Chương 120: Phiên ngoại

Vĩnh An năm thứ mười, Thái hậu cầm giữ triều chính hơn mười năm không nhϊếp chính nữa, quyền lực truyền lại cho Hoàng đế Lý Cảnh Thái đã hơn bốn mươi tuổi. Sau khi Lý Cảnh Thái lên cầm quyền, chuyện thứ nhất hắn làm đó là sửa niên hiệu, cải nguyên trữ vị. Lý Cảnh Thái tuy làm hoàng đế vài chục năm nhưng, nay mới chính thức cầm quyền, tuy vậy, hắn cũng bó tay bó chân, hắn muốn phế đi Hoàng Thái tử Lý Trinh, người luôn khiến lòng hắn phiền muộn, chẳng qua Lý Trinh đã gần ba mươi tuổi, tước vị cũng đã phong, làm hắn muốn phế đi cũng không thể phế được. Cũng may Thái Hậu đã đi Đông Đô an dưỡng tuổi già không trở về, Lý Cảnh Thái mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, nàng là cự thạch đặt ở đỉnh đầu hơn suốt mười năm nay. Năm đầu tiên Lý Cảnh Thái cầm quyền, trong lòng vẫn còn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mẫu hậu hắn ngày nào đó lại đổi ý hồi kinh, qua một thời gian dài, bóng ma mới dần dần biến đi một ít, Lý Cảnh Thái đang muốn đại triển quyền cước, chẳng qua sau nhiều năm uất ức lẫn thất bại không khỏi làm giảm sút ý chí hắn, cũng khiến thân thể hắn suy sụp, hơn mười năm làm kiếp Đế vương này của hắn nhất định tràn đầy tiếc nuối.

Tại vị năm năm, Huệ đế Lý Cảnh Thái băng hà, Hoàng Thái tử Lý Trinh ba mươi lăm tuổi đăng cơ, năm tiếp theo cải nguyên Trường Ninh, mở ra hơn ba mươi năm thịnh thế, sử xưng Trường Ninh chi trì.

* * *

“Hoàng tổ mẫu ở Bình Âm huyện có mạnh khỏe không?” Lý Trinh từ nhỏ đi theo bên người Đồ Thập Mị mà lớn lên, có thể nói hắn là do Đồ Thập Mị một tay bồi dưỡng, đối với Hoàng tổ mẫu của chính mình sùng kính lẫn bái phục phát ra từ nội tâm. Trên danh nghĩa, Thái hoàng thái hậu ở Đông Đô, trên thực tế, chỉ có số ít người biết Thái hoàng thái hậu ở Bình Âm huyện. Lý Trinh còn cố ý ra lệnh cho người xây dựng một hoàng cung loại nhỏ ở Bình Âm huyện tu để Hoàng tổ mẫu và cô nãi nãi an dưỡng tuổi già.

“Hết thảy mạnh khỏe, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm.” Hạ nhân từ Bình Âm huyện trở về bẩm báo chi tiết, các lão quý nhân ngày qua ngày sống rất tốt, thậm chí có thể dùng từ náo nhiệt đến hình dung.

* * *

Lý Trì Nguyệt rất không vui, Đồ Thập Mị chết tiệt sao không hảo hảo lưu lại kinh thành ở Đông Đô đi? Dắt theo Lý Lăng Nguyệt cùng nhau đi tới Bình Âm huyện làm gì không biết? Cứ nghĩ đến Đồ Cửu Mị vốn luôn khắp nơi lấy chính mình làm trung tâm, từ sau khi Đồ Thập Mị đến đây, liền một tiếng muội muội, hai tiếng muội muội. Vừa nghĩ tới chuyện đó, tâm nàng liền nhộn nhạo, những ngày thanh tịnh của nàng vậy là một đi không trở lại, quý phủ của nàng cả ngày đều cãi nhau, nhưng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, lửa giận nói có bao nhiêu thì nàng liền tích bấy nhiêu.

Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt tới Bình Âm huyện định cư, căn bản cũng không có gì to tát, ai biết Lý Minh Nguyệt bị cái gì, thế nhưng cũng đi theo đến, cứ thế sống ở quý phủ Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt tìm mọi cách đuổi cũng không đi. Lý Minh Nguyệt đến đây, không nóng nháo thì không phải Lý Minh Nguyệt.

