Chương 39: Thích khách

Edit: fujiki

Beta: Bách Tử Liên


Hai mươi hai tháng chạp, tuyết rơi. Toàn bộ hoàng cung phảng phất như

đang



trên

cánh thiên nga,

một

mảnh trắng nõn yên bình. Tuyết rơi làm

không

khí lạnh lẽo cực kì, từng nhóm cung nhân

đi

tản bộ, hoạt động gân cốt.

Góc Đông Bắc hoàng cung, có

một

hoa viên

nhỏ

gọi là La Xuân Viên, nghe

nói

là do trước kia, mỗ Hoàng đế nào đó vì kỉ niệm với

một

phi tử mà mình

yêu

thích

đã

xây dựng nên. Vì nơi này hoang vu, lại đơn điệu tiêu điều, có đá mà chẳng có cây,

không

náo nhiệt như ngự hoa viên, cho nên ít có người đến. Nhưng nơi này có Phù Vọng đình, kiến trúc khá hay. Đình xây

trên

một

núi đá nhân tạo,

không

gian trống trải, là nơi cao nhất của hậu cung, đứng nhìn từ vọng đình có thể đem toàn bộ cảnh sắc hậu cung thu vào tầm mắt. Nhìn những bóng người

nhỏ

xíu

đi

tới

đi

lui trong hoàng cung, Kỷ Vô Cữu có loại cảm giác như

đang

nắm giữ tất cả trong tay,

thật

giống như

hắn

là người quyết định vận mệnh của chúng sinh trong thiên hạ.

Tại sao có người ham mê quyền lực đến điên cuồng? Bởi vì quyền lực đem tới quyền

không

chế, càng khống chế sinh tử của càng nhiều người, càng làm cho bọn họ có cảm giác an toàn và thành tựu. Từ thời tổ tiên là loài khỉ hoang dã, nam nhân

đã

được phân đẳng cấp, tranh quyền lực. Điều này

đã

dung nhập vào xương tủy của bọn họ, trải qua trăm vạn năm rèn giũa,

không

hề giữ lại mà truyền thừa hết cho đời sau và đời sau nữa.

Cho nên có thể

nói, tranh quyền đoạt lợi là bản năng của nam nhân. Chẳng qua có

một

số người bị điều kiện khách quan áp chế khiến bản năng này dần dần bị nhược hóa. Ở vương triều Đại Tề, Kỷ Vô Cữu là người có quyền lực cao nhất, thậm chí nếu khách quan đánh giá

một

câu, xét

trên

tất cả các nhân tố kinh tế, quân

sự, khoa học, kỹ thuật, nhân khẩu, tầm ảnh hưởng,… mà

nói

quyền lực của

hắn

ở đỉnh cao của nhân loại toàn tinh cầu cũng

không

sai. Đứng ở nơi cao xử bất thắng hà này,

hắn

đã

sớm đem mình ném vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, cùng các phe phái đấu đá với nhau, kinh nghiệm phong phú, kỹ xảo thuần thục, ngay cả hai danh thần đương thời Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh đều bị

hắn

dạy thành dễ bảo, có thể

nói



một

tiểu hỗn đản ngàn năm có

một.

*cao xử bất thắng hàn: ý chỉ những người quyền cao chức trọng,

không

có bạn tri tâm, chỉ có

sự

lạnh lùng và



độc; hoặc là

nói

đứng ở nơi cao

không

chịu nổi cái lạnh giá ở nơi đó.


Điều này dẫn tới hậu quả nghiêm trọng: thói quen của

hắn

là dùng phương thức đấu đá lẫn nhau để nắm quyền khống chế tất cả. Nhưng

hắn

không

biết rằng,

không

phải chuyện gì cũng có thể nằm trong tầm khống chế, càng

không

thể dụng mưu tính kế trong tất cả mọi chuyện.

Rất lâu về sau, Kỷ Vô Cữu thường xuyên nghĩ, nếu như

hắn

sớm hiểu



đạo lý này, có phải

sẽ

khôngxảy ra nhiều rắc rối như vậy hay

không.

