Chương 37

“Tam công chúa, xin tắm rửa thay y phục.” Tử Sam cung kính nói với Lý Lăng Nguyệt, Tử Sam là thϊếp thân nha hoàn do Đồ Thập Mị từ phủ Ngũ công chúa mang vào cung.

Chuyện gì tới sẽ tới, Lý Lăng Nguyệt hít một hơi thật sâu mới tiến lên phía trước.

“Ngươi ra ngoài trước đi, bản cung muốn tự tắm.” Lý Lăng Nguyệt ra lệnh, nàng làm không được chuyện để thân thể của mình bị thϊếp thân tỳ nữ này nhìn thấy.

Tử Sam nghe vậy hơi do dự một chút, nhưng cũng yên lặng lui ra.

Lý Lăng Nguyệt thấy Tử Sam đã lui ra ngoài mới khó khăn cởi y phục ra, chậm chạp bước vào làn nước ấm trong dục trì, nước từ từ dâng lên đầu gối cho đến khi dừng lại trước ngực.

Lý Lăng Nguyệt cũng không có tâm tình tắm rửa, chẳng qua là nhắm mắt tịnh tâm, dòng nước ấm áp nhẹ nhàng bao quanh thân thể, khiến tinh thần cực kỳ mệt mỏi của nàng mới có thể thả lỏng một chút.

* * *

Đồ Thập Mị xử lý xong việc triều chính liền trực tiếp trở về, vừa tiến vào đã nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt đang lõa thể, bả vai lộ trên mặt nước, da thịt trắng tuyết, thân thể mềm mại che giấu dưới nước như ẩn như hiện lộ ra một cỗ dụ hoặc vô hạn. Nữ nhân này bình thường che giấu cẩn thận từng tấc da thịt, thì ra là ẩn dưới từng lớp y phục dày kia chính là một thân hình tuyệt mỹ, đây mới là Lư Sơn chân diện mục(*).

Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị tiến vào, từ trên cao nhìn xuống quan sát mình, một cỗ cảm giác nhục nhã dũng mãnh dâng lên trong lòng. Nàng vốn không thích lộ thân thể trước mặt người khác, huống chi là bị người nàng thống hận nhất nhìn thấy. Lý Lăng Nguyệt không tự giác trốn mình trong nước.

Động tác của Lý Lăng Nguyệt dĩ nhiên cũng bị Đồ Thập Mị chú ý tới, nàng nghĩ hai tỷ muội Lý gia này thật đúng là hai cực trái ngược. Lý Minh Nguyệt trời sinh hào phóng, chưa bao giờ biết chữ xấu hổ viết như thế nào, cũng chưa bao giờ sợ bị người khác nhìn thấy thân thể, Lý Lăng Nguyệt lại cực kỳ sợ thân thể bị người khác nhìn thấy.

“Ngươi đi ra ngoài!” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt không vui, thấp giọng ra lệnh.

“Hình như Tam công chúa đã quên tình cảnh hiện tại của mình.” Đồ Thập Mị nhướng mày mỉm cười nói, hiện tại Lý Lăng Nguyệt đã không còn là Công chúa điện hạ cao cao tại thượng ngày đó có thể khoa tay múa chân với mình.

“Ngươi muốn thế nào?” Lý Lăng Nguyệt căm hận đến tận xương tuỷ tình cảnh phải khuất nhục hiện tại.

“Dĩ nhiên là đi tắm, Tam công chúa nên sớm tập thành thói quen.” Đồ Thập Mị nói xong liền bắt đầu cởi y phục của mình, không bao lâu sau trên người đã không còn mảnh vải.

“Ngươi không biết xấu hổ!” Lý Lăng Nguyệt theo bản năng dời tầm mắt, nàng lớn như vậy cũng chưa bao giờ nhìn thấy thân thể của nữ nhân khác, tuy rằng cấu tạo giống nhau, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ. Đồ Thập Mị thế nhưng lại không biết thẹn thùng chút nào, thản nhiên lõa thể trước mặt mình. Thân thể Đồ Thập Mị không hề kém cạnh Lý Lăng Nguyệt, giống như thân cây tươi mới tràn đầy nhựa sống, cực kỳ mê người, chỉ đáng tiếc giờ phút này có người không biết thưởng thức.

