Chương 12: Lập Luận

Biết mình không thể chơi trò Múa rìu qua mắt thợ. Tiểu Hy cho Xuân Liên một cái gật đầu. Không gian im lặng khoảng chừng năm giây, Xuân Liên tiến vào cùng ba người theo sau. Một người trung niên cao lớn, mội lão già gầy gò và một bà cục mạch - đó là cái nhìn của những người trong triều đình dảnh cho ba người kia. Bọ họ diện kiến, rồi vẫn quỳ dưới đất.

- Bình thân hết đi, không cần câu nệ, các vị là nhân chứng hết.

Cả ba đứng lên sau lời khẳng định kia. Hai giây sau là mệnh lệnh từ Hoàng hậu khiến Tiểu Ngọc đổ mồ hôi. Tiểu Ngọc bước lên đối điện với những "nhân chứng", đầu vẫn cúi xuống.

Những người trong triều đình đình nghe được đoạn "các vị đều là nhân chứng" bắt đẩu thấy căng thẳng. Vì nhận được lệnh ba người đứng giữa chính sảnh bắt đầu tường thuật lại các sự việc giữa họ với một người nàng đó cách đây không lâu. Bô lão gẩy gò trước:

- Cách đây độ mười ba ngày, tiểu nhân có nhận được một số tiền khá lớn từ một cô gái trẻ, yêu cầu làm giả thanh kiếm của Hoàng tộc. Ban đầu tiểu nhân hết sức cự tuyệt, sau vì sức hút của đồng tiền nên...

Câu trần thuật dừng lại là ba dấu chấm lửng...tiếp nối câu chuyện là giọng ồm ồm của đại thúc cao lớn:

- Tiểu nhân là chủ một tiệm cầm đồ, mua bán bảo vật nhỏ. Cách đây cũng mười hai, mười ba hôm, một cô nương mang một thanh kiếm đến muốn bán. Tiểu nhân lúc đầu nghĩ đây là vật bình thường, nhưng sau khi xem xét thì ít nhiều nhận ra đó là bảo kiếm của Hoàng thất. Thanh kiếm và số tiền đó, tiểu nhân vẫn giữ cẩn thận.

Những cặp lông mày dần cau lại. Sự liên kết dần được hình thành. Cuối cùng là chất giọng run run của người bán cá:

- Tiểu nhân là chủ hàng cá hạ lưu ngoài chợ. Một con cá mè lớn nhất tiệm được mua bởi một nữ nhân trẻ độ mười hai, mười ba hôm trước. Hôm đó tiểu nhân nhận được khá nhiều tiền nên nhớ rõ.

Lời khai của ba người này có điểm chung là thời gian và ngân sách nhận được, sự nghi ngờ tăng cao. Tiểu Hy nói như khẳng định:

- Thật trùng hợp! Các vị đều có dấu mốc quan trọng trong cùng một ngày. Ta nhớ không nhầm thì lúc xảy ra chuyện bổn Hoàng hậu bất tỉnh tính đến nay - sau sáu ngày Hoàng thượng cho ta thời gian tìm bằng chứng, tất cả là mười ba ngày.

Mọi con mắt mở to như nhận ra điều gì sau câu nói đó. Riêng Hoàng thượng vẫn câu mày lặng lẽ suy luận một mình. Nàng tiếp lời:

- Và người được nói đến có phải...người này không? - Từ khi bắt đầu câu nói đó, nàng đi về phía Tiểu Ngọc, đến chỗ "có phải người này không?" Những ngón tay đã nâng chiếc cằm ươn ướt vì mồ hôi lên. Tất cả im lặng sau đó chờ tín hiệu từ "nhân chứng". Đáp lại là tiếng "Vâng" cùng ba cái gật đầu đầu. Hoàng hậu "đổi góc quay" hướng đến chỗ chủ tử của người vừa bị tố cáo, Thừa Xuyên Xuyên lạnh mặt, lớp trang điểm dày đến mấy cũng không giấu nổi điều đó, và cái vẻ tự cao thường ngày giờ biến đâu mất.

Chỉ có hầu nữ của ả đi gặp nhân chứng, chính bản thân ả cũng không biết những thứ vừa bị mình khinh miệt khi nãy giờ lại nói những điều có thể tố cáo mình như vậy. Cũng phải nói Tiểu Ngọc chậm một bước, sau khi gặp ba người kia lại không bịt miệng họ để mọi chuyện cho Hoàng hậu một tay "gánh" hết.

Tiểu Hy làm người tốt, gật đầu với ông chủ cao lớn một gật, người đó lấy ra một chiếc khăn, nàng lại gần lấy chiếc khăn mang đến chỗ Tiểu Ngọc:

- Lần sau đi bán "hàng" cẩn thận, không khóe mất khăn tay. Cầm lấy, giữ cẩn thận.

Tiểu Ngọc dùng đôi tay run run nhận "đặc ân" từ Hoàng hậu. Cô cũng hiểu rằng, đây là vật sẽ tố cáo việc cô từng ở chỗ cửa tiệm Linh Lăng.

Ba người kia vẫn chưa hết việc cần làm, bọn họ được hỏi lúc gặp Tiểu Ngọc là giờ nào, rồi lần lượt trả lời theo thứ tự "Cửa tiệm Linh Lăng, hàng kiếm giả, hàng bán cá"

"Giờ thìn, giờ ngọ, giờ thân"

- Bán kiếm thật vào buổi sáng, mua kiếm giả vào buổi trưa, mua cá vào buổi chiều, sắp xếp mọi chuyện vu oan cho bổn cung vào buổi tối, một ngày của cô thật có ích. À mà còn bằng chứng chứng minh cô ở hàng bán cá là: trên ý phục hôm đó của cô vẫn dây lại mùi tanh của cá mè. - Nàng lại búng tay.

Một cung nữ bước vào bưng trên tay là bộ y phục được nhắc đến. Tiểu Hy dùng hai bàn tay kéo, ý phục ngày lập tức duỗi thẳng. Ba người đứng gần nhăn mặt, mũi khó chịu đập vào mũi, họ đưa tay che mũi lại.

Đã đến nước này, Tiểu Ngọc quỳ thụp xuống, bấu lấy bàn chân nàng, nước mắt giàn giụa, giọng lạc đi, khó khăn cất lời:

- Tiểu nhân phạm tội đáng chết.

- Vậy thì ngươi nên chết đi. - Lần này là một giọng nam.