“Hồi Hoàng thượng, Hải lý hương là đặc sản của Nam Dương, Thái y viện cũng có giữ lại

một

ít, bởi vì cũng

không

có dược tính gì đặc biệt nên cũng

không

được chú ý. Nhưng có nó có

một

đặc điểm rất riêng mà chỉ có dân bản xứ mới

rõ, trung thổ chúng ta rất ít người biết. Vi thần cũng là ngẫu nhiên nghe bằng hữu từ Lữ Tống nhắc tới.”

“Sao? Là cái gì?”

Thiết thái y

không

trả lời, ngược lại hỏi, “Vi thần nhớ trong tẩm cung của Hoàng hậu nương nương có

một

chậu thủy tiên, nó vẫn còn được đặt ở đó chứ?”

“Tố Nguyệt đáp, “Vẫn còn ạ, hoa vẫn

đang

nở.”

“Có thế chứ. Hải lý hương khi cháy

sẽ

sinh ra mùi hương, mùi hương này phản ứng với hương hoa thủy tiên, hình thành

một

loại khí độc, con người nếu ngửi quá lâu

sẽ

có bệnh trạng uể oải, từ xem xét mạch tượng cũng

không

nhìn ra được là trúng độc, ngược lại có chút giống như bị kinh hách (lo sợ) quá độ. Lần này phượng thể của Hoàng hậu nương nương bị như vậy, chính là do đặt hoa thủy tiên cùng chỗ với đốt Hải lý hương.”

Lời này làm mọi người giật mình.

Sau khi trọng thưởng Thiết Thái y, Kỷ Vô Cữu bình lui tả hữu, kéo Diệp Trăn Trăn vào lòng, thở dài, “Trăn Trăn,

đã

để nàng chịu khổ.” Lần này

hắn

thật

sự

áy náy với Diệp Trăn Trăn, bởi vì Hải lý hương là do

hắn

cho nàng, nàng



ràng

không

muốn, là

hắn

cứng rắn khuyên nàng nhận lấy.

Hơn nữa, mấy ngày nay

hắn

cũng

đã

minh bạch. Trong hậu cung này, mỗi người nữ nhân đều giả nhu nhược, kỳ

thật

lúc hại người đều có thể tâm ngoan thủ lạt, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ngược lại Diệp Trăn Trăn, thoạt nhìn có chút ngang ngược, cùng từ nhu nhược nửa phần cũng

không

có quan hệ, nhưng

trên

thực tế, nàng so với ai đều mềm lòng hơn. Bị người khác tính kế nhiều lần như vậy, nàng cũng chưa hại đến tính mạng ai,

không

phải nàng

không

thể, mà là nàng

không

muốn. Hứa Tài tử tâm kế ác độc,



ràng nàng có cơ hội diệt cỏ tận gốc, kết quả cũng chỉ làm rụng chút lông tóc của nàng ta.

Kỷ Vô Cữu có chút đau lòng vì Diệp Trăn Trăn. Kỳ

thật, nữ nhân này

thật

sự

không

thích hợp với cuộc sống trong hoàng cung.

Lúc này, Diệp Trăn Trăn

nói, “Hoàng thượng, lần này chính ngài cũng bị tính kế đưa vào tròng.”

Còn

không

phải sao, Hải lý hương là Kỷ Vô Cữu chủ động muốn từ chỗ Thái hậu, cũng do

hắn

chủ động cho Diệp Trăn Trăn. Do

hắn

dùng vài ngày cảm thấy rất tốt, nên cho rằng nó cũng chỉ là hương mộc tầm thường, lại

không

đoán được, Thái hậu sớm

đã

thiết hạ cạm bẫy.

“Mẫu hậu, tại sao người phải tận lực chèn ép như vậy.” Kỷ Vô Cữu bất đắc dĩ thở dài,

hắn

nhẹ

nhàng vuốt ve hai má Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, lần này

không

thể lại để cho nàng chịu ủy khuất, Trẫm thay nàng đòi công đạo.”

“không,” Diệp Trăn Trăn lắc đầu, “Hoàng thượng, ta cảm thấy việc này

không

đơn giản như vậy.”

“Tại sao?”

“Đặc điểm của Hải lý hương quá mức đặc biệt, toàn bộ Thái y viện đại khái cũng chỉ có Thiết Thái y biết, như vậy Thái hậu nương nương từ đâu mà biết được? Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, có thể đem từng bước

một

tính kế chính xác như vậy, đem cả hai chúng ta vào tròng, hơn nữa lại là tự nguyện mắc câu, khiến cho ta chịu khổ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Điều này

không

thỏa đáng,” Diệp Trăn Trăn giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, “Thủ đoạn như vậy, Thái hậu chưa chắc

đã

có.”

Nàng

đã

cố gắng

nói

giảm

đi

rồi, thủ đoạn như vậy, Thái hậu tám đời cũng

không

có được.

