Chương 119

Lý Tuyết Nhiễm được phong Hoài Dương quận chúa, đất phong năm trăm hộ, hoàng kim ngàn lượng, đối với đứa con mồ côi của phế Thái tử, chừng này đây đất phong thật sự không tệ, bao nhiêu nữ nhi ruột thịt của Lý Lăng Húc, cũng chính là những công chúa chính tông, cũng chỉ được nhận nhiêu đó, tất nhiên chuyện này có liên quan đến Lý Lăng Nguyệt. Nói đến tối chính tông công chúa, nữ nhi duy nhất của Thái hậu, Vĩnh Dương công chúa, đất phong của nàng ba ngàn hộ, hoàng kim vạn lượng, lại được ban thưởng thêm đại phủ công chúa, mà phủ đệ này một chút cũng không kém thân vương vương phủ. Đây mới chỉ là những gì được ban cho bên ngoài, bên trong Thái hậu còn lén trợ cấp, so với vẻ bên ngoài này chỉ có nhiều hơn chứ tuyệt đối không hề ít đi, so với năm đó Lý Lăng Nguyệt được ban thưởng thậm chí còn nhiều hơn. Chỉ trách Vĩnh Dương ngây ngốc, đối với đống sính lễ khổng lồ này một chút khái niệm nàng ta cũng không có.

Lý Tuyết Nhiễm vui vẻ không thôi, nàng cuối cùng cũng không còn ăn nhờ ở đậu, coi như là người có gia nghiệp, đương nhiên, không thể so với Vĩnh Dương, đứa ngốc kia cũng không khiến nàng cảm thấy khó chịu, vì làm sao nàng so được với một công chúa được sủng ái cơ chứ? Nhưng trong lòng nàng cũng rất có cảm giác ưu việt, chỉ cần ôm bắp chân to lớn này của Vĩnh Dương, muốn giữ những thứ mà công chúa cho mình, còn phải lấy lòng nhiều nhiều.

Đều là tân nương sắp gả, phẩm cấp tất nhiên sẽ được thể hiện trên giá y, giá ý của Vĩnh Dương tuy cực kỳ rườm rà phức tạp, nhưng lại hết sức đẹp đẽ quý giá, lại không mất đi vẻ trang trọng của công chúa. Dù vậy, đến khi mặc vào, cũng thấy Vĩnh Dương khổ sở tội nghiệp không ít.

Giá y Lý Tuyết Nhiễm tương đối đỡ hơn một chút, tuy vậy cũng vô cùng cầu kỳ. Thời điểm mặc xong trang phục và trang điểm xong xuôi, cả hai nhìn tướng mạo nhau, rồi ngây người. Đặc biệt là Vĩnh Dương, càng lớn nàng càng giống Đồ Thập Mị, dung nhan vốn diễm lệ phi phàm, sau khi trang điểm, quả thực là tuyệt sắc thiên hạ. Nhìn mỹ nhân trước mắt, Lý Tuyết Nhiễm lại nhớ tới tình cảm tốt đẹp giữa cô của nàng và Đồ Thập Mị, Vĩnh Dương đẹp như vậy khiến nàng cũng sản sinh ra vài ý muốn chiếm lấy. Ấn tượng đó làm Lý Tuyết Nhiễm chợt nhận ra, thì ra chỉ cần sắc đẹp, không liên quan tới nam nữ, cũng có thể nảy sinh ra ý muốn chiếm đoạt.

Lý thị lớn lên diện mạo ra sao thì Lý Tuyết Nhiễm lớn lên diện mạo thế đấy, tuy không diễm lệ nhưng lại mang theo một vẻ tú nhã dịu dàng. Đã vậy hôm nay trang điểm lên đẹp tới mức Vĩnh Dương không tài nào rời tầm mắt được.

“Tuyết Nhiễm hôm nay đẹp quá!” Vĩnh Dương kinh hãi than, Tuyết Nhiễm đẹp như vậy làm nàng cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

“Vĩnh Dương đẹp nhất!” Lý Tuyết Nhiễm cũng không phải khiêm tốn. Vĩnh Dương tuy có điểm ngu ngốc, nhưng dung nhan quả thật không thể chê.

“Chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng nhau đúng không?” Vĩnh Dương cầm lấy đôi bàn tay lành lạnh của Lý Tuyết Nhiễm hỏi, năm ngón tay gắt gao nắm chặt.

Lý Tuyết Nhiễm cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vĩnh Dương, nhìn đôi mắt trong suốt đầy mong đợi kia, trong lòng nàng hơi xúc động, có lẽ luôn luôn ở cùng nhau cũng không phải chủ ý xấu.

“Ừm. Luôn luôn ở cùng nhau.” Lý Tuyết Nhiễm gật đầu nói.

Ngoài hai tân nương sắp gả phải trang điểm thay đồ còn có Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt. Mới buổi sáng, Đồ Thập Mị đã lôi kéo Lý Lăng Nguyệt tắm rửa cùng nàng. Lúc đầu Lý Lăng Nguyệt không chịu, nhưng mãi vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Đồ Thập Mị, đành phải đi theo nàng ấy.

Đồ Thập Mị ra lệnh cho cung nữ hầu hạ lui xuống hết, chỉ chừa bản thân nàng và Lý Lăng Nguyệt ở trong ao suối nước nóng. Nàng cởi bỏ quần áo, thân thể liền xinh đẹp hiện lên. Cánh mông căng tròn, vòng eo mảnh khảnh, hai khỏa mềm mại đầy đặn, cặp đùi thon dài xinh đẹp, kéo dài đến bụi cỏ như ẩn như hiện. Lý Lăng Nguyệt cũng không biết đây là lần nhìn thứ bao nhiêu, nhưng dù vậy, nàng vậy sẽ cảm thấy không được tự nhiên như mới trông thấy lần đầu vậy, đặc biệt là Đồ Thập Mị còn đứng một bên tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.

“Công chúa nếu không quen không có người hầu hạ, vậy thì để Thập Mị làm thay, ổn không?” Thân thể Đồ Thập Mị dán vào Lý Lăng Nguyệt, ái muội hỏi. Nàng rất vui khi thấy công chúa điện hạ tháo thắt lưng cởϊ áσ.

“Ngươi xuống nước trước đi, ta xuống sau.” Lý Lăng Nguyệt có chút bối rối nói, nhưng trong lúc nàng nói, vạt áo của nàng đã bị Đồ Thập Mị giải khai. Ngón tay tinh tế xinh đẹp lướt đi trên người Lý Lăng Nguyệt, nhìn như đang cởϊ qυầи áo nhưng thực chất ngón tay sờ đến chỗ nào, lại trêu chọc chỗ đó.

“Đừng nháo.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy Đồ Thập Mị gần đây càng thích chuyện giường chiếu, ngày nào cũng chi hoan. Dĩ nhiên, bản thân nàng cũng không khá hơn chút nào, cơ thể càng ngày càng dễ bị Đồ Thập Mị trêu chọc, mà ý chí cũng sớm không còn kiên định được như lúc trước. Chẳng qua là trước khi tắm cả hai đã có một hồi hoan hảo, Lý Lăng Nguyệt không nghĩ sẽ lại tiếp tục làm trong ao thêm một hồi nữa. Thời điểm cũng không còn sớn, nàng không thể vì thế mà bỏ lỡ giờ lành đại hôn của Vĩnh Dương và Tuyết Nhiễm, đành không thể tùy ý phóng túng. Lý Lăng Nguyệt bắt cái tay không biết quy củ của Đồ Thập Mị, ngăn cho Đồ Thập Mị làm mấy chuyện xấu đó nữa.

Đồ Thập Mị thấy dáng người Lý Lăng Nguyệt, có chút khắc chế không được xúc động muốn làm mấy chuyện xấu, nhưng dù sao nàng cũng là người tự biết khắc chế bản thân, ngày sau còn dài, còn nhiều cơ hội, hôm nay là đại hôn của Vĩnh Dương, quả thật không thể phóng túng. Ngay lập tức, Đồ Thập Mị buông cơ thế Lý Lăng Nguyệt ra, từng bước đi tới ao nước ấm.

