Chương 36

“Đây thật sự là một hài tử đáng thương, thân là Hoàng tộc tôn quý lại phải lưu lạc đi ăn mày, ăn cơm nhà người khác lớn lên còn bị người ác độc chế nhạo…” Đồ Thập Mị nói thân thế Lý Tiểu Nha cực kỳ đáng thương.

“Ngươi biết tới sự tồn tại của nàng từ lúc nào?” Lý Lăng Nguyệt hỏi.

“Ngay từ đầu đã biết, lúc đó ta phái người giám sát Lỗ vương phủ, ngươi làm chuyện mờ ám dĩ nhiên cũng trốn không thoát tai mắt của ta, ngươi nên tâm phục khẩu phục nhận thua đi.” Đồ Thập Mị tự tin nói với Lý Lăng Nguyệt, vừa vặn lúc đó nàng có ý tưởng lập ra một bộ giám sát, giám sát bách quan và Hoàng tộc, chỉ là thuộc loại cơ cấu bí mật, nàng không muốn làm cho triều đình bên dưới lòng người hoang mang.

Lý Lăng Nguyệt cảm thấy cổ giống như bị ai đó siết chặt, khó chịu đến hít thở không thông, khuất phục còn khó chịu hơn lấy mạng nàng.

“Rốt cuộc là khí tức bất khuất cao ngạo của Công chúa điện hạ quan trọng hay là huyết mạch duy nhất của lệnh huynh quan trọng đây?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi.

“Nàng vô tội, ta nguyện dùng mạng của ta đổi lấy.” Lý Lăng Nguyệt đành phải dùng thái độ mềm mỏng, nhẹ giọng nói với Đồ Thập Mị.

“Ngày đó ta không vô tội sao? Một câu trục xuất khỏi cung của Tam công chúa đã đủ khiến ta ở phủ Ngũ công chúa chịu hết mọi ủy khuất. Lúc ta chịu khuất nhục, lương tâm Tam công chúa có từng bất an không, hôm nay lại đi nói chữ vô tội với ta, không khỏi có chút buồn cười đi.” Đồ Thập Mị lớn tiếng nói, ngữ khí trái ngược với một phút ôn nhu vừa rồi.

Lý Lăng Nguyệt nhớ Lý Lăng Huy từng nói một câu, hoặc là không làm, hoặc là làm tới cùng, lúc này nàng mới chân chính lĩnh hội hết ý nghĩa của câu nói ấy.

“Ta chưa từng hối hận chuyện ngày đó đã gây ra, nếu có thì chính là hối hận ngày đó không có đánh chết ngươi!” Lý Lăng Nguyệt biết không thể cò kè mặc cả, ngữ khí cũng không cần mềm mỏng nhẹ nhàng nữa.

“Xem ra Tam công chúa đã quyết định rồi.” Đồ Thập Mị cười lạnh nói, trước kia xem nàng như con kiến mà giẫm đạp, hôm nay nàng cũng để Lý Lăng Nguyệt nếm thử tư vị bất lực ngày đó nàng phải chịu đựng.

Lý Lăng Nguyệt không đáp, bởi vì quyết định này cũng không phải điều nàng mong muốn.

“Người đâu, đưa Lý Tiểu Nha ra ngoài trảm!” Đồ Thập Mị gằn từng chữ ra lệnh, thị vệ rất nhanh đã tiến vào nội điện.

Lý Tiểu Nha hoàn toàn không hiểu hai nữ tử trước mắt nói cái gì, nhưng một câu cuối cùng này nàng nghe hiểu, bản năng nàng rất nhạy cảm đối với nguy hiểm. Nàng sợ đến mặt trắng bệch, sau đó ôm đùi Lý Lăng Nguyệt, trực giác mách bảo chỉ có nữ tử trước mắt mới có thể cứu nàng.

“Người là cô cô của con, xin hãy cứu con, con không muốn chết…” Lý Tiểu Nha sợ hãi khóc lóc ôm chặt đùi Lý Lăng Nguyệt, thậm chí khiến đùi Lý Lăng Nguyệt cũng phát đau.

