Chương 11: Xâu chuỗi

Nàng cùng Xuân Liên ra khỏi chỗ người bán cá. Bọn họ trên đường đi không nói gì. Mỗi người một nỗi lo khôn nguôi. Những manh mối và những người họ gặp, tất cả hình như đều hướng đến Thừa Xuyên Xuyên. Trước mắt họ đã biết được thanh kiếm cả triều đình nói đến từ lúc Hoàng Hậu tỉnh lại thật sự không phải thanh kiếm thật.

Thất Hậu Cung

Nàng bắt đầu nói những gì nàng suy đoán với hầu cận. Hai người đảm bảo rằng quanh đây không còn ai, các hầu nữ và thái giám được lệnh ra ngoài tìm thảo dược cho Tiểu Hy. Số còn lại làm việc ở trong bếp và nhà kho.

- Nếu những gì chúng ta tận mắt thấy, tận tai nghe là thật, cô có nghĩ kẻ bán thanh kiếm cho ông chủ tiệm Ling Lăng là Tiểu Ngọc?

- Nô tì cũng cùng suy nghĩ với người, số tiền mà thanh kiếm đó quy ra cũng không phải nhỏ. Hơn nữa, Tiểu Ngọc không có lá gan ăn cắp nó từ địa cấm.

Một nô tì nhỏ bé tất nhiên không có gan làm việc này. Hoặc là một kẻ tham lam, liều lĩnh hoặc là bị chủ nhân ra lệnh. Tiểu Ngọc sau khi có tiền thì đến cửa hàng cá mua một con cá mè và diễn biến sau đó là đổ tội cho Hoàng hậu là nàng.

Một ngày lại một ngày.

Hôm nay là ngày thứ sáu, tức qua canh giờ thứ mười hai đêm nay, bọn họ bắt đầu công cuộc tìm chân tướng và nêu dẫn chứng để tất cả tâm phục khẩu phục. Hai người cố gắng tìm ra những điểm bất hợp lý. Cùng nhau suy luận lần cuối.

Xuân Liên theo lối sau của Thất Hậu Cung đưa một toán người vào trong cung. Họ chùm kín cả người bằng vải nâu, kẻ nào không biết lại có thể nghĩ Xuân Liên dẫn kẻ gian vào cung.

Dưới ánh đèn ở trong cung. Tiểu Hy ngồi trên ghế, Xuân Liên đi vào, đưa tay gia hiệu cho toán người. Họ đi vào vẫn để nguyên tấm vải choàng cũ kĩ. Lúc này ba người kia, một cao lớn, một chắc nịch, một gầy gò nghe thấy giọng một nữ nhân:

- Các vị đều là người ta đã gặp. Ba người sẽ góp phần không nhỏ vào việc tìm ra sự thật trong triều đình. Xuân Liên cô nương đây sẽ hướng dẫn các vị cần làm gì trước, nói gì sau. Hứa với ta, từ giờ đến canh giờ thứ năm sáng ngày mai, tất cả phải ở trong cung.

Cả ba gật đầu sau câu nói của nàng.

Canh giờ đầu tiên của ngày thứ bảy. Hoàng cung.

Hoàng thái hậu, Tân hậu, các quan văn, các quan võ. Tất cả trang nghiêm đứng trên phía bậc thềm dành cho Hoàng tộc. Ngai vàng của nhà vua trống rỗng nhưng cao nhất. Hai ghế dát vàng rồng bay phượng múa ở hai bên ngai vàng thấp hơn một bậc. Còn lại ghế của các quan xếp theo hình cánh cung hai bên. Tất cả vẫn đang đứng.

Hoàng thượng bước ra. Ánh mắt lướt qua một lượt những người trong triều. Tất cả khi thấy người đứng đầu bước ra thì cúi đầu bái kiến:

- Tất cả bình thân

Hoàng Hậu bước vào từ cánh cửa chính. Có hai nô tì phí sau, mỗi người bưng một vật được che bằng tấm vải nhung đỏ. Sau khi bái kiến, nàng nhìn quanh trong triều. Ở đây có đầy đủ vẻ mặt cả, lo lắng có, thản nhiên có, giễu cợt càng có.