“Người ta cũng là nữ tử, sao lại không biết xấu hổ chứ?” Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt không dám nhìn thẳng mình, thật không nghĩ tới Lý Lăng Nguyệt không sợ trời không sợ đất thế nhưng lại sợ nhìn thân thể người khác, đúng là khiến người ta bất ngờ. Đồ Thập Mị bước vào dục trì, từng bước một tới gần Lý Lăng Nguyệt. Thần kinh Lý Lăng Nguyệt căng thẳng, nàng không thể khí định thần nhàn tắm chung với Đồ Thập Mị.

“Nếu ngươi biết xấu hổ, sao còn muốn cùng nữ nhân làm ra chuyện nghịch luân?” Lý Lăng Nguyệt xem ra Đồ Thập Mị cũng giống Lý Minh Nguyệt đều là người bại hoại, không có đạo đức.

“Tam công chúa, đều là nhờ phúc của ngươi, ngày đó ta vào phủ Ngũ công chúa như thế nào, từ nơi muội muội tốt của ngươi học được những thứ này ra sao, sau đó cũng để Tam công chúa nếm thử một chút? Nghĩ đến đây, thật đúng là quả báo của Tam công chúa.” Đồ Thập Mị rất giỏi biện hộ cho bản thân, Lý Lăng Nguyệt nhất định nói không lại.

Lý Lăng Nguyệt không thèm nói nữa, nàng cảm thấy hiện tại mình có nói gì cũng không được, cũng không có khả năng cải thiện tình cảnh của mình, chỉ biết tự chuốc lấy nhục nhã.

“Hình như Tam công chúa rất khẩn trương? Là do nhìn bản cung nên khẩn trương hay là do bị bản cung nhìn không quen đây?” Đồ Thập Mị tới gần Lý Lăng Nguyệt, biết rõ còn cố hỏi, ngữ khí cực kỳ ái muội.

Đồ Thập Mị tới gần làm bản năng của Lý Lăng Nguyệt kháng cự, nàng không tự giác lui về sau, nhưng sao Đồ Thập Mị có thể để nàng lui dễ dàng như vậy.

Lý Lăng Nguyệt cảm giác thân thể trắng mịn của Đồ Thập Mị áp sát vào người nàng, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, thần kinh lập tức căng ra như dây đàn sắp đứt, nàng không chút khách khí đẩy Đồ Thập Mị ra. Nếu có thể, nàng thật muốn trực tiếp nhấn chìm đầu của Đồ Thập Mị đáng giận này, nhưng là cách đó không xa có thϊếp thân nữ thị vệ của Đồ Thập Mị, võ công của nàng vĩnh viễn không địch nổi. Thời điểm nàng đẩy Đồ Thập Mị ra, thị vệ kia liền thập phần khẩn trương tiến lại gần.

Đồ Thập Mị chưa từng tập võ, bị đẩy như vậy có chút chật vật, thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Đồ Thập Mị hơi hí mắt, trong lòng thập phần không vui, xem ra để Tam công chúa an nhàn nháo loạn như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chờ đêm nay xong việc, phải khiến nàng an phận một chút.

Lý Lăng Nguyệt đẩy Đồ Thập Mị ra, sau đó lập tức đứng dậy, bằng tốc độ nhanh nhất mặc y bào đã để sẵn một bên vào. Đồ Thập Mị triệu Tử Sam tiến vào hầu hạ mình tắm rửa.

“Khởi An, đưa Tam công chúa về tẩm cung chờ.” Đồ Thập Mị ra lệnh cho cận vệ Khởi An.

“Vâng.” Khởi An cung kính nhưng nét mặt không chút thay đổi đưa Lý Lăng Nguyệt về tẩm cung.

* * *

Lý Lăng Nguyệt vừa vào tẩm cung của Đồ Thập Mị, đã thấy sương khói lượn lờ, một hương thơm quyến rũ xâm nhập vào mũi nàng, không cần đoán cũng biết, đây là mị hương có tác dụng thôi tình. Lý Lăng Nguyệt có thể tạm thời ngừng thở, nhưng không có cách nào không hô hấp, nàng chỉ có thể tĩnh tọa, thanh tâm, hy vọng không để mị hương này quấy nhiễu tâm trí.

Rất nhanh Đồ Thập Mị đã tắm rửa xong, tiến vào tẩm cung, thấy bộ dáng Lý Lăng Nguyệt ngồi yên nhắm mắt tĩnh tâm. Nàng tự nhận mình cũng có thể xem như người có ý chí kiên định, không dễ dàng bị mê hoặc quấy nhiễu, hơn nữa nàng ở phủ Ngũ công chúa ngửi qua không ít mị hương, có sức chống cự nhất định. Lực trấn định của Lý Lăng Nguyệt cũng không tệ, quả thật là người thanh tâm quả dục, có thể duy trì lâu như vậy không bị quấy nhiễu. Bất quá mị hương này lợi hại ở chỗ cho dù tâm trí ngươi không bị nhiễu loạn, nhưng không có nghĩa là thân thể cũng không.