***

Người biết Kỷ Vô Cữu thỉnh thoảng

sẽ

đến Phù Vọng đình nhìn về nơi xa

không

có nhiều, Tô Tiệp dư theo

hắn

nhiều năm chính là

một

trong số đó. Thế nên Kỷ Vô Cữu vừa đứng ở Phù Vọng đình

một

lúc, Tô Tiệp dư liền đến. Nàng tự ta tay bưng

một

cái khay, để 2 tách trà đậy nắp, Phồn Xuân

đi

theo sau nàng ta, hành lễ, sau đó đem hai tấm đệm da hồ ly đặt vào ghế đá trong đình.

Tô Tiệp dư buông khay trong tay xuống, xoa xoa cánh tay nhức mỏi, ôn nhu cười, mị thái lan tỏa, “Hoàng thượng, nơi này gió lạnh, uống chén trà nóng làm ấm thân mình

đi.”

Kỷ Vô Cữu ngồi xuống bàn đá, chén trà đầy làm Tô Tiệp dư bưng lên có chút khó khăn. Nàng ta lau sạch nước bên ngoài tách trà rồi dùng hai tay dâng lên trước mặt Kỷ Vô Cữu.

Nếu bàn về săn sóc, Hiền Phi miệng lưỡi tốt nhất, còn Tô Tiệp dư tay nghề tốt nhất. Nhiều năm qua, nàng ta gây ra bao nhiêu đại họa, đắc tội bao người nhưng vẫn sống tốt, tận tới khi Diệp Trăn Trăn tiến cung mới chân chính gặp hạn mà té ngã vài lần, nguyên nhân đơn giản chính là nàng ta luôn chú ý đến cảm nhận của Kỷ Vô Cữu.

Lúc này gió đông rét lạnh, vừa vặn cần

một

chén trà nóng làm ấm người.

Kỷ Vô Cữu tiếp nhận chén trà, hơi nhấc nắp đậy lên, thấy nước trà hồng sáng, hương thơm lan tỏa bốn phía, là Kỳ Hồng cống trà. Kỳ Môn hồng trà được xưng là đệ nhất quần phương, là danh trà lâu nay, hàng năm nhiều nhất cũng chỉ được ba bốn mươi cân đều là cống phẩm cho Hoàng thất. Kỳ Hồng trà tuy

không

phải tốt nhất, nhưng Kỷ Vô Cữu thập phần thích màu sắc và hương khí của nó, cho nên có thể

nói

lần này Tô Tiệp dư

đã

làm rất tốt, nhìn thấy Kỷ Vô Cữu sau khi ngửi xong hài lòng nếm

mộtngụm, nàng ta mới hơi yên lòng

một

chút.

Lúc này, lại có

một

người từ phía dưới leo lên.

Diệp Trăn Trăn lần nữa bị Tố Nguyệt bắt ăn vận như người buôn bán da lông thú. Tay nàng ôm lò sưởi,

trên

đầu đội

một

cái mũ da hổ, vừa nhìn thấy Kỷ Vô Cữu và Tô Tiệp dư trong đình, nàng liền quay đầu bước

đi.

Kỷ Vô Cữu giữ nàng lại, “Hoàng hậu sao

không

ngồi xuống đây?”

Diệp Trăn Trăn vốn

không

định để ý tới bọn họ, nhưng lại sợ Tô Tiệp dư giở trò, vì thế cũng ngồi xuống bàn đá.

Có lẽ bị mấy chục hèo tạo tạo thành tổn thương quá sâu, Tô Tiệp dư nhìn thấy DIỆP TRĂN TRĂN, có chút bất an.

“Thần thϊếp

không

biết Hoàng hậu nương nương tới đây, cho nên chỉ chuẩn bị hai chén trà, thỉnh Hoàng hậu thứ tội.”

“Tự nàng ấy cũng có.” Kỷ Vô Cữu nhìn Vương Hữu Tài đưa ra

một

bình sứ lớn nút kín.

hắn

lập tức biết trong bình sứ kia đựng gì, đó là Đại Hồng Bào của

hắn.

Cây trà Đại hồng Bào chính tông sinh trưởng

trên

núi Vũ Di, tổng cộng

không

quá bảy, tám cây, người thường

không

thể

đi

lên, phải huấn luyện khỉ hái, sau khi hái xuống, trải qua

một

quá trình sao chế phức tạp, mới có được cực phẩm Đại Hồng Bào. Loại trà này sản lượng

một

năm

không

đến

một

cân, toàn bộ tiến công cho Kỷ Vô Cữu, có thể

nói

là chỉ dành cho Hoàng đế. Vài ngày trước Kỷ Vô Cữu cho Diệp Trăn Trăn

một

ít, Tố Phong nấu trà với sữa dê, sau đó lọc bỏ lá rồi thêm vào chút mật ong, giữ ấm cho Diệp Trăn Trăn uống.

