Chương 40: Sóng ngầm

Edit: Linh San

Beta: Bách Tử Liên


Hoàng thượng bị ám sát, toàn triều chấn động. Đến khi nghe

nói

thích khách là

một

đại nội thị vệ, lại càng huyên náo.

Mấy ngày này,

không

ít người đều lặng lẽ

không

dấu vết bảo trì khoảng cách với Diệp Tu Danh, bởi vì

không

biết tiếp theo hoàng thượng

sẽ

xử lý ông ta thế nào.

Diệp Tu Danh và Lục Ly

không

có liên quan trực tiếp, nên mấy hôm nay ông ta cũng

không

đóng cửa từ chối tiếp khách, mà vẫn như thường cái gì cần làm

thì

làm. Tuy rằng bề ngoài bất động thanh sắc là vậy, nhưng thực ra trong lòng

đang

cuống cuồng.

nói

thật, ông rất hoài nghi thích khách là do Kỷ Vô Cữu tự mình sắp đặt hay

không.

hiện

giờ thích khách kia bị giam trong đại lao Hình bộ, bất luận kẻ nào

không

có thánh chỉ đều

không

thể tiếp cận, Lục Ly cũng

đang

bị giam lỏng ở nhà, do

một

đám thị vệ canh giữ.

Thời điểm nhạy cảm này, nữ quyến Diệp gia cũng

không

thể tiến cung gặp Diệp Trăn Trăn nghe ngóng.

Vì thế Diệp Tu Danh

thật

sự

cuống quýt.

Lúc này Diệp Trăn Trăn ở hoàng cung cũng nóng lòng chẳng kém. Tuy rằng nàng tương đối tin tưởng vào suy đoán của bản thân, nhưng mà...

không

có chứng cứ. Biểu ca

đã

bị giam lỏng,

một

khi tội danh thành lập... Nàng quả thực

không

dám tưởng tượng đến loại hậu quả này.

không

được,

không

thể tiếp tục ngồi đây buồn bực suy nghĩ nữa,

đi

gặp Tô Tiệp dư trước rồi

nói.

Diệp Trăn Trăn mang theo hạ nhân, thẳng tiến Lộ Hoa Cung. Tô Tiệp dư khi đó đỡ nhát kiếm kia, nên nhận được vài phần ưu ái của Kỷ Vô Cữu, nhưng Diệp Trăn Trăn lại

không

thấy nàng ta hoan hỉ đắc ý, trái lại còn có vẻ kinh hoảng. Điều này càng khẳng định suy đoán của Diệp Trăn Trăn: tên thị vệ kia

không

chết, Tô Tiệp dư sợ

hắn

khai ra nàng ta.

Hạ lệnh cho tất cả cung nhân lui xuống, Diệp Trăn Trăn

nói: "Bổn cung

thật

sự

tò mò, rốt cuộc ngươi

đãhứa cho Khang Thừa Lộc cái gì, lại có thể khiến

hắn

cam nguyện liều chết."

Ngón tay Tô Tiệp dư gắt gao nắm chặt góc áo: "Thần thϊếp

không

hiểu nương nương

đang

nói

gì."

"Khỏi vờ vịt, ngươi

không

phải con hát, diễn

không

ra kịch hay đâu."

“Có phải nương nương

đã

hiểu lầm gì

không? Trước kia thần thϊếp từng bất kính với nương nương, nay xin bồi tội trước, nếu cơn giận của nương nương còn chưa tan, muốn đánh muốn phạt

thì

cứ việc, nhưng những tội danh

không



thật

này, xin thứ cho thần thϊếp

không

thể nhận.”

"Tô Tiệp dư, ngươi

không

sợ liên lụy đến Tô tướng quân sao?"

"Thần thϊếp cây ngay

không

sợ chết đứng."

Diệp Trăn Trăn nhắm mắt: "Xem ra

không

nặng tay với ngươi là

không

được."

Thân thể Tô Tiệp dư run lên: "Nương nương người... người muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì?" Diệp Trăn Trăn nhíu mày nhìn nàng ta cười, nụ cười lạnh băng: "Bổn cung hôm trước mới có

một

cuốn sách khá thú vị, tên là "Cổ kim khổ hình lục" (tuyển tập các loại khổ hình xưa nay), vừa đúng lúc có thể cùng Tô Tiệp dư thảo luận

một

phen."

Tô Tiệp dư hoa dung thất sắc nhìn về phía sau Diệp Trăn Trăn, nức nở kêu

một

tiếng "Hoàng thượng", sau đó lập tức chạy ra cửa nhào vào lòng Kỷ Vô Cữu.