Đồ Thập Mị cảm thấy nhất cử nhất động của Lý Lăng Nguyệt đều như tranh vẽ, dáng người đẹp tới mức làm nàng lại muốn nổi lên du͙© vọиɠ. Tóc dài được vén lên, tuy thân thể Lý Lăng Nguyệt không được đầy đặn như nàng, nhưng lại mang đến một mỹ cảm khác.

Bại lộ thân thể trước mặt Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt cũng thấy không được tự nhiên lắm, nàng nhanh chóng bước vào trong ao. Nước ấm bao bọc thân thể giúp nàng thoải mái hơn một chút.

“Giúp ta tắm rửa có được không?” Đồ Thập Mị làm nũng, nàng thư thái không muốn động tay động chân, chi bằng để cho Lý Lăng Nguyệt thay mình làm.

Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị nhắm mắt lại chờ mình thay nàng tắm rửa, khẽ nở một nụ cười sủng nịch, thật ra Đồ Thập Mị là một người rất lười, chỉ đối với việc triều chính là chịu khó. Lý Lăng Nguyệt thay Đồ Thập Mị lau sạch từng tấc da thịt, mềm mại mà kiên nhẫn. Chẳng qua, tới chỗ ngực kia, tay Lý Lăng Nguyệt lại dừng lại. Chỗ bị chủy thủ đâm kia sau ba lần xoa dược tốt nhất trong cung đình, vết sẹo đã phai nhạt đi rất nhiều. Vui mừng vì việc đã qua, cảm thấy thật tốt khi nàng tránh được một đao này, nhưng chỉ có Lý Lăng Nguyệt biết, đối với vết đâm, tâm tư nàng có bao nhiêu phức tạp, là đau lòng cho Đồ Thập Mị, là hổ thẹn với vương triều Lý thị, khiến nàng luôn không dám nhìn thẳng vào vết đâm. Nhưng hôm nay, khoảnh khắc mà ngón tay nàng chạm đến vết thương này, Lý Lăng Nguyệt phát hiện đau lòng cho Đồ Thập Mị lẫn hổ thẹn đã quá đủ rồi.

Đồ Thập Mị tất nhiên cảm nhận được ngón tay Lý Lăng Nguyệt dừng lại trên vết sẹo trước ngực nàng. Đồ Thập Mị còn nghĩ rằng Lý Lăng Nguyệt sẽ cố quên đi, thẳng đến thời điểm Lý Lăng Nguyệt lưu luyến vuốt ve nơi đó, nàng liền nhận ra chỉ tại một khắc này, Lý Lăng Nguyệt mới chính thức nhìn thẳng vào tình cảm của nàng. Đồ Thập Mị nhịn không được mở mắt ra, nàng muốn thấy vẻ mặt của Lý Lăng Nguyệt lúc này, nàng muốn ngắm nó cho thật rõ. Quả nhiên, vừa mở mắt ra, vẻ mặt đau lòng của Lý Lăng Nguyệt liền ánh vào trong mắt nàng, còn bao nhiêu cảm xúc phức tạp khác trộn lẫn trong đó đều bị Đồ Thập Mị xem nhẹ, nàng chỉ cần sự đau lòng này là đủ rồi.

“Khi đó nhất định rất đau.” Lý Lăng Nguyệt rốt cuộc vẫn nói ra.

“Khi đó nơi đấy đau, nơi này càng đau hơn.” Đồ Thập Mị nắm bàn tay Lý Lăng Nguyệt lướt theo vết sẹo tới trái tim, đem ngón tay Lý Lăng Nguyệt đặt lên trái tim của nàng.

“Thực xin lỗi…” Lý Lăng Nguyệt cảm nhận được trái tim Đồ Thập Mị đập từng nhịp, nàng đã từng không hối hận khi đâm một đao này, nhưng hôm nay, nàng cảm thấy may mắn nhường nào khi Đồ Thập Mị còn sống.

“Đều đã trôi qua rồi. Dù sao thì ngươi cũng đã đáp ứng từ nay về sau sẽ ở bên cạnh ta, chờ trăm năm sau, hoàng quyền cũng sẽ bình yên vô sự trở về trong tay đích mạch Lý thị thôi.” Đồ Thập Mị thật thà nói.