Diệp Trăn Trăn thực thích loại trà sữa này, Kỷ Vô Cữu

không

thích mùi sữa, cho nên chỉ nếm

một

ngụm liền

không

uống nữa. Nhưng

hắn

thích nhìn Diệp Trăn Trăn uống. Nàng uống xong

một

ngụm trà sữa,

trên

môi

sẽ

dính

một

viền mỏng, sau đó nàng

không

tự giác vươn đầu lưỡi liếʍ

một

vòng, mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Kỷ Vô Cữu đều cảm thấy yết hầu căng thẳng.

Vì thế

hắn

đem toàn bộ Đại Hồng Bào mà mình

yêu

nhất cho Diệp Trăn Trăn.

Tố Phong rót

một

chèn trà sữa

nhỏ

cho Diệp Trăn Trăn, nàng bưng lên uống, theo thường lệ liếʍ liếʍ môi, cũng

không

phát

hiện

Kỷ Vô Cữu nhìn mình. Đột nhiên, nàng nghe thấy Tô Tiệp dư hét lên, “Hoàng thượng cẩn thận!”

Nàng tập trung nhìn, phía sau lương đình thế nhưng đột nhiên xuất

hiện

một

người giơ kiếm đâm thẳng về phía Kỷ Vô Cữu. Tô Tiệp dư đứng sát bên người Kỷ Vô Cữu, Diệp Trăn Trăn mới nghe thấy tiếng thét của nàng ta

đã

thấy nàng ta nhào ra chắn trước Kỷ Vô Cữu.

Diệp Trăn Trăn phản ứng cực nhanh, lắc cổ tay, chén trà nhanh chóng bay thẳng đến trước mặt thích khách, tên thích khách vội đưa kiếm ra đỡ, chỉ trong giây lát đó

đã

đánh mất tiên cơ, Kỷ Vô Cữu đứng lên cùng

hắn

giao chiến. Diệp Trăn Trăn thấy thích khách mặc quần áo thị vệ, liền biết

không

ổn.

Lúc này, thích khách tuy rằng sử dụng kiếm giao thủ với Kỷ Vô Cữu

đang

tay

không

tấc sắt, nhưng vẫn phải ứng phó hết sức vất vả, rất nhanh

đã

rơi vào thế hạ phong. Diệp Trăn Trăn muốn bắt sống

hắnnên cũng gia nhập cuộc chiến. Hai người liên thủ, đối phương càng

không

có khả năng chống đỡ, bị

mộtchưởng của Kỷ Vô Cữu đánh bay, mắt thấy

sẽ

rơi khỏi giả sơn thạch. Sơn thạch này cách mặt đất mười trượng, người ngã xuống dưới khẳng định mạng sống khó bảo toàn. Diệp Trăn Trăn

không

chút do dự, lao người về phía rìa sơn thạch bắt lấy

hắn

ta. Trái tim Kỷ Vô Cữu nhảy vọt lên cổ họng, vội bắt lấy cổ tay nàng, dúng sức kéo về, có lẽ vì quá lo lắng, lực cánh tay của

hắn

cực kỳ lớn, kéo được cả hai người lên. Thích khách bị ném

trên

mặt đất, che ngực ho khan liên tục, Phùng Hữu Đức và Vương Hữu Tài vội nhào lên tước binh khí của

hắn

và đè

hắn

xuống.

“Ngươi điên rồi!” Mặt Kỷ Vô Cữu trắng bệch trách cứ Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn nhìn thích khách, cằm giật giật, hét lớn, “Đừng để

hắn

tự sát!”

Kỷ Vô Cữu bước nhanh qua, đạp thẳng

một

cước vào cổ thích khách, mũi chân hơi nhấc chạm vào đúng vị trí bên má

hắn, chỉ nghe

một

tiếng rắc

nhỏ, tên thích khách lập tức bị trật hàm.

Phùng Hữu Đức móc ra từ miệng

hắn

ta

một

túi giấy

nhỏ

màu đen,

trên

túi giấy có hai vết răng. Bên trong chắc chắn là độc dược,

hắn

muốn cắn nát lớp giấy bao ngoài ăn rồi nuốt độc, nhưng chưa kịp.

