Chương 35

Đồ Thập Mị để Lý Minh Nguyệt hồi phủ công chúa, lưu Lý Lăng Nguyệt ở lại. Lý Minh Nguyệt không nỡ đi, nàng còn muốn ở lại góp vui, nhưng không thể không đi. Đồ Thập Mị để Lý Lăng Nguyệt lưu lại, nhưng còn có nhất đẳng đại nội cao thủ ở một bên canh giữ bảo vệ, tuy rằng võ công của Lý Lăng Nguyệt so với những Công chúa và Hoàng tử khác không tồi, nhưng dù có giỏi về kỹ thuật công kích thì so với đại nội cao thủ vẫn là kém xa, cho nên Đồ Thập Mị không sợ Lý Lăng Nguyệt gây bất lợi.

Đêm đó, Đồ Thập Mị khiến Lý Lăng Nguyệt phải bồi nàng cùng dùng bữa, nàng là thập phần cố ý, ngươi càng chán ghét ta, ta càng phải để ngươi đâu đâu cũng nhìn thấy ta, chính là ghê tởm chết ngươi.

Lý Lăng Nguyệt vốn bị Đồ Thập Mị đưa ra điều kiện vô liêm sỉ nên không hề có khẩu vị, Đồ Thập Mị còn cố tình để mình bồi nàng ăn cơm, ngay cả đũa nàng cũng không muốn động.

“Đây chính là do đầu bếp phủ công chúa ngươi làm ra, quả nhiên thanh đạm.” Đồ Thập Mị gắp một ngụm thức ăn rồi đánh giá, Lý Lăng Nguyệt thật đúng là cực kỳ thanh tâm quả dục, không có ham muốn chuyện nam nữ, ngay cả ăn uống cũng nhạt nhẽo không có sở thích gì, quả thật là người vô cùng không thú vị, trù nghệ của đầu bếp hẳn cũng không tệ như thế.

Lý Lăng Nguyệt không đáp, nàng lười quan tâm Đồ Thập Mị, nàng không hiểu Đồ Thập Mị đem đầu bếp trong phủ mình vào cung là có dụng ý gì, dĩ nhiên nàng không bao giờ nghĩ rằng Đồ Thập Mị là muốn lấy lòng mình.

“Nếu thức ăn không hợp khẩu vị Tam công chúa, có thể kéo đầu bếp kia ra ngoài chém.” Ngữ khí Đồ Thập Mị ôn hoà nói.

“Bản cung là do nhìn thấy ngươi mới nuốt không trôi, có liên quan gì đầu bếp chứ? Đồ Thập Mị ngươi lạm sát kẻ vô tội, máu lạnh vô tình, ngày đó ta thực hối hận không gϊếŧ chết ngươi.” Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng nói.

“Từ khi ta vào cung tới nay, trừ kẻ địch ra, ta chưa từng gϊếŧ qua người nào vô tội, hôm nay nếu có gϊếŧ người bừa bãi, đều là do Tam công chúa ngươi làm hại, ngươi không gϊếŧ người, người lại vì ngươi mà chết.” Đồ Thập Mị chĩa mũi dùi vào thẳng Lý Lăng Nguyệt, nàng chính là cố ý khiến nàng ấy khó xử.

“Đồ Thập Mị, ngươi!” Lý Lăng Nguyệt nổi đóa, Đồ Thập Mị hϊếp người quá đáng.

“Tam công chúa ăn hay không ăn đây?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi lại, ngữ khí thập phần ôn nhu, thậm chí còn đưa đũa cho Lý Lăng Nguyệt.

Lý Lăng Nguyệt thật sự không muốn cầm đũa, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận đũa từ tay Đồ Thập Mị, tùy ý ăn vài miếng, thức ăn giống trong công chúa phủ, chỉ là giờ phút này nàng như đang ăn phải đất cát, khó có thể nuốt xuống.

“Quả thật Tam công chúa không phải người chỉ biết nghĩ tới lợi ích của bản thân, nếu ta gặp hoàn cảnh như Tam công chúa, ta sẽ không thèm quan tâm đến mấy đầu bếp đó, ta đâu phải Bồ Tát làm sao có thể cứu độ cho mọi người được chứ?” Đồ Thập Mị cười nói.

“Đây là sự khác biệt giữa ta và ngươi!” Lý Lăng Nguyệt khinh thường nói, con người ai cũng có lòng trắc ẩn, mình và người máu lạnh như Đồ Thập Mị há có thể giống nhau.