Lý Lăng Nguyệt nghe xong, im lặng không nói gì. Nàng biết, đây đối với các nàng mà nói, chỉ có thể như thế. Đều đã thối lui từng bước, vì muốn các nàng có được phần ân tình như ngày hôm nay mà Đồ Thập Mị đã nhượng bộ rất nhiều, nàng không thể đòi hỏi thêm được nữa.

“Mới đó mà đã tới đại hôn của Vĩnh Dương, thì ra nhoáng một cái mà mười năm đã qua đi. Kỳ thật chúng ta đều đang bất tri bất giác già đi.” Đồ Thập Mị lái sang chuyện khác, chẳng qua là đề tài này khiến nàng bỗng cảm thấy có chút thương cảm: nàng có thể cầm quyền thiên hạ, nhưng lại chẳng có cách nào nắm giữ được thời gian trong tay.

“Nhưng người vẫn còn đẹp như vậy, nhìn qua chả khác tỷ tỷ Vĩnh Dương chút nào.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy dù có mười năm trôi qua thêm nữa, Đồ Thập Mị chắc chắn vẫn sẽ không có quá nhiều biến hóa.

“Lý Lăng Nguyệt, bình thường ngươi thật sự rất keo kiệt, hiếm lắm mới khen dung mạo của ta. Lần này đúng là hào phóng ít có.” Nghe Lý Lăng Nguyệt khen làm tâm tình u ám thương cảm của Đồ Thập Mị đảo mắt biến mất, cảm xúc giờ đây của nàng vô cùng tốt.

“Ngươi biết ta chưa bao giờ để ý dung mạo người khác, duy nhất chỉ có ngươi, độc nhất vô nhị.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy độc nhất vô nhị đặt ở trên người Đồ Thập Mị cực kỳ thích hợp, dung nhan Đồ Thập Mị là chọn ra trong ngàn vạn dung nhan mới có được.

“Ta đây cũng không sợ già rồi sắc tàn, chẳng qua là hy vọng lúc ta còn thừa mĩ mạo, người ngắm nhìn rồi cảm thấy đẹp, đẹp đến nỗi kìm lòng không được.” Đồ Thập Mị cười nói, nàng biết Lý Lăng Nguyệt không phải phàm phu tục tử bình thường, bằng không sao nàng cứ nhất quyết chọn trúng Lý Lăng Nguyệt, độc nhất vô nhị đối với nàng mà nói là lời khen, cũng là sự thừa nhận tốt nhất rồi.

“Ta cho là, chuyện gì ngươi cũng biết.” Lý Lăng Nguyệt mỉm cười nói một câu.

Đồ Thập Mị càng đậm ý cười.

Tắm rửa xong, cung nhân đã sớm chuẩn bị cung bào. Cung bào là cung bào được đặt may, không phải phượng bào, cũng không phải hoàng đế long bào, ngược lại giống như kết hợp những thứ đẹp đẽ quý giá của hai loại đó vào cung bào này, tượng trưng cho quyền lực tối cao, nhưng lại cách ngôi cửu ngũ tôn sư một bước xa. Mà cung bào chuẩn bị cho Lý Lăng Nguyệt, cũng không phải phối theo Đại trưởng công chúa cung bào, là cung bào đặc chế được kết hợp giữa hoàng hậu cùng Đại trưởng công chúa. Tuy hai kiện này cũng không cùng kiểu phối, nhưng để bên cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi, đây hiển nhiên là do Đồ Thập Mị cố ý gây nên.

Lý Lăng Nguyệt nhìn cung bào hoàn toàn mới, có chút do dự, nàng không để ý cách phối của Đồ Thập Mị, chỉ cần Đồ Thập Mị không xưng Đế, thì nàng có thế mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng đằng này, phượng bào của nàng ấy cùng với cung bào của mình lại xứng đôi với nhau, hoàn toàn ám chỉ. Hơn nữa, cách phối này hiển nhiên không hợp với thân phận Đại trưởng công chúa của nàng, cũng không hợp với lễ nghi.

“Mặc vào.” Đồ Thập Mị ra lệnh cung nhân đem cung bào được gấp chỉnh tề mở ra, hết sức đẹp đẽ quý giá, hoàn toàn thể hiện được sự trang quý của hoàng hậu lẫn công chúa.

“Không hợp với lễ nghi.” Lý Lăng Nguyệt lắc đầu.

