Những tỳ nữ khác trong phủ Hầu gia đều là hai hoặc ba người ở cùng một phòng, nhưng Sơ Chỉ lại có phòng riêng. Không những thế, cách bài trí và đồ đạc trong phòng của nàng ta còn chỉ kém hơn phòng của Linh Lung một chút, nếu có người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là phòng của tiểu thư nào.
Nhưng kể từ khi nàng ta đắc tội Linh Lung, Sơ Chỉ đã mất đi căn phòng xinh đẹp đó, bị đưa đến phòng của hạ nhân. Các đại nha hoàn khác đều đã có người chung phòng, không còn chỗ cho nàng ta, đành phải chen chúc cùng mấy nha hoàn bình thường. Lúc này đầu gối của nàng ta đã bê bết máu, bầm tím sưng tấy, nàng ta nằm bẹp trên giường, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn. Tuy trong phòng có rất nhiều người ở, ra ra vào vào, nhưng không có ai dám hỏi nàng ta lấy một câu.
Bây giờ mọi người trong phủ đều biết Sơ Chỉ cô nương bị phu nhân chán ghét, không còn là đại tỳ nữ chỉ đứng sau chủ nhân. Muốn sống tốt trong phủ Hầu gia thì phải sáng suốt bảo vệ mình, nô tỳ mà Phu nhân không thích, sao các nàng có thể chạy đến lấy lòng, đó chẳng phải là chuyện ngu xuẩn, làm cho người ta chê cười hay sao. Huống chi, vị Sơ Chỉ cô nương này bình thường cũng quá làm ra vẻ, nhìn thấy những tiểu nha hoàn bình thường, lỗ mũi đều ở trên trán, nàng ta căn bản không thèm để mắt tới.
Vì vậy, Sơ Chỉ đau đớn rêи ɾỉ đổ mồ hôi đầm đìa trên giường, nhưng không ai đến hỏi.
Nói lại thì đó cũng là lỗi của nàng ta. Ỷ vào sự sủng ái của Hầu gia, nàng ta từ lâu đã coi mình là chủ nhân của Hầu phủ, tuy rằng tạm thời vẫn phải nhẫn nhịn dưới tay phu nhân, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta sẽ quang minh chính đại mà đứng bên cạnh Hầu gia. Vốn dĩ mọi chuyện đang phát triển theo mong muốn của nàng ta, nhưng ai ngờ tính tình phu nhân lại đột nhiên thay đổi, không còn tin tưởng nàng ta nữa, Sơ Chỉ cũng không dám đi thử — không may phu nhân thật sự phát hiện ra và tiết lộ mọi chuyện, chẳng phải nàng ta sẽ tự tìm đường chết hay sao!
Bây giờ phu nhân âm dương quái khí trừng phạt nàng ta, nàng ta cũng cắn răng chịu đựng, chờ Hầu gia về phủ, nàng ta nhất định sẽ xin Hầu gia tới làm chủ. Dù sao chỉ là nhẫn nhục nhất thời, nàng ta vẫn có thể chịu được.
Sơ Chỉ đang ở trong phòng suy nghĩ lung tung, Linh Lung hoàn toàn không thèm để ý, nàng đang bận ăn, làm sao có thể lãng phí thời gian quý báu cho một người như Sơ Chỉ. Chân đã như thế kia rồi mà còn nghĩ đến việc xoay người, nghĩ tốt quá rồi đó.
"Sơ Sương."
"Có nô tỳ ."
Khi Sơ Chỉ ở đây, nàng ta không làm gì cả, chỉ chờ được hầu hạ, như thể mình là một thiên kim tiểu thư. Những người thực sự lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống hàng ngày của Hầu phu nhân vẫn luôn là Sơ Sương và những đại nha hoàn khác, bây giờ Sơ Chỉ bị Hầu phu nhân ghét bỏ, bọn họ mới có cơ hội ra mặt. Trên thực tế, trước đây đám người Sơ Sương cũng cảm thấy không đúng, những tỳ nữ như các nàng từ nhỏ đã bị phủ Thừa tướng mua về để dạy dỗ và huấn luyện đặc biệt, sau khi xác nhận các nàng có thể hầu hạ quý nhân mới cho các nàng làm việc.