* * *

Lý Minh Nguyệt hôm nay lôi kéo Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt, Lý Trì Nguyệt cùng nhau chơi trò trí tuệ, người thua phải bị quẹt mực lên mặt, đương nhiên Đồ Cửu Mị hoàn toàn không có tư cách ra sân, chỉ số thông minh của nàng dễ dàng bị những người khác nghiền áp, đành phụ trách bưng trà rót nước, kiêm đấm lưng.

Trò chơi nếu luận trí lực, Đồ Thập Mị sẽ bị quẹt ít nhất, Lý Trì Nguyệt tiếp theo, Lý Lăng Nguyệt cùng Lý Minh Nguyệt không sai biệt lắm. Vì thế mặc kệ Đồ Thập Mị có bị thua nhiều thắng ít hay không, những người khác kiên quyết sửa lại thành trò chơi kết hợp trí tuệ và vận khí.

Đồ Thập Mị không tài nào hiểu được, nàng đường đường là Thái hoàng thái hậu, lại bại trước vận khí. Trong khi đó, Đồ Cửu Mị chỉ có chơi trò dựa vào may mắn hoàn toàn thì mới có tư cách ra sân, cố tình thằng nhãi này vận khí tốt đến mức chắn cũng ngăn không được, quả thực là chỉ dựa vào may mắn mà nghiền áp người khác. Chơi được vài lần, mọi người cũng không cùng nàng chơi mấy trò chỉ dựa vào may mắn nữa.

Lý Trì Nguyệt vậy mà lại nguyện ý cùng Đồ Thập Mị chơi trò đấu trí, tuy rằng thắng thua bất phân, nhưng ít nhất còn có thể thắng. Năm đó, nàng ăn không ít uất khí bởi Đồ Thập Mị, có thể thắng Đồ Thập Mị khi chơi trò chơi, khiến Đồ Thập Mị tức đến mắc nghẹn, Lý Trì Nguyệt trong lòng hả hê vô cùng.

Tựa như giờ phút này, Lý Trì Nguyệt lấy một chút ưu thế may mắn đánh bại Đồ Thập Mị, Đồ Thập Mị sắc mặt quả nhiên khó coi, còn bị Lý Trì Nguyệt nói thành người thua cuộc không dậy nổi.

Lý Minh Nguyệt vô cùng nóng ruột được quẹt mực lên Lý Lăng Nguyệt, còn Lý Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy nhóm người thật nhàm chán, nàng bị nửa đẩy nửa kéo vào chơi chung, đương nhiên Lý Lăng Nguyệt không hề muốn gặp Lý Minh Nguyệt chút nào, đặc biệt là Lý Minh Nguyệt còn thường xuyên lấy lòng Đồ Thập Mị, chừng này tuổi rồi mà vẻ lẳиɠ ɭơ vẫn không thay đổi.

Một đám người quan trọng đều đến đây, Đồ Cửu Mị vui vẻ cực kỳ, có phu nhân, có muội muội mỗi ngày bồi bên cạnh, ngày thư thuận không thể thư thuận hơn, vì muội muội rót nước, thay phu nhân đấm lưng, nhân sinh của quả thực viên mãn tột cùng.

Thấy Đồ Cửu Mị vui vẻ như vậy, Lý Trì Nguyệt đối với những vị khách không mời mà đến có bao nhiêu bất mãn đều nhịn, được rồi, ngẫu nhiên kí©h thí©ɧ một chút Đồ Thập Mị cũng không sao. Đúng vậy, thời điểm Đồ Cửu Mị tỏ vẻ tỷ muội tình thâm với Đồ Thập Mị, Lý Trì Nguyệt cũng noi nàng, đối với Lý Lăng Nguyệt tỷ muội tình thâm, mà người có du͙© vọиɠ chiếm làm của riêng mạnh mẽ như Đồ Thập Mị tất nhiên sẽ không vui.

