Chương 4: Mảnh vảy rồng thứ nhất 4

Khi thế giới mới xuất hiện , bầu trời và mặt đất là một thể, chúng có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với Hoang Hải.

Nhật nguyệt luân chuyển, xa xa là các vì sao rực rỡ. Rất lâu về trước, mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều ở Hoang Hải. Khi bầu trời và mặt đất bị chia cách, Hoang Hải xuất hiện Quy Khư, tụ tập nước biển trong thiên hạ, và Long Nữ Quy Khư cũng thức dậy từ giấc ngủ sâu.

Nàng rất đa tình, nhưng cũng rất vô tình. Nàng không câu thúc hạn chế bản tính phóng túng của mình khiến nàng phải lấy tình yêu làm đồ ăn, nhưng tình yêu thì vô cùng quý giá, bởi vậy nàng chưa bao giờ được ăn no. Rồi một ngày nọ, một cô hồn không nơi nương tựa bay đến trên biển, Long nữ mơ hồ đem nó nuốt chửng, và lần đầu được nếm trải mùi vị trái ngược với "đói khát". Sau đó, nàng lại phát hiện ra linh hồn của "con người" cũng có thể là thức ăn của mình, vì thế nàng đã hoá thành chân thân là một con rồng trắng đi đến thế giới của loài người, trong lúc nhất thời, tiếng kêu than dậy trời, xác chết đầy đất.

Nhưng càng ăn nhiều, nàng càng đói, cơn đói cồn cào khiến nàng không thể tự chủ được, khiến nàng quằn quại trong Hoang Hải tạo ra sóng gió mãnh liệt, đau đớn tột cùng.

Trong sự tra tấn như vậy, nàng hoàn toàn từ bỏ việc tàn sát và cướp bóc linh hồn con người, lặng lẽ trở lại Long Cung Quy Khư, để tránh đói khát, Long Nữ lại lần nữa lựa chọn ngủ say.

Sau đó, trong giấc mơ, nàng đã đến một thế giới, ở đó nàng lớn lên như một người bình thường và nhận được tình yêu vô bờ bến của một con người.

Khi long nữ tỉnh lại khỏi giấc mộng, nàng nhận ra rằng linh hồn của con người chỉ có thể thỏa mãn cơn đói trong một thời gian ngắn, nếu nàng thực sự muốn trải nghiệm sự “thỏa mãn” thì chỉ có “tình yêu” mới là thức ăn của nàng. Khi nàng hiểu được sự thật này, những cô hồn sẽ bay đến từ trên Hoang Hải, nàng cắn nuốt bọn họ, đi đến thế giới loài người nơi họ đang ở, ở đó nàng có thể tiêu hóa các linh hồn và biến chúng thành của mình. Nếu có thể tìm thấy tình yêu trọn vẹn và thuần khiết, thì sau khi trở về Hoang Hải, nàng có thể tỉnh táo trong một thời gian dài mà không cần chìm vào giấc ngủ.

Linh hồn con người đi vào Hoang Hải đều có liên quan đến nước, Long Nữ thậm chí còn để lại một linh hồn bị chết đuối làm người hầu canh giữ Long Cung Quy Khư cho nàng khi nàng rời Hoang Hải.

Đến nay, nàng không còn nhớ mình đã ăn tình yêu của bao nhiêu người.

Nhưng ở thế giới này... Ài... Long Nữ cũng rất đau khổ. Tình yêu của Vĩnh An Hầu toát ra mùi tanh, có thể tưởng tượng rằng nó không ngon lắm, nhưng nếu không ăn, ở thế giới tiếp theo nàng thậm chí có thể quên mất mình là ai!

Quên đi, từ trước tới nay nàng không phải người thà thiếu không ẩu, nói đến đồ ăn, Long Nữ không bao giờ từ chối.