Đồ Thập Mị dĩ nhiên nghe được ý khinh bỉ trong lời nói của Lý Lăng Nguyệt, bất quá nàng hoàn toàn không lưu tâm, bởi vì tựa hồ nàng đã nhìn ra được cảnh tượng Tam công chúa có tình có nghĩa này khuất phục thỏa hiệp.

“Lòng trắc ẩn cứu được một nhưng sao có thể cứu hết nghìn người đây?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại.

“Đồ Thập Mị, ta không tin ngươi dám gϊếŧ nhiều Hoàng tộc như vậy, mặc dù ngươi ở trong triều nhiều năm, xây dựng thế lực, nhưng rốt cuộc vẫn là đắc thế bất chính, căn cơ chưa ổn, ngươi gϊếŧ hết những người trong Hoàng tộc, mũi tên này nhất định sẽ bị bắn ngược trở về, ta không tin ngươi dám mạo hiểm như vậy.” Lý Lăng Nguyệt biết lúc này chính là cùng Đồ Thập Mị cược một ván, muốn ngăn chặn người hiện tại đang nắm giữ ưu thế tuyệt đối thì mình phải có năng lực thoát ly tuyệt cảnh.

“Lý Lăng Nguyệt, ngươi xem thường bản cung quá rồi, bản cung sẽ không lập tức gϊếŧ nhiều người trong Hoàng tộc như vậy, bản cung gϊếŧ từng người một, từ người không quan trọng đến quan trọng, dùng nước ấm nấu ếch, Tam công chúa có từng nghe qua? Bằng không thì trước tiên ta gϊếŧ vài Hoàng tộc mà mọi người đều chán ghét, thế nhân còn vỗ tay vui mừng nữa là, sau đó để vài người trong Hoàng tộc từng có qua lại nhưng có khúc mắc chỉ chứng bêu xấu, để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau, người nào thắng phỏng chừng sẽ rất đắc ý, lại không biết một đao đang đợi phía sau. Dù gì Lý gia các ngươi đều là người không chịu thua kém, không biết tương trợ lẫn nhau. Ta chỉ cần vài người mà Tam công chúa quan tâm, bức Tam công chúa đi vào khuôn khổ cũng là chuyện khả thi, tỷ như đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ của phế thái tử Lý Lăng Huy, sống chết của nó đại khái trừ Tam công chúa cũng không ai để tâm, hoặc tỷ như…”

Lý Lăng Nguyệt cầm đôi đũa bạc trong tay, bởi vì dùng sức quá mức nên tay trở nên trắng bệch, nàng biết Đồ Thập Mị muốn gϊếŧ bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.

“Đồ Thập Mị, ta nói cho ngươi biết, Lý Lăng Nguyệt ta chết cũng sẽ không chịu khuất nhục, ngươi đừng hòng mơ tưởng!” Lý Lăng Nguyệt chính nghĩa nói.

“Tam công chúa làm vậy là chuyện bình thường, vì cứu người khác mà hy sinh cái tôi đối với Thập Mị mà nói mới là không bình thường.” Đồ Thập Mị gật đầu tựa hồ thập phần đồng tình.

Ánh mắt Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị, cơ hồ muốn ăn thịt người, nàng chưa bao giờ hận người nào như vậy.

“Xem ra vừa rồi cứu đầu bếp bất quá chỉ là thuận tiện nhấc tay một cái, là tiểu tiết mà thôi, nếu có người sắp chết đuối, người trên bờ thấy được một khúc gỗ, phần lớn sẽ ném khúc gỗ kia xuống cứu người, nhưng nếu tự mình phải xuống nước, nguy hiểm cho bản thân, phần lớn người sẽ lựa chọn thấy chết mà không cứu. Tam công chúa cũng là người bình thường thôi, sao có thể xã thân quên mình đúng không?” Đồ Thập Mị tựa hồ rất thấu hiểu.

Lý Lăng Nguyệt đương nhiên biết Đồ Thập Mị là dùng phép khích tướng, nàng thậm chí còn biết rõ, Đồ Thập Mị vòng vo như vậy, tựa hồ là khổ tâm kiểm chứng xem mình có phải người giả nhân giả nghĩa hay không.

“Đồ Thập Mị, ngươi không cần kích ta, muốn ta làm những chuyện hạ đẳng kia, ta tuyệt đối sẽ không làm.” Lý Lăng Nguyệt lặp lại, nhưng trong lòng lại biết, tựa hồ nàng không có quyền lựa chọn, nhưng nàng không cam tâm cứ khuất phục như vậy, giống như đánh gãy xương cốt của nàng, khó có thể chịu được.