Diệp Trăn Trăn cuối cùng cũng thở ra

một

hơi.

Thị vệ phía dưới cũng đuổi tới, đè chặt thích khách lôi xuống. Diệp Trăn Trăn

đi

theo phía sau hỏi, “Các ngươi có biết

hắn

hay

không?”

“Bẩm Nương nương,

hắn

là tam đẳng thị vệ Khang Thừa Lộc.”

Vì thế Diệp Trăn Trăn dặn dò bọn họ, “Trông coi cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để

hắn

có cơ hội tự sát!”

Tô Tiệp dư từ trong kinh hách (hoảng sợ) tỉnh lại, liền nhào vào trong ngực Kỷ Vô Cữu, khóc đến lê hoa đái vũ.

Kỷ Vô Cữu nhưng

không

đẩy nàng ta ra.

một

tay

hắn

ôm Tô Tiệp dư, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn, ánh mắt u ám, “Vì sao sợ

hắn

tự sát?”

“Ta sợ chết

không

có đối chứng.” Diệp Trăn Trăn đáp.

“Vì sao sợ chết

không

có đối chứng?” Kỷ Vô Cữu nhất quyết

không

tha.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy Kỷ Vô Cữu rất dong dài nên

không

đáp lại mà cáo lui trở về. Trở lại Khôn Ninh Cung, nàng vẫn cảm thấy lòng dạ

không

yên.

Xuất

hiện

thích khách trong hoàng cung, vô luận thế nào, Lục Ly cũng

không

trốn thoát được tội danh thiếu trách nhiệm, nhưng đẩy chỉ là hình phạt

nhẹ

nhất. Bởi vì thích khách là

một

tên thị vệ, là thống lĩnh thị vệ Lục Ly

không

chỉ mắc tội tác trách,

không

khéo

sẽ

có người vu tội

hắn

và thích khách là cùng

một

phe, cứ theo hướng này mà nghĩ, Lục gia và Diệp gia sợ đều

sẽ

không

thoát khỏi can hệ.

Diệp Tu Danh vốn là tam triều nguyên lão, đế sư hai đời, có thể

nói

bách độc bất xâm, tội danh gì cũng

không

sợ, nhưng chỉ có tội mưu phản

thì

bất luận kẻ nào cũng

không

được phép dính vào, ông cũng

không

ngoại lệ. Mà thân phận và địa vị của ông đều quá mức nhạy cảm,

nói

ông mưu phản chắc chắn

sẽ

có người tin. Đến lúc đó chưa cần Kỷ Vô Cữu động thủ, toàn bộ nước miếng của quần thần triều đình cũng có thể trực tiếp làm ông chết đuối.

Kỳ

thật, điều làm Diệp Trăn Trăn sợ nhất là Kỷ Vô Cữu cố ý đổi trắng thay đen.

hắn

là Hoàng đế, lại kiêng kị Diệp gia

đã

lâu, nếu thừa dịp thời cơ tốt này, chụp mũ mưu phản cho Diệp gia, nhổ tận gốc cả dòng tộc nàng cũng

không

phải việc khó khăn.

Diệp Trăn Trăn càng nghĩ càng cảm thấy lo sợ, bên trong gian phòng



ràng ấm áp như mùa xuân, mà nàng lại cảm thấy

trên

người từng trận rét run.

không

được, nhất định phải bắt được hung phạm trước khi Kỷ Vô Cữu động thủ.

Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn bỗng phát

hiện

ra

một

điểm đáng ngờ: vì sao thích khách muốn gϊếŧ Kỷ Vô Cữu?

Hoặc là gan to bằng trời, hoặc là có huyết hải thâm thù, hoặc chính là mưu phản. Thời điểm Kỷ Vô Cữu đăng cơ

đã

đại xá thiên hạ

một

lần, thời điểm đại hôn lại đại xá

một

lần nữa,

hắn

cũng chưa làm ra chuyện đại gian đại ác nào, dù là ban chết cho ai cũng là kẻ gian ác đáng tội, cho nên khả năng báo thù tương đối

nhỏ.