Long Nữ là con rồng duy nhất sống trong hư vô và hưởng thụ sự tồn tại vĩnh cửu trong tuyên cổ Hồng Hoang. Nàng không có người thân, không có bạn đồng hành, vì thế nàng đã dùng từ "Linh Lung" học được ở nhân gian làm tên của mình. Nàng đã nhanh chóng học được quy tắc của thế giới loài người, hơn nữa rất nghiêm túc nỗ lực vì đồ ăn.

Không có ai dạy dỗ hay hướng dẫn, Linh Lung cứ sống một cuộc sống cô đơn và hạnh phúc như thế này. Nàng không tuân theo thiên đạo, thích làm gì thì làm, ngoại trừ bản thân mình thì không đem bất cứ sinh mệnh gì vào mắt, cũng may có sự đói khát là hạn chế, mới làm nàng làm việc có một chút đúng mực, không còn cắn nuốt linh hồn một cách bừa bãi như khi lần đầu ra khỏi Hoang Hải.

Bây giờ thỉnh thoảng nàng có lén lút ăn thêm vài linh hồn, thiên địa cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Vẻ ngoài xinh đẹp là do ông trời ban tặng hoặc do di truyền, nhưng nhan sắc xinh đẹp cần phải được nâng niu, ngay cả Linh Lung cũng chưa gặp qua vài người phụ nữ sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt vẫn có thể giữ được vẻ ngoài mềm mại, quyến rũ. Vẻ đẹp của nàng đến từ chính bản thân mình, bởi vì nàng là con rồng đẹp nhất, nàng có thể trẻ trung và xinh đẹp mãi mãi mà không cần giữ gìn hay bảo dưỡng, con người làm sao có thể so được với nàng?

Vì vậy, Sơ Chỉ bị bỏ rơi hơn một tháng, khi gặp lại nàng ta, Linh Lung suýt chút nữa đã không nhận ra.

Làn da mịn màng và tư thế vô ưu vô lo chỉ có được trong cuộc sống xa hoa. Sơ Chỉ chỉ là một người hầu bị phu nhân ghét bỏ, mọi người trong hầu phủ đều biết ý của phu nhân, biết nàng ta không được phu nhân ưa thích, sẽ chẳng ai xem trọng nàng ta, ngày thường bị mọi người xa lánh bắt nạt chỉ là chuyện nhỏ, quần áo trang sức đắt tiền đều bị cướp đi mới là vấn đề lớn. Không có son phấn do phu nhân tặng, mất đi bội ngọc minh loan, cộng thêm mấy chục ngày không được gặp Hầu gia, trong lòng lại vì bất an mà miên man suy nghĩ khiến nàng ta trở nên tiều tụy già nua, cùng nô tỳ mị thái tràn lan một tháng trước khác nhau như hai người.

Nguyên chủ thật sự coi người nô tỳ lớn lên cùng mình này như tỷ muội, bất cứ bộ quần áo đẹp nào nguyên chủ có, nàng đều nhớ chuẩn bị một bộ cho Sơ Chỉ, ngay cả cha mẹ nguyên chủ cũng rất coi trọng Sơ Chỉ, cho Sơ Chỉ đi theo hồi môn, nhưng ai biết lại khiến cho con gái mất đi tính mạng thậm chí cả linh hồn cũng không còn, không biết hai vợ chồng kia sẽ phản ứng ra sao nếu biết sự thật.

"Phu nhân! Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin phu nhân để nô tỳ trở về hầu hạ ngài! Phu nhân!" Sơ Chỉ vừa bước vào liền phủ phục xuống mặt đất, tư thế cực kỳ thấp, nàng ta bây giờ không còn cách nào khác, những nha hoàn cùng phòng nhìn nàng ta rất kỹ, muốn nửa đêm lẻn ra ngoài tìm Hầu gia sao? Không thể nào, ngay cả một ngày ba bữa của nàng ta cũng bị quấy rối, hoặc là vô tình đυ.ng phải nàng ta làm đổ, hoặc là nhìn thấy bụi bẩn và lá cây trong đó, mấy ngày nay Sơ Chỉ không hề được sống thoải mái.