“Ai dám động đến nàng, trước tiên phải bước qua xác của bản cung.” Lý Lăng Nguyệt tàn khốc nói, không thể xâm phạm uy nghiêm Hoàng gia, lúc này còn có thể uy hϊếp đám thị vệ, nhưng cũng không được bao lâu, nàng phải bảo vệ hài tử này.

“Lý Lăng Nguyệt, ngươi biết rõ hiện tại phản kháng chỉ là phí công, cần gì phải làm vậy?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại.

Lý Lăng Nguyệt làm sao không biết mình đang lâm vào tình cảnh vô cùng khốn đốn phản kháng chỉ phí công, nhưng khiến nàng khuất phục là chuyện ngàn vạn lần nàng không thể chấp nhận.

“Như vậy đi, bản cung lại cùng ngươi chơi cờ. Nếu ngươi thắng, bản cung sẽ lưu Lý Tiểu Nha lại, nếu ta thắng, ta vẫn có thể tha cho Lý Tiểu Nha, nhưng ngươi nhất định phải nguyện ý cam chịu, ngoan ngoãn nghe lời làm đồ chơi của bản cung, thấy thế nào?” Điều kiện Đồ Thập Mị đưa ra thập phần hấp dẫn đối với Lý Lăng Nguyệt, lấy lui làm tiến, nàng muốn Lý Lăng Nguyệt phải khuất phục cam tâm tình nguyện.

Giờ phút này tình cảnh của Lý Lăng Nguyệt đã đỡ hơn Lý Lăng Huy ngày đó rất nhiều, ở hoàn cảnh không hề có chút hy vọng nào, chỉ có thể đánh cược một lần, dù cơ hội thắng chỉ là một phần vạn, nàng cũng sẽ chấp nhận ván cờ này, bởi vì kết quả đã không thể tệ hơn.

“Nói phải giữ lời?” Lý Lăng Nguyệt không chắc chắn hỏi.

“Giữ lời, bất quá cho ngươi một cơ hội với điều kiện là ta phải đi trước ba quân.” Đồ Thập Mị cảm thấy kì nghệ của nàng vẫn có thể thắng được Lý Lăng Nguyệt, nhưng để chắc chắn hơn nàng mới đưa ra yêu cầu này.

“Ngươi biết rõ kì nghệ của ngươi giỏi hơn ta, lại để ngươi đi trước ba quân, làm sao ta có thể thắng?” Lý Lăng Nguyệt chất vấn.

“Tam công chúa, cho tới bây giờ trên đời này không có bữa ăn nào không phải trả tiền, dưới tình cảnh ngươi bị rơi vào thế hạ phong, bản cung lại cho ngươi một cơ hội, Tam công chúa có thể không cần, ta vẫn có thể như cũ đạt được mục đích của ta, chẳng qua là quá trình có thể sẽ tàn khốc hơn một chút.” Đồ Thập Mị cười nói, tuy nhiên nàng cũng muốn Lý Lăng Nguyệt ngoan ngoãn khuất phục.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Lý Lăng Nguyệt không có lựa chọn nào khác, được ăn cả ngã về không.

“Nếu Tam công chúa thua, có bằng lòng với yêu cầu của ta không?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại.

“Tất nhiên rồi.” Lý Lăng Nguyệt chần chừ một lát mới nói.

* * *

Ván cờ hạ xuống, Lý Lăng Nguyệt ôm quyết tâm phải thắng, cho nên phá lệ đánh từng quân cờ thật cẩn thận.

Mặc dù Đồ Thập Mị được ưu thế đi trước, nhưng cũng lâm vào khổ chiến, đánh từ lúc sáng cho đến khi trời tối mịt Đồ Thập Mị mới lấy được một chút ưu thế cực kỳ mỏng manh mà chiến thắng. Nếu không đi trước, đại khái lần này người thua sẽ là Đồ Thập Mị.