Đồ Thập Mị kỳ thật lúc mới bắt đầu trao lại triều chính cũng không quen lắm, mặc dù còn mê luyến quyền thế, nhưng cũng không mãnh liệt như trước, trong đó cảm thấy trọng tâm cuộc sống trọng tâm bị đào rỗng càng lúc càng nhiều, làm cho nàng không biết phải theo ai, làm gì.

Lý Lăng Nguyệt biết Đồ Thập Mị từ bỏ nhϊếp chính là xuất phát từ nhiều loại suy tính, kỳ thật chỉ có một nửa tình nguyện, lấy trạng thái thân thể của Đồ Thập Mị, muốn giữ triều chính hơn mười năm vẫn có thể. Chẳng qua trong năm phần còn lại đó, cũng có phần của nàng, và sự tín nhiệm năng lực của Lý Trinh, cùng với yếu tố cảm tình do tự nuôi nấng Lý Trinh. Lý Lăng Nguyệt có thể cảm nhận được trong lòng Đồ Thập Mị không biết nên làm gì, có chút đau lòng, nàng liền lôi kéo Đồ Thập Mị tới Bình Âm huyện giải sầu, không nghĩ rằng sau khi tới Bình Âm huyện, có Cửu Mị bồi bên cạnh, còn thường xuyên cùng Trì Nguyệt đấu trí, khiến cuộc sống Đồ Thập Mị giống như tìm được lại trọng tâm, giúp nàng ấy không còn lo không có chuyện để làm. Lý Lăng Nguyệt xác định sẽ sống luôn ở Bình Âm huyện. Không bao lâu sau, Lý Minh Nguyệt cũng đến, cuộc sống lại gà bay chó sủa, mặc dù có hơi quá mức náo nhiệt, phải rời xa cung đình lẫn quyền lực, nhưng cũng an bình, Lý Lăng Nguyệt thực thích cuộc sống lúc này, thể xác và tinh thần đều được giải tỏa, thoải mái.

Hiện tại, mỗi ngày Đồ Thập Mị đều nghĩ nghiền áp Lý Trì Nguyệt như thế nào, bảo trụ tôn nghiêm Thái hoàng thái hậu của nàng. Thua, làm sao có thể chấp nhận!

Lý Minh Nguyệt ly khai kinh thành do sợ tiểu Hoàng hậu bị mình trêu chọc trước kia, nay là Thái hậu Đồ Duy Chi. Nàng đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, không hề ăn thịt nữa, vậy mà nữ nhân kia lại cứ suốt ngày chiêu nàng vào cung thị tẩm, nữ nhân kia lúc nào cũng buồn không hé răng, tưởng dễ khi dễ, không nghĩ tới mười mấy năm sau chờ con nàng lên làm Hoàng đế, bao nhiêu bản tính hung tàn hoàn toàn bại lộ, đã biết xương cốt già rồi làm sao chống lại sự ép buộc của nàng ta, nàng ta chắc chắn là cố ý, chắc chắn là đang trả thù. Sau khi kiến thức qua sự hung tàn của Đồ Duy Chi, Lý Minh Nguyệt sợ tới mức vội vàng thoát khỏi kinh thành tới Bình Âm huyện, đối với nàng mà nói, hiện tại chỉ có Bình Âm huyện là an toàn nhất.

Đương nhiên Lý Minh Nguyệt không hề muốn gặp Lý Lăng Nguyệt, ở cái tuổi này, nàng sợ nhất là già, nhưng vóc dáng của người kia so với nàng quả thật trẻ hơn không ít, mà tại sao nàng phải để ý nàng ta cơ chứ? Nàng ta cái gì mà chả mạnh hơn so với nàng? Thật tức chết nàng mà! Nếu không phải tại nữ nhân hung tàn kia, ai thèm đứng ở Bình Âm huyện xem Lý Lăng Nguyệt và Đồ Thập Mị, cùng với Lý Trì Nguyệt và Đồ Cửu Mị cả ngày ân ái, mà mấy người này thậm chí còn suốt ngày ghét bỏ chính mình, không có nàng, cuộc sống của các nàng thiếu biết bao nhiêu lạc thú a, quả thực là sinh ra trong phúc mà không biết hưởng phúc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tới sẽ là phiên ngoại của tiểu Hoàng hậu và Ngũ công chúa.

16h15_20/12/2019