Nàng ta cũng thực sự rất tuyệt vọng, mặc dù trở về với phu nhân cũng sẽ bị tra tấn, nhưng ít nhất nàng ta còn có cơ hội gặp Hầu gia, giờ phút này ngoại trừ Hầu gia, còn có ai có thể cứu nàng? Hiện tại, nàng ta chỉ mong phu nhân còn nhớ lại chút tình bạn xưa, nhìn thái độ hèn mọn này mà mềm lòng mà tha thứ cho nàng ta.

"Biết sai rồi." Linh Lung kinh ngạc mở to đôi mắt hạnh. "Vậy nói cho ta biết, ngươi sai ở chỗ nào?"

Sơ Chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên: “Lỗi của nô tỳ là không nên tay chân không sạch sẽ mà lấy trộm ngọc bội của phu nhân, cũng không nên hầu hạ phu nhân không tốt, suýt chút nữa làm phu nhân bị bỏng vì trà nóng, lại càng không nên giảo biện mình vô tội…"

“Tốt lắm, tốt lắm.” Linh Lung cảm động đặt chiếc bánh ngọt trong tay xuống, tự mình đứng dậy, cúi người đỡ Sơ Chỉ lên, đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng và vui mừng. "Ngươi và ta lớn lên cùng nhau, trong lòng ta coi ngươi như tỷ muội. Nếu ngươi biết hối cải, sao ta lại nỡ lòng để ngươi rời xa? Thế này là được rồi, ngươi đã nhận lỗi với ta, ta không còn giận nữa, sau này chúng ta vẫn là tỷ muội như trước, cùng nhau chia sẻ mọi chuyện, có được không?"

Sơ Chỉ rơi vào tương lai tốt đẹp do Linh Lung mô tả, đang định gật đầu đồng ý, lại đột nhiên phát hiện phu nhân không cười. Ngay lập tức nàng ta toát mồ hôi lạnh, lại vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Nô tỳ xuất thân thấp hèn, lại chỉ là một nha hoàn, làm sao có thể làm tỷ muội của ngài! Chỉ xin ân điển của phu nhân, để nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh người làm một chút việc, nô tỳ đã cảm thấy mỹ mãn."

Linh Lung lại cười rộ lên: "Ngươi nha, thật là, nếu ngươi yêu cầu như vậy, nếu như ta không đáp ứng, xem ra quá bất cận nhân tình."

Nàng đưa tay ra nói với Sơ Sương: "Nước phượng tiên hoa ta bảo ngươi chuẩn bị có chưa?"

"Hồi bẩm phu nhân, được rồi, nô tỳ lập tức đi lấy."

Sơ Chỉ đứng dậy đi sang một bên, để tỏ ra hèn mọn, còn hơi khom người xuống. Ánh mắt của nàng ta không khỏi bị thu hút bởi đôi tay mà Linh Lung đang duỗi ra, đó đôi tay như thế nào à, trắng nõn và thon thả, mềm mại như chồi non mới bóc, không chút tì vết, lại được hàng ngày sống trong nhung lụa, khiến cho trên tay nàng không có một vết chai nhỏ. Móng tay được cắt tỉa tròn và gọn gàng, không giống như Sơ Chỉ, bởi vì luôn phải làm việc, một khi móng tay dài ra, sẽ bám đầy bụi bặm.

Nàng ta cũng đã từng có những ngón tay thon thả, nhuộm màu, nhưng giờ đây đôi bàn tay đã già nua, nhăn nheo với những vết chai sần sùi, do thường xuyên phải làm việc nặng nhọc nên thậm chí còn hơi biến dạng.

Sơ Sương lấy nước phượng tiên hoa tới, cẩn thận nhuộm móng tay cho Linh Lung, vừa nhuộm xong một tay thì Sơ Tuyết vào báo rằng Hầu gia đã trở về.

