Chương 2: Mảnh vảy rồng thứ nhất 2

Linh Lung rất thích tuyết, bởi vì ở Hoang Hải chưa bao giờ có tuyết rơi. Nhưng so với tuyết, nàng vẫn thích bắt người khác quỳ trong tuyết hơn.

Sơ Chỉ run rẩy dâng cho nàng tách trà, nhưng Linh Lung chưa tiếp được, chiếc tách trà lưu li đã rơi xuống đất và vỡ tan. Nàng khẽ nhíu mày, Sơ Chỉ vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân, xin thứ lỗi, nô tỳ không cố ý ..."

"dù cố ý, hay là không cố ý, trà nóng thế này, ngươi cầm không vững, có phải trong lòng ngươi còn hận ta, muốn hủy tay của ta?"

“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám ——”

"Ra ngoài quỳ đi, chưa có sự cho phép của ta, không được đứng dậy."

Lại phải quỳ?!

Còn tưởng rằng đã tránh thoát được một kiếp Sơ Chỉ ngây ngây cả người. Hôm qua nàng ta đã quỳ rất lâu, sau khi trở về đầu gối tím tái, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, chính vì vậy mà vừa rồi mới đứng không vững làm rơi vỡ chén trà. "Phu nhân……"

"Thế nào? Cảm thấy tủi thân sao?" Linh Lung nhẹ nhàng hỏi. "Bên ngoài trời rất lạnh, nếu không muốn ra ngoài quỳ, quỳ trong phòng cũng được."

Trước đây Sơ Chỉ và nguyên chủ thân thiết như hai chị em, nàng ta hoàn toàn không hiểu tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà phu nhân đã thay đổi thái độ hoàn toàn, chẳng lẽ phu nhân đã biết chuyện? Trong lòng nàng ta vừa kinh hãi vừa bối rối, bởi nàng ta hiểu rõ rằng với xuất thân của mình, nếu thật sự phải lựa chọn, nàng ta sẽ là người đầu tiên hy sinh.

Linh Lung chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, vừa cảm thấy mình và Vĩnh An Hầu là lưỡng tình tương duyệt, nhưng nàng ta cũng biết mình không dám để cho Hầu phu nhân biết, Sơ Chỉ muốn có được tất cả những điều tốt đẹp, nhưng lại không muốn gánh một chút mạo hiểm nào, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế chứ.

Nhìn dáng vẻ của Sơ Chỉ, hẳn là nàng ta muốn quỳ trong phòng, nhưng Linh Lung lại nhếch cằm: "Cứ quỳ ở đây đi, không cần đi đâu xa."

Dưới chân Sơ Chỉ là những mảnh chén lưu li vỡ, nếu nàng thật sự quỳ xuống... "Phu nhân, xin tha tội, phu nhân xin hãy niệm tình nô tỳ đã cùng ngài lớn lên, hầu hạ ngài, xin thứ lỗi cho nô tỳ! Hôm qua nô tỳ đã quỳ rất lâu, còn không có —— "

"Sơ Chỉ." Linh Lung thở dài, "Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta sao? Thôi vậy, có lẽ tâm của ngươi quá lớn, ngôi miếu nhỏ này của ta đã không chứa nổi vị đại Bồ tát như ngươi. Nếu đã không muốn quỳ, thì ngươi cũng đừng hầu hạ ở bên cạnh ta nữa."

Sơ Chỉ vừa nghe thế, điều này sao có thể được! Nàng ta là vì ở bên cạnh phu nhân mới có thể tiếp cận Hầu gia, nếu rời xa phu nhân, chẳng phải mười ngày nửa tháng cũng không gặp được Hầu gia sao? Nàng ta cắn môi không nói gì, chỉ rêи ɾỉ một tiếng khi quỳ xuống đống mảnh vụn. Mặc dù là ngày đông lạnh giá, nhưng trong phòng ấm áp, thị nữ cũng không mặc nhiều quần áo, quỳ xuống thật sự rất đau, một lúc sau, đầu gối Sơ Chỉ đã nhuốm máu đỏ, nhưng thân thể yếu ớt run rẩy không chịu ngã xuống.