Nếu

nói

là mưu phản, vậy lại càng kỳ quái. Cơ bản mưu phản có hai con đường:

một

là nông dân bạo loạn, hai là chính biến.

hiện

nay, thái bình thịnh thế, nông dân đều được ăn no mặc ấm, ai thèm cùng ngươi

đi

làm loạn; còn về chính biến, muốn chính biến, điều kiện tiên quyết là phải có người thừa kế ngai vàng danh chính ngôn thuận. Nghe

nói

Hoàng thất bị nguyền rủa, đời đời con nối dòng thưa thớt, đừng

nói

đến huynh đệ, Kỷ Vô Cữu ngay cả thân tỷ muội cũng

không



một

người, chi thứ lại quá xa, căn bản

không

có tư cách nhúng chàm ngôi vị Hoàng đế. Muốn gϊếŧ Hoàng đế? Được rồi, sau khi gϊếŧ

hắn, ai đến làm Hoàng đế? Muốn làm là có thể làm sao? Ai

sẽ

phục tùng ngươi đây?

Diệp Trăn Trăn phát

hiện

mình lại

đi

vào ngõ cụt. Đừng

nói

tìm ra hung phạm,

hiện

giờ đến mục đích gϊếŧ người của đối phương nàng cũng chưa đoán được.

Khoan, khoan … Gϊếŧ người, gϊếŧ người? Nếu … mục đích

thật

sự

của

hắn

ta

không

phải là gϊếŧ người?

Trước mặt Diệp Trăn Trăn giống như bỗng nhiên mở ra

một

cánh cửa.

Nàng nghĩ tới động tác vô cùng mau lẹ của Tô Tiệp dư khi đỡ cho Kỷ Vô Cữu

một

kiếm. Tô Tiệp dư chỉ là

một



gái

yếu đuối, lại chưa từng luyện công phu, tại sao phản ứng của nàng ta so với nàng và Kỷ Vô Cữu đều nhanh hơn? Thích khách ở phía sau Tô Tiệp dư và Kỷ Vô Cữu, muốn nhìn thấy thích khách trước đó phải quay đầu lại,

không

có việc gì Tô Tiệp dư quay đầu làm gì? Hơn nữa, vị trí thích khách xuất

hiện

là đối diện Diệp Trăn Trăn, nếu

nói

nhìn thấy thích khách, cũng phải là nàng nhìn thấy trước tiên chứ.

Hơn nữa,

một

nữ nhân nhát gan, chưa từng luyện võ công, phản xạ chậm, khi thấy có người cầm kiếm xông tới, phản ứng đầu tiên

không

phải là kinh sợ và thét chói tai ư? Sao nàng ta lại bỏ qua bước này, trực tiếp nhảy ra đỡ kiếm cho Kỷ Vô Cữu? Nàng ta làm sao biết



mục tiêu của đối phương là Kỷ Vô Cữu?

Liên kết tất cả hoài nghi thành

một

chuỗi, Diệp Trăn Trăn rốt cuộc tìm ra

một

lời giải thích hợp lý cho toàn bộ chuyện này: Tô Tiệp dư muốn tranh sủng đến điên rồi,

không

biết là nghe theo chủ ý của kẻ nào, cũng có thể do nàng ta vất vả suy nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma … Tóm lại, nàng ta sử dụng chiêu trò, muốn qua màn kịch đỡ kiếm cho Kỷ Vô Cữu mà lần nữa giành được hảo cảm của

hắn.

Nếu

thật

sự

như vậy

thì

Tô Tiệp dư quả

thật

ngu xuẩn. Kế này thoạt nhìn có vẻ khả thi, nếu thành công có thể khiến nàng ta Đông Sơn tái khởi, nhưng nàng ta

không

nghĩ nếu thất bại

thì

sao?

một

khi

sự

việc bại lộ,

sẽ

có vô số người bị liên lụy. Đây chính là ám sát Hoàng thượng,

không

cần biết là

thật

hay giả, đều là tội

không

thể tha thứ, đến lúc đó khí tiết tuổi già của Tô Tướng quân nhất định khó giữ được, thậm chí tính mạng cả nhà Tô gia đều có khả năng bồi theo.

không

được,

không

được. Nhất định phải nghĩ ra biện pháp làm cho nàng ta hoặc

hắn

ta nhận tội,

không

thể để trận hỏa thiêu này lan tới Diệp gia. Diệp Trăn Trăn chắp tay sau lưng, liên tục

đi

qua

đi

lại trong phòng, đầu óc chỉ có suy nghĩ này.