Nhưng hãy nhìn Sơ Chỉ xem, nàng ta mà giống tỳ nữ sao? Phong thái kia dáng người kia, đó chính xác một con ngựa gầy quyến rũ, chẳng khác nào tiểu thϊếp của gia đình giàu có chuyên mê hoặc chủ nhân. Sau khi tiểu thư trở thành phu nhân phủ Hầu gia, Sơ Sương cảm thấy ánh mắt Sơ Chỉ nhìn Hầu gia không đúng, nhưng nàng không dám nói với phụ nhân, phu nhân coi Sở Chỉ như tỷ muội, không cho phép bất cứ kẻ nào nói một lời không hay. Cũng may lúc này phu nhân đã tỉnh ngộ, đuổi Sơ Chỉ ra khỏi phòng. Bây giờ Sơ Chỉ sống trong phòng của hạ nhân, việc hẹn hò với hầu gia sẽ càng khó khăn hơn.
"Sơ Chỉ bây giờ thế nào?"
"Hồi bẩm phu nhân, phòng của hạ nhân lạnh lẽo khó nhịn. Nô tỳ đã hỏi nha đầu ở cùng phòng với Sơ Chỉ, nàng ta nói rằng chân của Sơ Chỉ sắp bị lạnh hỏng rồi." Vốn đã chồng chất vết thương, lại bị khí lạnh ăn mòn, hơn nữa không được xử lý và chữa trị kịp thời, sợ là sau này sẽ có đi chứng.
“Thật ư, vậy thì thật là đáng thương.” Linh Lung khẽ thở dài, “Ta và nàng đã cùng nhau lớn lên, nhìn thấy nàng như vậy vẫn khiến ta có chút không đành lòng.”
Sơ Sương vừa nghe vậy, "Phu nhân..."
“Thôi thôi, vẫn nên mời đại phu đến xem một chút, một cô nương xinh đẹp như vậy, nếu bị ta hành hạ thế này đến chết, chẳng phải sẽ khiến ta áy náy cả đời sao?” Linh Lung biểu diễn với lời kịch xuất sắc. "Đi, mời Văn đại phu ở thành đông tới."
Sơ Sương không dám phản bác, lập tức cử người đi mời Văn đại phu.
Tuy vị Văn đại phu này có y thuật xuất chúng, nhưng hắn lại tham tiền và không có y đức. Chỉ cần cho đủ tiền bạc, việc gì hắn cũng dám làm. Hắn quỳ xuống đất vái chào phu nhân, sau khi run rẩy đứng dậy, lại phát hiện vị phu nhân xinh đẹp này rất dịu dàng và dễ nói chuyện. "Văn đại phu đừng sợ, mục đích hôm nay mời ngươi tới, hẳn là hạ nhân đã nói cho ngươi rồi nhỉ?"
"Hồi bẩm phu nhân, đã nói."
"Mang lên đây."
Sơ Sương lập tức dâng lên một chiếc khay phủ gấm, Linh Lung từ từ nhấc miếng vải gấm lên, chiếc khay đầy vàng tỏa sáng rực rỡ làm chói mắt Văn đại phu. Hắn tham lam thèm khát nhìn chằm chằm những cục vàng, nuốt nước bọt nói: "Phu, phu nhân có mệnh lệnh gì, tiểu nhân, tiểu nhân dù có vượt lửa qua sông, quyết không chối từ!"
"Văn đại phu nói quá lời rồi, ta cũng chỉ là một phụ nữ trong hậu trạch, nào có việc gì khiến ngươi phải vượt lửa qua sông." Linh Lung che miệng cười duyên. "Nhưng ta có một việc nhỏ, vẫn phải nhờ Văn đại phu giúp đỡ."