“Mị hương này là Lý Trì Nguyệt đưa tới.” Đồ Thập Mị cố ý kích động Lý Lăng Nguyệt, ai chẳng biết ngày đó nàng bắt Lý Trì Nguyệt viết thư đoạn tuyệt tình nghĩa cho Lý Lăng Nguyệt.

Quả nhiên Lý Lăng Nguyệt mở to mắt, ngày đó nàng nhận được thư đoạn tuyệt của Trì Nguyệt, vừa ngoài ý muốn lại vừa không ngoài ý muốn. Nàng vẫn hiểu rõ Trì Nguyệt không phải người giống nàng, nếu không Trì Nguyệt sẽ không đồng thời vừa cùng nàng giao hảo vừa cùng Lý Minh Nguyệt giao hảo, chỉ là nàng không muốn truy cứu đến tột cùng, dù sao đối với nàng Trì Nguyệt cũng biết giữ mình trong sạch. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy Lý Trì Nguyệt là người mạnh mẽ, quyết đoán, bất quá chỉ là tự bảo vệ bản thân, ngay từ đầu Trì Nguyệt đã nhìn rõ được cục diện, con kiến còn muốn sống huống chi là người. Dĩ nhiên Lý Lăng Nguyệt lý giải được là một chuyện, nhưng trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

“Vẻ mặt ngươi diễu võ dương oai thật đúng là khó coi, thì sao nào, bất quá là thấy rõ bản chất nịnh hót của một người, bản cung có tổn thất gì đâu chứ?” Lý Lăng Nguyệt lãnh đạm hỏi ngược lại, sao nàng có thể để Đồ Thập Mị chê cười.

“Chẳng lẽ Tam công chúa không biết câu nước trong quá nước không có cá, người quá xét nét thì không có bạn bè sao? Khó trách Tam công chúa cô đơn như vậy, thật sự là đáng thương.” Người như Lý Lăng Nguyệt, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, bản thân nàng trong sạch không tìm ra được một vết bẩn, cũng không chấp nhận được người khác bẩn. Nàng ấy không biết rằng, trong thiên hạ này tìm không ra người thứ hai trong sạch như trang giấy trắng giống nàng.

“Đồ Thập Mị, ngươi đừng tự cho là đúng, thế nhân thích nịnh nọt, nếu ngươi thất thế, cũng sẽ cô đơn, sao còn đi thương hại người khác làm gì.” Lý Lăng Nguyệt vô cùng chán ghét vẻ mặt tự cho là đúng của Đồ Thập Mị.

“Ta chỉ muốn cho ngươi biết, Lý Trì Nguyệt chỉ giỏi cái miệng, nàng và tỷ tỷ của ta lăn qua lăn lại trên giường không biết bao nhiêu lần. Nữ nhân Lý gia các ngươi thật đúng là chỉ biết nói cho vui miệng, không chừng Tam công chúa thử qua rồi cũng sẽ thích.” Đồ Thập Mị biết rõ những thứ này đối với sinh hoạt cá nhân của Công chúa Quận chúa đều không phải điều kiêng kỵ gì.

Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Đồ Thập Mị, không muốn quan tâm nàng ta nữa. Nàng muốn cực lực tĩnh tâm, cũng không biết là bởi vì Đồ Thập Mị tiến vào chọc giận nàng làm nhiễu loạn tâm tình nàng, hay là do thôi tình hương nổi lên tác dụng, Lý Lăng Nguyệt cảm thấy thân thể có chút nóng lên.

Đồ Thập Mị thấy bộ dáng Lý Lăng Nguyệt ngồi nghiêm trang, biết thôi tình mị hương đã có tác dụng, liền nhếch khóe miệng.

“Tuy nhiên hương này chỉ là trợ hứng, Tam công chúa cần phải hầu hạ bản cung thật tốt, nếu Tam công chúa không làm được, bản cung cũng không ngại truyền Lý Minh Nguyệt tiến cung dạy cho Tam công chúa.” Ngữ khí Đồ Thập Mị nhẹ nhàng nói với Lý Lăng Nguyệt.

(*): Thành ngữ chỉ chân tướng, sự thật. Ở đây có nghĩa là do y phục che mất thân thể xinh đẹp thực sự của Lý Lăng Nguyệt