Kiên trì vì tình yêu, thật là cảm động.

Linh Lung còn cảm thấy chưa đủ nhục nhã, vừa ăn bánh ngọt vừa nói: "Chẳng qua ta là người mềm lòng, nếu là đặt ở nhà người khác, nô tỳ như ngươi, nếu không bị đánh chết cũng phải bị bán ra ngoài. Tay chân không sạch sẽ, chuyện gì cũng không chu đáo. Trước đây ta đã quá nuông chiều ngươi. Sau này ngươi phải tự kiểm điểm lại, đừng lại làm ta không vui nữa."

“…Vâng.” Sơ Chỉ đổ mồ hôi đầm đìa, nàng ta thật sự không biết tại sao phu nhân lại đột nhiên thay đổi tính tình, đặc biệt là thái độ đối với nàng ta. Trước đây nàng ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, những người hầu khác nhìn thấy nàng ta đều phải cung cung kính kính gọi một tiếng Sơ Chỉ cô nương, nàng ta sống trong phủ thừa tướng như một vị tiểu thư, phu nhân có gì cũng sẽ chia cho nàng ta, cho dù gả tới hầu phủ, nàng ta cũng được người hầu hạ, nào đã từng thật sự đi hầu hạ phu nhân.

Chẳng lẽ phu nhân đã biết? !

Nghĩ đến khả năng này, trái tim của Sơ Chỉ bỏ lỡ một nhịp. Nàng ta cúi đầu, lộ vẻ hoảng sợ, nếu phu nhân biết, sẽ giải thích được tại sao lại đối xử với mình như vậy. Nhưng theo tính cách của phu nhân, cho dù biết cũng sẽ nhẫn nhịn, nếu không thì cũng là gây náo loạn với Hầu gia, chắc chắn sẽ không để yên cho Hầu gia mà âm thầm trừng phạt mình!

Sơ Chỉ biết Hầu phu nhân quá rõ, bọn họ lớn lên cùng nhau, nàng ta xuất thân không tốt, bị cha mẹ trọng nam khinh nữ bán cho mẹ mìn, sau khi được vào phủ thừa tướng, nàng ta tìm mọi cách khiến tiểu thư nghe lời mình, có thể nói Hầu phu nhân là con rối trong tay luôn hết lòng tin tưởng nàng ta. Lão phu nhân cũng vì thấy nàng ta tri kỉ hiểu chuyện nên mới yên tâm giao con gái cho nàng ta chăm sóc, còn rất coi trọng nàng ta. Sơ Chỉ tuy mang tiếng là nhà hoàn, nhưng ở phủ thừa tướng nàng ta cũng được coi một nửa chủ tử.

Khi tiểu thư trở thành phu nhân, nàng ta cũng làm nha hoàn hồi môn đi theo, không có lão gia và phu nhân, tiểu thư càng thêm ỷ lại nàng ta, nghe lời nàng ta trong mọi việc, điều này cũng tạo điều kiện cho Sơ Chỉ có thể lén lút gặp mặt Vĩnh An Hầu. Mỗi khi Hầu phu nhân chìm vào ngủ, nàng ta đều lặng lẽ vào phòng của phu thê họ và mời Hầu gia đến bên người mình. Hầu phu nhân hít phải hương an thần được thêm vào thuốc mê sẽ ngủ say suốt đêm.

Nhưng tất cả đã thay đổi từ vài ngày trước, đầu tiên là phu nhân không cho nàng ta thắp hương an thần, sau đó lợi dụng lúc Hầu gia không có mặt trong phủ mà lạnh lùng trách phạt nàng ta, người hầu của Hầu phủ đều nâng cao dẫm thấp, sau khi nàng ta bị trừng phạt, khi gặp nàng ta, bọn họ đến tiếng cô nương đều không gọi, thế mà họ dám gọi thẳng tên của nàng ta!