Diệp Trăn Trăn xoay người, thấy Kỷ Vô Cữ

đang

vỗ nhè

nhẹ

lên vai Tô Tiệp Dư,

hắn

nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn, hỏi: "Hoàng hậu định cùng Tô Tiệp dư thảo luận chuyện gì?"

Diệp Trăn Trăn chưa đáp, Tô Tiệp dư

đã

cướp lời, “Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương muốn dùng tư hình với thần thϊếp… Nương nương

nói, đều do thần thϊếp hại Lục Thống lĩnh chịu oan khuất, cho nên nhất định phải khiến thần thϊếp muốn sống

không

được, muốn chết

không

xong. Nhưng thần thϊếp

thậtsự

không

biết mình

đã

làm sai điều gì. Hoàng thượng, xin người hãy khuyên nhủ Hoàng hậu nương nương, để nàng

nói



ràng mọi chuyện, dù có chết thần thϊếp cũng muốn được chết nhắm mắt!” Nàng ta vừa

nói

vừa khóc, nước mắt cứ rơi

không

ngừng.

Kỷ Vô Cữu nghe thấy ba chữ "Lục Thống lĩnh", lông mày hơi nhếch lên.

hắn

đẩy Tô Tiệp dư ra: "Ngươi ra ngoài trước

đi."

Đợi cho trong phòng chỉ còn lại hai người, Kỷ Vô Cữu đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, buông mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, giọng điệu chế giễu: "Dùng tư hình với cung phi? Vì

hắn, ngươi quả là chuyện gì cũng làm được."

Diệp Trăn Trăn hít sâu

một

hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng

hắn: "Hoàng thượng, ta

không

tin ngài

khôngnhìn ra điểm đáng ngờ trong chuyện này. Tô Tiệp dư là đối tượng tình nghi, ta muốn thẩm vấn nàng, đương nhiên hợp tình hợp lý."

Kỷ Vô Cữu

không

nói

gì.

"Hoặc là

nói, ngươi căn bản vốn tính toán tương kế tựu kế, mượn gió bẻ măng?" Diệp Trăn Trăn cười lạnh.

"Ngươi vẫn luôn coi Trẫm là loại người như vậy? Luôn đổi trắng thay đen,

không

từ thủ đoạn?" Trong giọng

nói

của Kỷ Vô Cữu lộ ra

một

cỗ tức giận ngầm.

Diệp Trăn Trăn hỏi lại: "không

phải sao?"

"đã

vậy, Trẫm

sẽ

không

để Hoàng hậu phải thất vọng."

"Ngươi...!" Diệp Trăn Trăn giận đến nghiến răng, ngực do tức tối mà kịch liệt phập phồng: "Ta nhất định phải tra



chân tướng chuyện này,

không

để người vô tội chịu oan khuất."

"Trẫm mỏi mắt mong chờ."

Ngoài phòng, Tô Tiệp dư đứng trong viện, muốn nghe lén lại

không

dám, nhướn cổ cố gắng để ý động tĩnh bên trong,

không

nghe được tiếng cãi vã của hai người Đế Hậu, nàng ta có chút thất vọng.

Đột nhiên, cửa phòng "Ầm"

một

tiếng bị đá văng, Diệp Trăn Trăn thở phì phì từ bên trong bước ra, cũng

không

thèm nhìn tới Tô Tiệp dư, mặt mũi tối tăm tung váy sải bước rời

đi.

Kỷ Vô Cữu đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng nàng, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.

Tô Tiệp dư có chút vui sướиɠ khi người gặp họa. Nàng ta

đi

đến bên cạnh Kỷ Vô Cữu, mềm mại gọi

mộttiếng "Hoàng thượng".

Kỷ Vô Cữu chế trụ cánh tay nàng ta

đang

khoác lên tay

hắn, cất giọng dịu dàng gọi: "Nhu Chỉ."

Tô Tiệp dư nghe thấy

hắn

gọi thẳng khuê danh của mình, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào: "Thần thϊếp ở đây."

"Tô tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, tận trung vì nước, Trẫm

không

hi vọng cuối cùng

hắn

lại phải đeo lên lưng tội danh phản tặc." Kỷ Vô Cữu

nói

xong, đẩy tay nàng ta ra.

Những lời này tựa sấm sét giữa trời quang, đánh cho Tô Tiệp dư trắng bệch mặt: "Hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng thượng..."