Cho nên có thể

nói, chuyện này Thái hậu có thể tham dự vào, nhưng khẳng định kế sách này do nhân vật lợi hại hơn bày ra.

Kỷ Vô Cữu là người thông minh cỡ nào, chỉ do vừa rồi quá mức sốt ruột mới

không

nghĩ ra, nay nghe Diệp Trăn Trăn

nói

vậy,

hắn

trong nháy mắt

đã

hiểu

rõ, hơi trầm tư, “Loại chuyện này hẳn chỉ có người Lữ Tống biết.”

“Trong hoàng cung có người lớn lên ở Lữ Tống?”

“Có. Năm Trẫm đăng cơ, Lữ Tống tiến cống mười hai mỹ nữ, Trẫm lưu lại hai người, còn lại thưởng cho quan viên phía dưới.”

Diệp Trăn Trăn nghe

hắn

nói

như thế, lập tức tìm ra trọng điểm, “Hai người lưu lại là ai?”

“…”

Diệp Trăn Trăn

không

còn gì để

nói, người này, nữ nhân của chính mình cũng

không

nhớ

rõ.

Kỳ

thật

điều này cũng

không

thể trách Kỷ Vô Cữu, phiên bang dị quốc tiến cống mỹ nữ

không

ít, chính

hắn

cũng chỉ định để lại

một

hai người, đưa vào trong hậu cung, cũng liền

không

thèm quan tâm. Bản thân

hắn

không

phải người háo sắc, đối với nữ nhân cũng

không

có nhiều lưu tâm. Huống chi,

hắn

nhớ



hai mỹ nữ Lã Tống kia vẻ ngoài đen đen lại gầy teo,

một

điểm cũng

không

phù hợp với khẩu vị của

hắn, cho nên

hắn

một

lần cũng

không

lâm hạnh qua.

Vì thế Kỷ Vô Cữu cho gọi Phùng Hữu Đức.

“Hoàng thượng, hai mỹ nữ đó đều họ An, phong hào Tuyển thị,

một

người do tưởng niệm cố hương buồn bực mà chết trong năm đó,

một

người khác

hiện

được thăng làm Tài tử, trụ tại

một

góc Diêu Quang Các.” Phùng Hữu Đức trả lời.

Diệp Trăn Trăn nghe xong, thở dài, lẩm bẩm, “Là

một

người số khổ.”

Kỷ Vô Cữu lập tức sai người đem An Tài tử gọi tới, mặt trầm xuống, “Nếu ngươi

không

muốn mang

trênlưng tội danh mưu hại Hoàng hậu mà chết

không

toàn thây,

thì

thành thực trả lời, chuyện về Hải lý hương, ngươi

đã

từng nhắc qua với người nào?”

An Tài tử

không

biết

đã

phát sinh chuyện gì, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất,

không

dám thốt ra

một

lời, nhìn Kỷ Vô Cữu rồi lại nhìn Diệp Trăn Trăn.

Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn ôn hòa, “Có người đem Hải lý hương và hoa thủy tiên đặt cùng

một

chỗ để hại bổn cung, bổn cung biết

không

phải là ngươi. Ngươi chỉ cần

nói

cho Hoàng thượng và bổn cung, việc này ngoài ngươi ra còn có ai biết. Nếu ngươi

không

nói, bổn cung cũng

không

cứu được ngươi.”

“Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, là … là Hiền Phi nương nương, “ An Tài tử vừa nghe chỉ biết chính mình

đã

bị lôi kéo vào chuyện này, chảy nước mắt, “Thần thϊếp thưởng chỉ ở trong Diêu Quang Các, với người bên ngoài đều

không

quen biết, bình thường cũng

không

có người tới thăm. Sau khi Hiền Phi nhập cung, có đến Diêu Quang Các vài lần, cùng thần thϊếp

nói

chuyện mấy câu, thần thϊếp kể cho Hiền Phi

một

vài điều về phong thổ địa phương. Thần thϊếp thập phần xác định chuyện về Hải lý hương, thần thϊếp chỉ

nói

cho Hiền Phi biết.”

Diệp Trăn Trăn nghe xong, cười

nói, “Hiền Phi ngược lại rất biết đối nhân xử thế.” Trong hậu cung, bất luận

trên

dưới cao thấp, người nào cũng bị nàng ta dỗ ngọt, ai cũng khen nàng ta

một

tiếng hiền thục.

trên

mặt Kỷ Vô Cữu

ẩn

hiện

tức giận, “Quả nhiên là nàng ta.”