Linh Lung tùy ý để Sơ Chỉ suy nghĩ lung tung, nàng thích đùa giỡn với tình cảm của người khác như thế này, nhìn thấy đối phương lo lắng và hãi hùng mà không có được câu trả lời, loại cảm giác này thật là tuyệt vời! Đặc biệt là đối với loại người ích kỷ lấy oán trả ơn như Sơ Chỉ, hương vị của linh hồn không hề ngọt ngào chút nào.

Con người là những sinh vật nhỏ bé, không có giá trị.

Nhưng mà rất ngon, đây cũng là ưu điểm duy nhất của họ.

Ai bảo bọn họ là đồ ăn duy nhất của nàng đâu, nếu không, làm sao Linh Lung có thể làm mình chịu thiệt thòi mà lá mặt lá trái với con người chứ. tình cảm của nàng đối với con người cũng giống như con người đối với những sinh vật khác, con người ăn thịt những sinh vật khác, còn nàng ăn linh hồn con người, đây không phải là cái gọi là chuỗi thức ăn sao? Chỉ là nàng đứng đầu chuỗi thức ăn thôi.

Sơ Chỉ đang sống trong nhung lụa, làm sao chịu nổi sự trừng phạt như vậy, hôm qua quỳ hai canh giờ đã khổ lắm rồi, thế mà hôm nay lại phải quỳ, còn quỳ trên những mảnh lưu li sắc nhọn. Đầu gối của nàng ta đã đau không chịu nổi, nếu như chân bị què, nàng ta nào còn mặt mũi gặp Hầu gia?

Hôm qua, để Hầu gia nhìn thấy bộ dạng khuất nhục như thế của mình, trong lòng Sơ Chỉ đã oán hận Linh Lung. Nàng ta luôn tự ti với thân phận tỳ nữ của mình, ở trước mặt Vĩnh An Hầu, luôn tỏ ra mình dịu dàng nhu nhược tri thư đạt lí, Hầu gia từng nói nàng ta có khí chất xuất chúng, không thua gì phu nhân, nhưng hôm qua hắn đã nhìn thấy trò hề như vậy, thậm chí nàng ta vì thoát thân lại còn cúi thấp người đến vậy để trốn tránh!

Những nô tỳ đều ở xung quanh, vì để không làm sai nhân thiết, Linh Lung chỉ ăn hết nửa đĩa điểm tâm rồi dừng lại. Những thứ này chỉ có thể cho nàng nếm được hương vị, mà không thể giúp nàng no bụng. Nàng vỗ vỗ vụn bánh trên tay, tùy ý dùng khăn tay lau đi, thuận miệng hỏi: "buổi sáng Hầu gia ra ngoài, đã nói khi nào trở về?"

"Hồi bẩm phu nhân, Hầu gia đã dặn phu nhân không cần chờ ngài ấy cùng ăn cơm trưa, ngài ấy có thể sẽ không kịp trở về."

“Ồ.” nàng cũng chẳng muốn ăn cùng hắn, lúc nào cũng luôn phải chú ý dáng vẻ quy củ, ăn có mỗi bữa cơm thôi cũng khiến nàng khó tiêu. "Vậy truyền cơm trưa đi."

Các tỳ nữ vội vàng đáp ứng, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, mấy ngày nay khẩu vị của phu nhân có chút quá tốt, chẳng lẽ... là thân thể có dấu hiệu gì, liệu có nên bẩm báo Hầu gia, thỉnh thái y tới xem một chút không?

Lại nói, phu nhân và Hầu gia cũng đã thành hôn được một năm, nếu có tin tức gì, kỳ thực cũng đến đúng lúc.

Nếu Linh Lung biết họ đang nghĩ gì nhất định sẽ cười thành tiếng, đâu phải nàng mang thai, nàng chỉ đói thôi. Chẳng qua là có ăn còn hơn không, nhất thời không dừng được miệng. Nàng thực sự sợ rằng mình không thể kiềm chế được bản thân mà ăn thịt tất cả mọi người. Nói đến chuyện phu thê đôn luân, chuyện này nàng có làm, Long tính bổn da^ʍ, mà nàng lại không có tư tưởng giữ gìn trinh tiết hay tam tòng tứ đức giống như con người, tuy rằng Vĩnh An Hầu làm những chuyện không phải con người nhưng hắn thực sự rất đẹp trai, thân thể lại cao lớn cường tráng, chuyện giường chiếu cũng rất có tình thú, Linh Lung muốn có tình yêu của hắn, đương nhiên sẽ không để hắn ta chết dễ dàng.