“Ngươi khuất phục hay không với ta mà nói cũng không ảnh hưởng gì. Khuất phục, ta còn có thể kính trọng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, không khuất phục, phỏng chừng ta sẽ càng vui vẻ hơn, Lý Lăng Nguyệt ta từng kính sợ thì ra chỉ có như vậy, lúc nào cũng khư khư giữ lấy tiểu tiết, để đánh mất đi đại chương.” Đồ Thập Mị khinh thường nói, người tự tìm cái chết là vô dụng nhất, người như vậy chết đi nàng cũng không cảm thấy đáng tiếc. Trong mắt Đồ Thập Mị người biết quý trọng mạng sống mới có cơ hội, bằng không tại sao Hàn Tín lại nhẫn nhục, Câu Tiễn nằm gai nếm mật, người nhẫn nhục để sống sót vĩnh viễn đáng kính trọng hơn người một chút đã tìm đến cái chết.

Đồ Thập Mị thấy sắc mặt Lý Lăng Nguyệt gần như đóng băng, nàng liền biết hiển nhiên nàng ấy nghe lọt hết những lời mình nói, nhưng đại chương và tiểu tiết còn đang mâu thuẫn. Đồ Thập Mị cười thầm, tựa hồ Lý Lăng Nguyệt khuất phục chỉ còn là vấn đề thời gian.

* * *

Sáng hôm sau, nàng triệu đứa trẻ mồ côi con của Lý Lăng Huy vào cung. Năm nay nữ hài tử được sáu tuổi, ngày đó Lý Lăng Huy mưu phản, liên lụy con nối dòng, toàn bộ đều bị tru sát, mà thϊếp thân tỳ nữ của Lý Lăng Huy có thai hai tháng cũng không biết, tội mưu phản, nữ quyến đều bị bán vào giáo phường, lúc trước Lý Lăng Nguyệt bị giam cầm phải mất thật nhiều công phu mới đưa tỳ nữ kia ra được, lưu lại huyết mạch duy nhất của Lý Lăng Huy. Lý Lăng Nguyệt nghĩ mình hành sự không chê vào đâu được, thậm chí có thể giấu được Lý Lăng Húc, thế nhưng lại không giấu được Đồ Thập Mị. Ngày đó Đồ Thập Mị cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ này, chỉ là có phái người giám sát, khi đó nàng đã có dự cảm một ngày nào đó có thể sẽ cần dùng tới.

Lý Tiểu Nha thấp thỏm lo âu nhìn hai nữ tử bộ dạng cực kỳ xinh đẹp kia, hài tử này thậm chí còn không biết thân thế của mình, cũng không biết sao mình có thể vào cung, Lý Lăng Nguyệt bị giam cầm cũng không có cách nào quan tâm tới tình cảnh của Lý Tiểu Nha.

“Mau tới đây, qua gặp cô cô ngươi, nàng là cô cô ruột của ngươi.” Ngữ khí Đồ Thập Mị ôn nhu, ngoắc Lý Tiểu Nha lại.

Lý Tiểu Nha nhút nhát từng bước tới gần Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt.

Lý Lăng Nguyệt nhìn Lý Tiểu Nha, tiểu cô nương vóc người gầy ốm, cuối cùng nàng cũng tìm được người có bộ dáng tương tự Hoàng huynh đã chết của nàng, nàng biết hài tử này quả thật là con của Hoàng huynh. Quần áo trên người rách rưới, trên mặt còn có vết thương, giống như tiểu ăn mày, Lý Lăng Nguyệt thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, nàng thấy thẹn với huynh trưởng.

“Mẫu thân ngươi đâu?” Lý Lăng Nguyệt nhớ rõ ngày đó nàng có cho người đưa một số tiền lớn cho nữ tỳ kia, khi đó loạn lạc nhưng nàng vẫn an bày tốt hết thảy mọi chuyện cho tương lai.

“Không biết, người khác đều bảo ta là nha đầu không cha không mẹ.” Lý Tiểu Nha không hiểu tại sao lại sợ hãi Đồ Thập Mị, mà lại cảm thấy có chút thân thiết với nữ tử xinh đẹp này, chẳng lẽ người này thật sự là cô cô của mình sao?

Đồ Thập Mị nhếch khóe miệng, tiểu nha đầu này nhất định sẽ trở thành uy hϊếp với Lý Lăng Nguyệt, vun đắp tình cảm cho tốt vào, đến lúc đó khuất phục cũng cam tâm tình nguyện hơn một chút.

Dù sao còn có vướng bận, con người mới không nỡ tìm đến cái chết, tiếp tục duy trì sự sống.