“Xin phu nhân cứ nói, cứ nói.” Chỉ cần đưa tiền, việc gì hắn ta cũng dám làm.
“Bên người ta có một nha hoàn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nha hoàn này, gần đây tay chân không được sạch sẽ cho lắm, ta nhất thời tức giận, liền phạt nàng quỳ trong tuyết một lát, ai ngờ nàng ta bị khí lạnh ăn mòn, đã liên tiếp vài ngày không thể xuống giường. Ta là người quá mềm lòng, lại nhớ đến tình cảm trước kia, nên mới mời Văn đại phu y thuật xuất chúng đến xem một chút." Nói xong, Linh Lung lại thở dài buồn bã. "Văn đại phu là người rất thông minh, hẳn là hiểu rõ ý của ta, đúng không?"
Văn đại phu liên tục gật đầu, "Tiêu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu, phu nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ xử lý mọi việc gọn gàng, nhất định sẽ làm phu nhân hài lòng."
"Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi."
Sơ Sương- người có tâm tư tình tế nhất đã hiểu ý của phu nhân, ánh mắt khi nhìn Linh Lung không khỏi mang theo chút kính sợ. Trước đây phu nhân rất hiền lành và tốt bụng, có thể nói là người tốt không có nguyên tắc, nhưng bây giờ lại rất khác, chẳng lẽ tâm tư của Sơ Chỉ bị bại lộ, khiến phu nhân không vui? Những chuyện này Sơ Sương không thể hiểu hết, nàng chỉ biết sau này nhất định phải hầu hạ phu nhân cẩn thận và trung thành hơn, nếu không một khi có tâm tư khác, phu nhân sẽ không còn dễ nói chuyện như trước nữa.
Văn đại phu thăm khám cho Sơ Chỉ xong, để lại đơn thuốc và thuốc mỡ rồi vui vẻ nhận vàng rời đi. Sơ Chỉ thấy phu nhân vẫn tìm đại phu cho mình, trong lòng không khỏi yên tâm, cảm thấy có lẽ phu nhân không biết chuyện của mình với Hầu gia, hiện tại quan trọng nhất chính là phải chăm sóc đôi chân của mình trước, nếu không có cơ thể trắng nõn như sứ này, nàng ta lấy gì để giữ được trái tim của Hầu gia?
Nhưng nàng ta không thể ngờ rằng, sau khi uống thuốc và bôi thuốc mỡ của Văn đại phu, cơn đau ở chân đã nhanh chóng biến mất, nhưng hai chỗ đầu gối lại biến thành thịt nát, không những thế, nàng ta chỉ có thể đi khập khiễng, vừa bước nhanh hơn một chút đã lảo đảo, đây rõ ràng là khí lạnh xâm nhập tận xương chưa chữa khỏi!
Không, không thể như vậy! Tuyệt đối không thể như vậy! Sơ Chỉ lo lắng đến mức phát điên, nàng ta móc tiền riêng ra, lặng lẽ nhờ đại phu xem xét, đại phu lại nói nàng ta đã dùng thuốc có tác dụng quá mạnh, bây giờ còn có thể đi lại đã là may mắn, không thể trị hết!
Thuốc có tác dụng mạnh….thuốc gì có tác dụng mạnh? !
Sơ Chỉ gần như ngay lập tức nghĩ đến Văn đại phu. Văn đại phu là do phu nhân gọi đến, nói cách khác, là phu nhân muốn hại mình!
Cho dù có lừa mình dối người như thế nào, giờ đây Sơ Chỉ vẫn phải thừa nhận, phu nhân đã biết tất cả mọi thứ, phu nhân làm vậy là muốn dạy cho nàng ta một bài học, nàng ta không thể ở lại Hầu phủ này nữa! Hầu gia... Nàng ta phải đi tìm Hầu gia, nhất định phải đi tìm Hầu gia, chỉ có Hầu gia mới có thể cứu nàng!