Diệp Trăn Trăn để Tố Nguyệt dẫn An Tài tử ra ngoài, cũng dặn dò nàng ta đừng đem việc này kể cho người khác biết. Quay đầu lại nhìn Kỷ Vô Cữu, thấy sắc mặt

hắn

không

tốt, có chút mỏi mệt, lại có chút thất vọng. Diệp Trăn Trăn có thể hiểu được tâm tình của Kỷ Vô Cữu, Hiền Phi vốn được nhiều người

yêuthích, lại là nữ nhi của Phương Tú Thanh, bình thường luôn giữ bộ dáng tiên tử siêu phàm thoát tục,

không

ăn khói lửa nhân gian.

hiện

tại, nàng ta là mỹ nhân tâm kế rắn rết, nam nhân bình thường đại khái đều chịu

không

nổi.

Kỷ Vô Cữu nhìn về phía Diệp Trăn Trăn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, “Trăn Trăn, lần này nàng muốn làm thế nào với nàng ta, Trẫm đều

sẽ

giúp nàng.”

“Ta có thể làm gì nàng ta?” Diệp Trăn Trăn hỏi lại. Liên hoàn kế này, Hiền Phi thực

hiện

được

thật

xảo diệu, hoàn toàn

không

để lại dấu vết cho người khác bắt được, ngay từ nàng ta

đã

đem mình thoát ra ngoài,

không

lưu lại bất kỳ chứng cớ nào. Hơn nữa, dù

sự

tình bị bại lộ, cũng có Thái hậu ở phía trước chống đỡ, nàng ta

sẽ

không

bị thương tổn mảy may.

Diệp Trăn Trăn có chút bội phục Hiền Phi, bố cục hoàn mỹ như vậy, hoàn toàn kín kẽ, nàng tự hỏi nếu là chính nàng, cũng chưa chắc

đã

nghĩ ra được. Chẳng qua nữ nhân này tính tới tính lui, cũng

khôngtính đến Diệp Trăn Trăn nàng trời sinh

không

sợ quỷ thần, càng

không

tính đến Thiết Thái y thế nhưng ngẫu nhiên biết được đặc tính của Hải lý hương. Cho nên mới

nói

người tính

không

bằng trời tính.

Mặc kệ như thế nào, lần này Hiền Phi dễ dàng toàn thân trở ra, mà Diệp Trăn Trăn nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng Diệp Trăn Trăn muốn chấp nhận, Kỷ Vô Cữu lại

không

định buông tha. Nam nhân đều có tôn nghiêm của chính mình, làm Hoàng đế, tôn nghiêm càng

không

thể bị đυ.ng vào. Giỏi lắm, thân nương và tiểu lão bà của

hắn

liên thủ lợi dụng

hắn

đến hãm hại đại lão bà của

hắn,

không

chỉ thiếu chút nữa hại chết Diệp Trăn Trăn, còn làm

hắn

mất mặt trước nữ nhân của chính mình,

thật

sự

không

thể dễ dàng tha thứ!

Định tội cần chứng cứ đó là nguyên tắc của người khác,

hắn

là Hoàng đế, có cái gì mà

hắn

không

thể làm? Nếu là vui đùa tính kế người khác, Kỷ Vô Cữu

hắn

đến hai cái lão hồ ly Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh đều

không

sợ, chẳng lẽ còn sợ hai kẻ phụ nhân chốn thâm cung?

Thái hậu là thân nương của Trẫm

thì

sao? Trẫm

không

động được vào người, Trẫm có thể ghê tởm người. Người trăm phương nghìn kế muốn hại chết Hoàng hậu,

không

phải là vì nàng họ Diệp sao?

Ngày thứ hai, Diệp Mộc Phương khởi hành

đi

Sơn Đông

thì

Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên mang theo

mộtđội thị vệ trùng trùng điệp điệp tiến đến tiễn đưa, khiến Diệp Mộc Phương hoảng sợ, các Công bộ quan viên khác

thì

thụ sủng nhược kinh. Phải biết trong lục bộ, Công bộ có cảm giác tồn tại thấp nhất, vừa

không

giống Lại bộ có quyền

không

chế bổ nhiệm quan viên, lại

không

như Hô bộ chưởng quản thuế má thiên hạ, cũng

không

có lực lượng quân đội tả hữu như Binh bộ, thậm chí cũng

không

giống Lễ bộ có thể thường xuyên tiếp xúc với hoàng thất, có cơ hội lấy lòng Thánh thượng. Tóm lại, đây là

một

bộ muốn quyền

không

quyền, muốn tiền

không

tiền, Diệp Mộc Phương bị gia gia

hắn

để lại Công bộ, cũng bởi vì thế lực Diệp gia cũng cần vươn tới Công bộ,

một

nguyên nhân khác chính là bản thân

hắn

quả

thật

đối với xây dựng, tu kiến có hứng thú, cho nên tuy rằng vừa mệt lại khổ,

hắn

vẫn là vui vẻ chịu đựng.