"Cho nên, chính ngươi tự xem mà lo liệu

đi."

nói

xong, Kỷ Vô Cữu

không

hề nhìn nàng ta thêm nữa, chắp tay sau lưng rời

đi. Cước bộ của

hắn

thong thả, bóng lưng thẳng tắp, thân thể bị ánh tà dương kéo ra

một

cái bóng dài

trên

mặt đất, xen kẽ với những bóng cây sum suê rối loạn, lộ ra đôi chút



đơn.

Tô Tiệp dư cả người vô lực, trượt

trên

khung cửa ngồi bệt xuống đất, hai mắt vô thần.

***

Trước mặt Kỷ Vô Cữu đặt

một

thanh kiếm.

Đó là

một

thanh võ kiếm điển hình, do Quân Khí Tư sản xuất hàng loạt. Kiếm dài ba thước ba, nặng

mộtcân chín, sắt luyện trăm lần, lưỡi kiếm là thép tinh,

trên

chuôi kiếm đúc hình đầu hổ.

Thân kiếm

một

mảnh trắng bạc, nhưng hơi nghiêng kiếm đặt dưới ánh sáng,

sẽ

thấy

trên

lưỡi kiếm bén nhọn

hiện

ra

một

tầng lục quang nhàn nhạt.

Kỷ Vô Cữu

nhẹ

gõ ngón trỏ lên mặt bàn, ánh mắt dừng tại lưỡi kiếm, rơi vào trầm tư.

Sao có thể

không

nhìn ra mưu kế của Tô Tiệp dư.

hắn

biết, trong hậu cung này mỗi

một

nữ nhân đều có mưu tính với

hắn, trước mặt

hắn

phát huy đủ loại mánh lới, vì lấy lòng

hắn, vì có được

hắn, vì lừa gạt

hắn, vì khống chế

hắn...

Vì...

hắn.

Ngoại trừ Diệp Trăn Trăn.

Nàng chưa bao giờ tính kế

hắn, bởi vì nàng căn bản

không

cần

hắn. Trong mắt của nàng trong lòng của nàng,

một

chút cũng

không



hắn.

Mỗi lần nghĩ tới đây,

hắn

đều so với bị người tính kế càng thêm phẫn nộ lạnh lẽo, máu huyết tựa như chất chứa ám hỏa, hơn nữa càng ngày càng lớn, sớm muộn cũng có

một

ngày, chúng

sẽ

thoát khỏi tầm kiểm soát của

hắn, đột phát bùng nổ.

Lục Ly.

Kỷ Vô Cữu phát

hiện, cái tên này chính là

một

cái gai hóc lại trong cổ họng

hắn, nuốt

không

trôi nhổ

không

ra,

một

khi có người chạm vào,

hắn

liền khó chịu đến nỗi tâm tình nóng nảy.

Cái gọi là như xương mắc họng, đại khái chính là như thế này

đi.

Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Vô Cữu mong muốn

một

người biến mất đến thế, triệt triệt để để biến mất.

Màn đêm buông xuống, hoàng đế bệ hạ mang theo

một

thanh kiếm đến Khôn Ninh Cung.

Tim Phùng Hữu Đức nhất nhất treo lên, nửa điểm

không

dám lơi lỏng.

hắn

kêu theo toàn bộ ám vệ, đêm hôm khuya khoắt,

một

đám đại nam nhân nấp

trên

nóc nhà và dưới cửa sổ phòng Hoàng hậu nương nương,

thật

không

ra thể thống gì.

Nhưng quả tình cũng

không

còn cách nào khác.

Kết quả xấu nhất theo dự doán của Phùng Hữu Đức cuối cùng

không

phát sinh, Hoàng thượng

khôngphải đến lấy mạng Hoàng hậu nương nương. Hẳn chỉ đem thanh kiếm ném lên bàn,

nói

với Diệp Trăn Trăn: "Đây là kiếm của thích khách, lưỡi kiếm có độc."

Diệp Trăn Trăn nghe vậy, tức khắc ngồi thẳng mình, vẻ mặt nghiêm túc.

Phản ứng của nàng làm Kỷ Vô Cữu thoáng dễ chịu

một

chút,

hắn

nói: "Cho nên,

hắn

thật

sự

muốn gϊếŧ Trẫm."

Diệp Trăn Trăn híp mắt: "Hoàng thượng, ta nghĩ

không

ra lý do thích khách muốn gϊếŧ ngươi, nhưng lại nghĩ ra lý do ngươi tẩm độc lên thân kiếm."