Nhưng từ khi nàng ta chuyển đến phòng của hạ nhân, phu nhân không muốn nàng ta hầu hạ ở bên cạnh, số lần gặp Hầu gia có thể đếm trên đầu ngón tay , hiện giờ trong phủ ai cũng muốn tới giẫm nàng ta một chân, lấy đâu ra người giúp nàng ta !
Bên kia Sơ Chỉ đang vô cùng lo lắng, còn Linh Lung vẫn đang nhàn nhã tận hưởng cuộc sống xa hoa và thoải mái của mình. Ban đêm, không còn ai cho nàng thêm hương an thần, nàng ngủ quen thuộc hơn trước kia, hơn nữa bởi vì ngủ chập chờn, rất dễ dàng tỉnh lại. Đã mấy lần Vĩnh An Hầu muốn đi gặp Sơ Chỉ vào lúc nửa đêm, nhưng kết quả đều “không cẩn thận” mà đánh thức thê tử, ban ngày hắn lại phải đi làm việc, vì vậy cũng không có nhiều thời gian, dần dà, hắn đã gần một tháng không gặp Sơ Chỉ.
Ngày hôm đó, trong lòng hắn quá nhớ thương, liền giả bộ tùy ý hỏi: "Đã lâu không thấy Sơ Chỉ, vết thương của nàng ấy khỏi chưa?"
Linh Lung đang được Sơ Sương hầu hạ thay quần áo, nghe vậy, nàng cười như không cười nói: "Sao Hầu gia lại đột nhiên hỏi đến một ả nô tỳ vậy, thϊếp còn chưa nghĩ đến mà ngài đã nghĩ rồi."
Vĩnh An Hầu cười nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, trước đây hai người các nàng luôn như hình với bóng, thời gian gần đây không gặp Sở Chỉ, phu nhân đã quen chưa?"
"Có cái gì không quen chứ? Chỉ là một ả nô tỳ mà thôi, chẳng lẽ thϊếp không thể sống thiếu nàng ta sao?" Linh Lung nói với vẻ mỉa mai, nhưng sự mỉa mai này nhanh chóng tiêu tan và biến thành dáng vẻ quyến rũ. "Hầu gia, ngài không được nhắc tới người phụ nữ khác trước mặt thϊếp, cho dù là Sơ Chỉ, thϊếp cũng sẽ ghen , nàng ta còn tốt hơn so với thϊếp sao?"
Thời gian gần đây, Vĩnh An suýt chút nữa đã ném mạng vào trên người nàng, thê tử vốn dĩ xinh đẹp nhưng lại quy củ và cứng nhắc như một khúc gỗ bỗng trở nên nhiệt và quyến rũ, đương nhiên là hắn rất thích, chưa kể Linh Lung còn có dung mạo xinh đẹp tuyệt thế. Bây giờ thấy thê tử oán trách, hắn lập tức nói: “Đương nhiên là kém nàng rồi, trên đời này không ai có thể so với ái thê của ta”.
“Miệng của Hầu gia thật ngọt.” Linh Lung cười cong cong đôi mắt đẹp, “Được rồi, Hầu gia mau đi đi, đừng để chậm trễ.”
Vĩnh An Hầu vừa rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Linh Lung đã biến mất, Sơ Sương thấy tất cả những điều này chỉ cảm thấy rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn hầu hạ phu nhân rửa mặt chải đầu, càng cẩn thận tỉ mỉ hơn so với trước kia.
Phu nhân... Xem ra ngài ấy thật sự rất khác trước kia, nhìn như yêu Hầu gia sâu đậm vợ chồng kiêm điệp tình thâm, nhưng thực chất không có chút thật lòng nào. Đôi mắt kia lạnh nhạt và thờ ơ khiến người thấy phải sợ hãi...