Kỷ Vô Cữu ngay tại đương trường đem toàn bộ quan viên Công bộ khen ngợi, tán dương, thẳng đem toàn bộ quan viên cảm động đến rơi nước mắt.

không

chỉ có thế, Kỷ Vô Cữu còn đem

một

đội mười hai thân binh ban cho Diệp Mộc Phương, công bố muốn bảo hộ Diệp Mộc Phương an toàn đến tận chân tơ kẽ tóc. Rất nhiều người nghe đến đó, trong mắt trợn trắng, Diệp nhị gia cũng chỉ

đi

sửa đường song, lại là tôn tử của Diệp Tu Danh, ai nhàn rỗi

không

có chuyện gì

đi

hại

hắn?

Sau khi tiễn bước Diệp Mộc Phương, Kỷ Vô Cữu lại tiện đường

đi

Diệp phủ,

đi

bái kiến lão sư của mình, thưởng lão

không

thiếu thứ gì. Diệp Tu Danh đối với việc Kỷ Vô Cữu đột nhiên nhiệt tình tới

không

quá thích ứng, trong đầu lập tức nảy ra rất nhiều từ

không

tốt, những từ này cuối cùng xếp thành

một

câu: rốt cuộc muốn động thủ rồi sao…

Kỷ Vô Cữu

không

biết

một

phen thân thiết trấn an của chính mình

đã

để lại bong ma trong lòng Diệp Tu Danh như thế nào. Tóm lại,

hắn

rất vừa lòng li khai Diệp phủ, trở lại hoàng cung.

Quả nhiên, Thái hậu rất nhanh

đã

biết

sự

tình ngày hôm nay, trong Từ Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của Thái hậu, nghĩ như vậy cũng

không

biện pháp hay, nhất định phải nghĩ ra biện pháp nhất lao vĩnh dật*.

*nhất lao vĩnh dật:

một

lần vất vả suốt đời nhàn nhã


Về phần Hiền phi sao, ha ha…

Hôm đó, tin tức Hoàng hậu nương nương vì kinh hách quá độ mà bệnh

không

dậy nổi truyền khắp hậu cung. Thái hậu cho rằng Kỷ Vô Cữu vì Diệp Trăn Trăn sinh bệnh mới

đi

trấn an Diệp gia, vì thế tâm tình khá hơn

một

chút, nhưng rất nhan bà ta liền phát

hiện

không

phải. Bởi vì,

hắn

thế nhưng muốn cho Hiền Phi

đi

Tĩnh Hương am tu hành

một

thời gian, vì Hoàng hậu nương nương cầu phúc!

Tu hành còn

không

phải xuất gia sao, mặc dù

không

xuống tóc, nhưng cũng là xuất gia.

một

phi tử

đang

yên

đang

lành lại bị bắt

đi

am ni



tu hành,

không

khéo cả đời đều

không

có cơ hội xoay thân.

Thái hậu tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều đảo loạn, nhưng lại

không

thể phản bác Kỷ Vô Cữu. Bởi vì Hiền Phi xưa nay đắp nặn hình tượng tích đức hướng thiện kính trọng Phật tổ, cái này tốt rồi, Hoàng thượng muốn từ trong phi tử chọn ra

một

người thân cận Phật tổ

đi

cầu phúc cho Hoàng hậu,

khôngchọn nàng ta

thì

chọn ai?

Mặc kệ

nói

thế nào,

một

là Hoàng hậu,

một

là phi tử, Hoàng hậu có thế nào cũng là Hoàng hậu, nàng muốn phi tử như ngươi làm gì ngươi liền phải làm cái đó.

Hiền Phi lúc nãy

thật

sự

sợ, nàng

không

nghĩ đến Kỷ Vô Cữu thế nhưng tuyệt tình đến vậy. Ngại cho thói quen hiền thục bấy lâu nay, nàng

không

thể chơi xấu lăn lộn, khóc lóc om xòm, chỉ có ở trước mặt Kỷ Vô Cữu liên tiếp yên lặng rơi lệ, giả bộ thập phần luyến tiếc Hoàng thượng đến tan nát cõi lòng,

không

nói

đi

cũng

không

nói

không

đi, chỉ hi vọng Kỷ Vô Cữu nhất thời mềm lòng, thu hồi thánh ý.

Quả nhiên Kỷ Vô Cữu thoạt nhìn có vẻ mêm lòng,

hắn

nói, “Trẫm khuyên ngươi vẫn là trốn

đi

trước

mộtphen

đi, ý tứ Hoàng hậu là hi vọng ngươi đem tóc cũng cạo hết, như vậy mới thành tâm.”

Hiền Phi biết Hoàng hậu có sở thích biếи ŧɦái đối với việc làm rụng hết lông tóc của kẻ khác, cho nên

không

dám do dự, nhanh chóng chuẩn bị hành trang

đi

Tĩnh Hương am.