Nàng biết những người ở đây đều có thể tìm ra hoặc không đồng ý với nàng dù là quan điểm nhỏ nhất. Cũng đã sớm chuẩn bị trước. Nàng đi vào vẫn đề.

- Đầu tiên, để bắt đầu cho ngày hôm nay vụ án này, ta có một câu dành cho Tân hậu.

Thừa Xuyên Xuyên hơi nhướn mày. Nhìn thẳng về phía nàng khiêu chiến.

- Xin Hoàng Hậu cứ tự nhiên.

- Tiểu Ngọc, hầu cận của muội có ở đây không?

Tiểu Hy, Xuyên Xuyên bốn mắt đấu nhau, không đoán được ý định của đối phương. Thừa Xuyên Xuyên hơi quay đầu lại. Nàng ta thấy Tiểu Ngọc phía sau bắt đầu nhìn mình. Xuyên Xuyên hất nhẹ mũi ra phía trước. Tiểu Ngọc hiểu ý mới lên tiếng:

- Thưa Hoàng Hậu, có thần.

- Tốt...Cô là hầu cận của Tân hận mà lại đánh cắp Bảo kiếm nghe có hợp lý không?

Tất cả mở to mắt, hết nhìn nàng lại quay vào nhìn Tiểu Ngọc. Ánh nến và đèn triều đình rất sáng, mặt ả ta thì ngược lại, còn bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực.

Thừa Xuyên Xuyên bắt đầu để ý đến hai vật dưới tấm vải đỏ mà Tiểu Hy cho mang vào đây. Lẽ nào...đây là hai thanh kiếm?

- Cô đã bán thanh kiếm rồi, vậy thu được bao nhiêu? Chia sẻ cho mọi người ở đây được không? Một vạn, mười vạn, một trăm vạn hay một triệu đồng vàng?

Nói rồi, nàng đứng ra một bên, hai người nô tì phía dưới cùng nhau bước lên phía trước. Hai người đồng loạt lật miếng vải. Hiện ra là hai thanh kiếm dài. Tiểu Hy bước đến, hai tay cầm lấy hai thanh kiếm, giơ cao tay:

- Thanh kiếm bên tay trái của ta là thanh kiếm giả, được làm lại từ thanh kiếm bên tay phải. Đồng nghĩa thanh kiếm bên tay phải là thanh kiếm thật.

Mắt hoàng thượng thoáng tia nghi hoặc hỏi:

- Sao có thể chắc chắn như vậy?

Khóe môi TIểu Hy cong lên một đường. Đặt một thanh kiếm xuống. Thanh kiếm trên tay là thanh kiếm hơi gỉ sét, lại bị những vết đen làm cho mất độ sáng.

- Muốn trả lời cho câu hỏi vừa rồi, xin Hoàng thượng để ý đến thanh kiếm trên tay thần thϊếp. Thanh kiếm này rất dễ để nói là đồ giả. Chuôi kiếm không có huy hiệu hoàng tộc.

Hoàng thượng hơi nheo mắt. Chỉ tay xuống dưới, lập tức có một nô tài đi xuống lấy đồ vật kia lên, cung kính đưa cho người cầm quyền. Nhìn qua một lượt đúng là không có kí hiệu mặt trời của hoàng tộc.

- Như ngài chàng đã thấy, thanh kiếm chàng đang cầm không phải là thanh kiếm thật, đây mới là thứ Tiên đế dùng để đánh đuổi quân thù. – Nàng chĩa thanh bảo kiếm thật ra, mũi kiếm hướng về phía người ngồi trên ngai vàng.

- Như ta đã nói ban nãy, thanh kiếm này vẫn đang bị bán, hiện tại không còn là bảo vật của Hoàng thất. Và kẻ đã phạm tội phản đồ này là nô tì Tiểu Ngọc.