Linh Lung nhận thấy được niềm vui không thể che giấu của Sơ Chỉ thoáng hiện lên trong phút chốc, trong lòng âm thầm bật cười, nàng ta cho rằng đây là cơ hội của mình sao? Không, đây là địa ngục của nàng ta.

Gần đây Vĩnh An Hầu đang bị thê tử sau khi biến hoá mê đến thần hồn điên đảo, ngay khi công việc hàng ngày vừa kết thúc, hắn không uống rượu hay làm thơ với đồng liêu mà vội vã về nhà, bị mọi người cười nhạo, hắn cũng không quan tâm. Những con chó độc thân kia làm sao biết được cảm giác thê tử mềm mại quyến rũ trong vòng tay là như thế nào, trời lạnh thế này mà còn tụng kinh xả nước thật là ngu ngốc.

Về ôm thê tử điên loan đảo phượng tận hưởng niềm vui cá nước chẳng phải tốt hơn là ra ngoài hóng gió lạnh hay sao?

Hắn vừa vào cửa, thân hình cao lớn như mang theo một luồng gió lạnh. Linh Lung không ngẩng đầu lên, nàng chưa bao giờ làm điều gì hiền huệ trước mặt Vĩnh An Hầu, nguyên chủ thì đủ hiền huệ, nhưng đáng tiếc Vĩnh An Hầu không thích, hắn bị Sơ Chỉ câu đi, còn không phải do khí chất ngựa gầy kia sao.

Nhưng ngựa gầy dù sao cũng chỉ là ngựa gầy, không thể đặt lên mặt bàn, sao có thể so sánh được với vẻ đẹp diễm lệ khuynh quốc khuynh thành.

Đối với Linh Lung, nam nhân và nữ nhân không có gì khác nhau, chỉ là Vĩnh An Hầu đã được nàng chọn làm đồ ăn, vì vậy nàng cho phép hắn kéo dài hơi tàn thêm một chút. Nàng thích vẻ ngoài tuấn tú và thân hình cường tráng của hắn, cho nên phải duy trì nó cho đến khi nàng ăn luôn hắn mới thôi. Về phần Sơ Chỉ, nàng không ăn, nên giống như một con mèo khi bắt được chuột, tận tình trêu đùa, hành hạ nó cho đến chết.

Nhìn thấy Vĩnh An Hầu vẫy Sơ Sương đi, ngồi xuống trước mặt Linh Lung và tiếp nhận chiếc bút lông nhỏ được nhúng vào nước phượng tiên hoa trong tay Sơ Sương, Linh lung cười nhạo: "Hầu gia thật có nhã hứng, thế nào, những thứ của phụ nữ này, ngài cũng thích sao?"

“Niềm vui chốn khuê phòng, ta có thể vui vẻ chịu đựng” Vĩnh An Hầu không thèm để ý nàng châm chọc, ngược lại cảm thấy thê tử như vậy có một loại đáng yêu khác. Đôi tay này của hắn đã từng cầm kiếm, từng ra chiến trường và gϊếŧ kẻ thù, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta làm một việc tỉ mỉ như vậy. Linh Lung hơi híp mắt, "Thật là xấu, đi ra, để Sơ Sương làm."

Sơ Sương đang định đi qua, lại bị Vĩnh An hầu lườm một cái đuổi trở về. Biểu cảm hung ác đối với nha hoàn này khi đến trước mặt Linh Lung lại biến thành lấy lòng, "Đừng giận đừng giận, để vi phu làm thêm một chút."

Đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn này giống như miếng đậu hũ non mềm trong tay hắn, trên giường hắn thường xuyên cầm đôi bàn tay nhỏ bé này để liếʍ hôn gặm cắn, bây giờ có thể dễ dàng thưởng thức, sao có thể bằng lòng buông tay.

"Được." Linh Lung cũng rất dễ nói chuyện. "Vậy lát nữa thϊếp cũng nhuộm cho Hầu gia."

Vĩnh An Hầu: "..."