"..."

Nàng

không

tin

hắn, nàng

không

tin

hắn.

Từ trước đến nay nàng

không

hề quan tâm đến sống chết của

hắn. Toàn bộ lo lắng của nàng đều hướng về Lục Ly, chỉ có ngờ vực là dành cho Kỷ Vô Cữu

hắn.

Kỷ Vô Cữu bỗng nhiên cảm giác đáy lòng thê lương khôn tả.

hắn

đè nén lửa giận bừng bừng

đang

tràn vào l*иg ngực, lạnh lùng

nói: "Diệp Trăn Trăn, ngươi có phải

đã

quên hay

không, ai mới là nam nhân của ngươi."

Diệp Trăn Trăn nghe thấy lời này cũng tức giận: "Nam nhân của ta

sẽ

không

ngày ngày tính toán đủ cách làm hại cả nhà ta như thế!"

"Trẫm chưa bao giờ muốn làm hại cả nhà ngươi", Kỷ Vô Cữu giương mắt nhìn nàng, hai con ngươi tựa như hố sâu rét buốt chôn giấu huyền băng ngàn năm vĩnh viễn

không

thấy mặt trời, tối tăm lạnh giá đến mức có thể đâm thẳng vào cốt tủy người ta.

hắn

nói: "Nhưng nếu Hoàng hậu lại bức Trẫm lần nữa, Trẫm cũng

không

ngại thử

một

lần."

Thấy Diệp Trăn Trăn vì những lời này của

hắn

mà sắc mặt đại biến, ngực Kỷ Vô Cữu lại càng bức bối.

"Nếu

đã

như vậy, Hoàng thượng, có thể cho ta gặp thích khách kia

một

lần

không?" Diệp Trăn Trăn hỏi.

"Tùy ngươi."

***

Kỷ Vô Cữu

nói

được làm được, hôm sau, Diệp Trăn Trăn mang theo thánh chỉ của

hắn

vào đại lao Hình bộ.

Khang Thừa Lộc là trọng phạm, bị nhốt tại Thiết lao kiến tạo đặc biệt, muốn vượt ngục hay cướp ngục, gần như là

không

thể.

hắn

bị treo

trên

giá sắt,

trên

áo tù nhân màu xám

hiện

lên vết máu loang lổ.

Mặc dù

đã

bị nghiêm hình tra tấn

một

phen, thần chí Khang Thừa Lộc vẫn còn thanh tỉnh như cũ.

hắnnhìn thấy Diệp Trăn Trăn, vẫn còn cười được: "Tội thần tham kiến Hoàng hậu nương nương,

trên

người mang xích,

không

thể hành lễ với Hoàng hậu nương nương, nương nương chớ trách."

Diệp Trăn Trăn hỏi: "Vì sao muốn ám sát Hoàng thượng?"

"Vấn đề này

đã



không

ít người hỏi qua, nương nương nghĩ là vì sao,

thì

chính là vì vậy

đi."

"Tô Tiệp dư cho ngươi cái gì tốt, bổn cung có thể cho ngươi gấp mười, chỉ cần ngươi đáp ứng khai ra tất cả chân tướng

sự

việc."

"Thỉnh nương nương khỏi cần phí lời. Tội thần nhân sinh ngắn ngủi, cho dù có ngàn vạn thứ tốt, cũng vô phúc hưởng thụ." Dám cả gan ám sát Hoàng thượng, bất kể

hắn

khai hay

không

khai, đều khó thoát khỏi cái chết.

"Bổn cung

không



ngươi rốt cuộc có

ẩn

tình gì khó

nói, nhưng mà, ngươi có biết hay

không, ngươi lần này

đã

liên lụy đến bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu người phải oan uổng tính mạng?"

"May nhờ nương nương nhắc nhở, tội thần nhớ tới

một

việc khác," Khang Thừa Lộc ngẩng đầu, ở Thiết lao

đã

nhiều ngày, mặt

hắn

đã

gầy

một

vòng, hốc mắt lõm sâu, xương gò má nhô ra, môi trắng bệch khô nứt. Có lẽ là

trên

người khá đau,

hắn

nói

chuyện

một

lúc

thì

hơi thở

đã

vừa gấp vừa có chút dồn dập, "Hôm qua có người tới gặp tội thần, đồng ý giữ lại tính mạng của ta, chỉ cần ta khai là Lục Thống lĩnh và Diệp đại nhân thông đồng

âm

mưu phản nghịch. Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng Lục Thống lĩnh trước nay đối đãi với ta

không

tệ, nên bất kể thế nào cũng

sẽ

không

vì bảo toàn tánh mạng mà hãm hại

hắn. Tuy là vậy, khó đảm bảo đối phương

sẽ

không

nghĩ ra phương cách khác ám hại, việc tội thần làm được chỉ là

nói

ra như thế, thỉnh nương nương thận trọng cân nhắc. Ta phạm trọng tội này, làm liên lụy Lục Thống lĩnh, kiếp này

không

thể hoàn lại, chỉ có thể chờ kiếp sau đền tội."