Lý Lăng Nguyệt nhìn ván cờ đã thua, đau đớn nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên nàng hận bản thân tài không bằng người.

“Tam công chúa, ngươi thua rồi.” Đồ Thập Mị nhắc nhở, vì để cho Lý Lăng Nguyệt khuất phục, mình phải quanh co đi một vòng lớn như vậy, Lý Lăng Nguyệt hẳn là cảm thấy vinh hạnh, mình vì nàng hao tổn rất nhiều tâm tư. Tuy nhiên cuối cùng cũng có thể đạt được kết quả mình mong muốn, Đồ Thập Mị cũng không ngại dụng tâm nhiều như thế, dù sao có cái gì có thể thư sướиɠ hơn việc Tam công chúa vô cùng tôn quý, cao cao tại thượng cam tâm tình nguyện khuất phục?

“Ngươi có thể làm nhục ta, nhưng ta muốn ngươi khôi phục thân phận Quận chúa của nàng, ta muốn ngươi phong nàng thành Nam Cương quận chúa, ban đất đai cho nàng.” Lý Lăng Nguyệt ở tình huống không có đường lui chỉ có thể cố gắng tranh thủ thật nhiều lợi thế.

“Có thể để nàng khôi phục thân phận quận chúa, nhưng bản cung muốn giữ nàng lại làm bạn bên cạnh Vĩnh Dương công chúa, Tam công chúa cũng có thể thường xuyên gặp mặt, không phải tốt hơn sao?” Dĩ nhiên Đồ Thập Mị biết Lý Lăng Nguyệt có ý đồ muốn để Lý Tiểu Nha rời xa kinh đô, tất nhiên nàng sẽ không để Lý Lăng Nguyệt được như ý. Vĩnh Dương công chúa là nữ nhi ngày đó do Đồ Thập Mị sinh ra một đôi long phượng, Đồ Thập Mị rất yêu thương nữ nhi này, tuy rằng tính tình một chút cũng không giống nàng, lại cực kỳ giống Cửu Mị, quả thực là từ một khuôn với Cửu Mị đi ra, ngây thơ ngu ngốc, vì thế Đồ Thập Mị còn yêu thương Vĩnh Dương hơn cả con trai.

Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, dùng Tiểu Nha để khống chế mình, cũng sẽ không nhượng bộ thêm nữa. Đồ Thập Mị có thể gϊếŧ mình lại đi một vòng lớn như vậy chỉ để làm nhục mình, đây là điều Lý Lăng Nguyệt không thể lý giải. Nàng nghĩ hôm nay nàng hối hận vì không đánh chết Đồ Thập Mị, ngày khác, Đồ Thập Mị cũng sẽ vì không gϊếŧ mình, lựa chọn làm nhục mình mà hối hận. Bây giờ mình chịu khuất nhục, sau này sẽ khiến Đồ Thập Mị phải trả giá thê thảm hơn. Lý Lăng Nguyệt nắm chặt đấm tay, tự thề với lòng.

“Ngươi muốn ta làm gì?” Lý Lăng Nguyệt không hề sợ hãi nhìn về phía Đồ Thập Mị hỏi.

Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt tựa hồ đã chuẩn bị tốt tâm lý bình vỡ không sợ nứt, liền biết Lý Lăng Nguyệt cuối cùng cũng lựa chọn khuất phục. Mặc dù Đồ Thập Mị biết tâm Lý Lăng Nguyệt là cỡ nào không cam lòng, nhưng ít nhất thái độ khuất phục cũng mềm mỏng, khiến Đồ Thập Mị cảm thấy sung sướиɠ.

“Lý Minh Nguyệt làm chuyện gì, ngươi dựa theo vậy mà làm, còn những chuyện khác, bản cung sẽ nói với ngươi sau.” Đồ Thập Mị nhếch khóe miệng nở nụ cười, để Lý Lăng Nguyệt làm chuyện vô cùng trơ trẽn kia, đây chính là thử thách sức chịu đựng của Tam công chúa!