“Ai dám nói sao?” Đồ Thập Mị không cho là đúng, nàng muốn cho thiên hạ biết Lý Lăng Nguyệt là nữ nhân của nàng.

“Nhưng mà…” Lý Lăng Nguyệt vẫn cảm thấy không ổn.

“Ngươi không mặc, trễ giờ lành, ta cũng mặc kệ.” Đồ Thập Mị cương quyết nói, sau đó kêu cung nhân thay nàng khoác lên cung bào đặc chế cao quý.

“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa.” Lý Lăng Nguyệt thấy bây giờ quả thật không còn sớm, không thỏa hiệp cũng không được.

Đồ Thập Mị gật đầu, Lý Lăng Nguyệt mới bằng lòng mặc vào.

Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt cùng thay trang phục xong, xứng đôi tới mức chói mắt, ngay cả cung nhân cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

“Nương nương cùng công chúa điện hạ đúng là trời sinh một đôi.” Trịnh lễ liền khen tặng, nhưng không hề có một chút vuốt mông ngựa nào, bởi vì hắn quả thực cảm thấy Lý Lăng Nguyệt và Đồ Thập Mị đứng bên nhau thập phần xứng đôi.

Đồ Thập Mị thấy vậy, hiển nhiên cực kỳ hài lòng, không uổng phí công sức nàng sai người làm riêng cung bào cho mình và Lý Lăng Nguyệt.

Đồ Thập Mị cùng Lý Lăng Nguyệt vừa bước chân vào đại điện, văn võ bá quan liền nhìn thấy hai nữ nhân hết sức cao quý đẹp đẽ, vốn tân gả công chúa và quận chúa mới nên là người được chú ý nhất, giờ phút này thế nhưng lại bị Thái Hậu cùng Đại trưởng công chúa giọng khách át giọng chủ, không người nào dám bỏ qua. Người sáng mắt lập tức nhìn ra manh mối trên cung bào, rất nhiều lời đồn đãi công chúa vô cùng gần gũi với Thái Hậu, cùng ăn cùng ngủ, nay xem ra lời đồn đãi đó cũng không phải giả. Dù vậy, không người dám hé răng, loại chuyện này, ngươi biết ta biết, trong lòng biết rõ ràng, nhưng chỉ có thể làm bộ như không biết, mặc dù Thái Hậu có điểm không kiêng nể gì hết, nhưng ngay cả xưng đế nàng ta cũng đã nghĩ đến, thì không có gì không dám làm.

Chủ tọa an bài cũng rất có ý tứ, Thái Hậu và Đại trưởng công chúa song song ngồi ở vị trí cao nhất, giống như hình ảnh Đế Hậu ngồi chung, mà chân chính hoàng đế cùng hoàng hậu lại ngồi ở hàng thứ hai, so sánh với những người còn lại thì hơi có vẻ ảm đạm thất sắc. Lý Cảnh Thái từ lần ám sát thất bại trước của Lý Lăng Nguyệt, liền nhận ra mẫu hậu hắn có sát ý, nhưng không có ý đoạt mệnh, rốt cuộc vẫn niệm tình mẫu tử. Không có ưu buồn sinh mệnh, hơn nữa còn bị quản chế không thể nhúc nhích, hắn biết muốn đoạt lại quyền lực trong tay mẫu hậu là vô vọng, có chút ý chí tinh thần sa sút, nhưng cũng an phận không ít, chỉ vì hôm nay là ngày đại hôn của muội muội, hắn mới có cơ hội xuất hiện trước mặt văn võ bá quan.

Lý Lăng Nguyệt từng bước một đi theo Đồ Thập Mị hướng đại điện, đến chỗ chủ tọa, văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, vừa có cảm giác quân lâm thiên hạ, bên người vừa có nữ nhân mà mình âu yếm, khóe miệng Đồ Thập Mị hơi hơi giương lên.

Tâm tình Lý Lăng Nguyệt phức tạp không thể phức tạp hơn, trong nháy mắt, nàng cảm thấy Đồ Thập Mị tựa như Đế vương, mà nàng chính là hoàng hậu của nàng ấy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính văn kết thúc, chương tới là phiên ngoại…

18/12/2019_12h17