Diệp Trăn Trăn nghe xong vừa vội vừa tức. Người này đúng là giỏi bào chữa cho mình, đời này làm liên lụy người khác, lại muốn để dành kiếp sau tiếp tục trả nợ. Có điều

hắn

coi như có chút nghĩa khí,

sẽkhông

vì mạng sống mà oan uổng Lục Ly.

Vậy

thì, ai là người muốn mua chuộc

hắn?

Đáp án rất



ràng. Có thể cho người cầm thánh chỉ đến, còn có thể giữ cho

hắn

một

mạng, lại toàn tâm toàn ý đả kích Lục gia cùng Diệp gia... ngoại trừ Kỷ Vô Cữu, còn có thể là ai?

Diệp Trăn Trăn lo lắng ưu sầu về lại Khôn Ninh Cung.

Kỷ Vô Cữu quả nhiên muốn động thủ, nàng

không

biết phải làm sao bây giờ. Nàng hiểu kỳ thực chỉ cần

hắn

hạ thủ tàn nhẫn, nàng

thật

sự

không

có năng lực chống đỡ, chỉ có con đường cầu xin tha thứ. Tuy

hiện

tại Khang Thừa Lộc

không

khuất phục, nhưng người này chẳng thấy có mấy phần đáng tin, bị

mộtvòng khổ hình luân phiên hành hạ, ai có thể đảm bảo

hắn

luôn luôn kiên gan?

Tô Tiệp dư, được rồi, còn có Tô Tiệp dư, nhất định phải cạy được miệng Tô Tiệp dư.

Diệp Trăn Trăn bỗng đứng dậy: "đi

Lộ Hoa Cung"

Lúc này Lộ Hoa Cung

đã

loạn thành

một

đoàn.

Diệp Trăn Trăn vừa tới, suýt chút nữa bị

một

cung nữ đυ.ng vào, Vương Hữu Tài nhanh tay lẹ mắt, đẩy cung nữ kia

một

cái, khiến cung nữ ngã xuống đất.

Cung nữ bò dậy liên tục dập đầu tạ tội với Diệp Trăn Trăn.

"Sao lại thế này!"

"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tô Tiệp Dư bị đầu độc bỏ mình, nô tì

đang

định đến Khôn Ninh Cung bẩm báo."

Diệp Trăn Trăn vội vã tiến vào xem, thi thể Tô Tiệp dư

đã

cứng, cũng

không

biết là nàng bị đầu độc gì,

trên

người

không

có chút triệu chứng trúng độc nào, sắc mặt vẫn hồng nhuận như cũ, dung nhan diễm lệ, tựa như chỉ

đang

say ngủ.

Ngay cả Tô Tiệp dư cũng chết, tiếp theo chỉ

một

bước nữa, toàn bộ Diệp gia

sẽ

chấm hết.

Diệp Trăn Trăn có

một

loại cảm giác

không

chân thực như hồn lìa khỏi xác, nàng ngồi trước cửa sổ phòng Tô Tiệp dư, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cỗ thi thể kia.

một

lát sau, thái y đến, kiểm nghiệm ra trà của Tô Tiệp dư bị hạ độc. Diệp Trăn Trăn cũng lười truy xét.

Lại

một

lát nữa, Phùng Hữu Đức đến, mang theo thánh chỉ của Kỷ Vô Cữu, ca ngợi Tô Tiệp dư

một

phen rồi truy phong danh Phi cho nàng ta, khi hạ huyệt đương nhiên cũng theo lễ nghi dành cho Phi tử.

Tốt xấu gì cũng là nữ nhân

đã

từng sủng ái qua, bây giờ nàng ta chết rồi,

hắn

ngay cả nhìn mặt

một

lần cũng

không, chẳng biết là tâm lạnh hay là chột dạ.

Quả nhiên lòng của đế vương, vững như bàn thạch.

Diệp Trăn Trăn chỉ muốn cười lạnh.