Chỉ là tình yêu của một người như vậy không quá ngon, vẫn không khiến nàng cảm thấy no.

Lần cuối cùng nàng được no bụng là khi nào nhỉ? À ... Linh Lung nhấp một ngụm súp gà thơm ngon. Chắc hẳn đó đã là chuyện của hàng trăm năm trước. Hoang Hải vẫn luôn không có ai đến, còn nàng thì chìm vào giấc ngủ say. Trước đó, nàng đã được ăn một bữa ngon lành.

Tình yêu của người đó... trong sáng, viên mãn, phòng phú và ngọt ngào, đáng giá hàng trăm linh hồn.

Đáng tiếc, tình yêu quý giá khó có được, vì vậy nàng chỉ còn cách hạ thấp tiêu chuẩn mà chọn, nếu không, Vĩnh An Hầu cùng lắm chỉ là một công cụ tiết dục của nàng, sao có thể khiến nàng lãng phí thời gian trên người hắn.

Ling Lung rất đa tình, nàng thường bị mê hoặc bởi những người nam nhân anh tuấn hoặc nữ nhân xinh đẹp, khi nàng có được tình yêu của họ, nàng sẽ là người tình hoàn mỹ nhất, nhưng khi rời khỏi thế giới này, nàng sẽ lại đi tìm kiếm người tình tiếp theo.

So với sự tồn tại vĩnh cửu, yêu một người lâu dài là điều quá khó đối với nàng.

Vì vậy, nàng cũng không quá coi trọng những sinh mệnh ngắn ngủi nhỏ yếu, chẳng hạn như Sơ Chỉ lúc này, nàng ta đang quỳ trên những mảnh chén vỡ trông vô cùng đáng thương và thê thảm, nhưng Linh Lung vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ. Nàng chống cằm, vừa ăn cơm vừa thưởng thức dáng vẻ lung lay sắp đổ nhưng vẫn xinh đẹp của Sơ Chỉ. Quỳ mà vẫn có thể uyển chuyển quyến rũ như vậy, nguyên chủ nhìn không thấy thì thôi, nhưng mẫu thân của nguyên chủ cũng không nhìn thấy, lại để cho một nha hoàn có dáng vẻ của ngựa gầy kiều diễm như vậy đi theo hồi môn.

Cũng khó trách bà lại nuôi dạy ra một cô con gái ngây thơ như Hầu phu nhân.

Sơ Chỉ kiên trì lâu như vậy, là bởi vì hi vọng có thể đợi đến lúc Hầu gia trở về, đâu biết được nàng ta đã quỳ đến ngất đi, Vĩnh An Hầu cũng chưa trở lại phủ. Chờ đến lúc nàng ta ngất đi, Linh Lung bảo gia đinh nâng nàng ta trở lại phòng của hạ nhân, cũng không gọi đại phu— đùa cái gì vậy, một tỳ nữ tham lam cũng xứng mời đại phu xem bệnh sao?

Nếu như ông trời muốn nàng ta sống, vậy nàng ta đương nhiên sẽ không chết, nhưng cho dù nàng ta có bị hành hạ đến chết, cũng chẳng sao. Con người luôn thích hành hạ những sinh vật yếu hơn họ. Vài ngày trước, Linh Lung còn nhìn thấy cháu trai của người đầu bếp nữ trong phủ ngồi xổm ở góc tường dùng nước sôi dội lên tổ kiến, đàn kiến kia thật vất vả mới tích cóp đủ lương thực cho mùa đông, kết quả chúng đều bị luộc chín. Bởi vì vào mùa đông chúng bất động, khi đổ nước nóng vào lỗ, xác kiến

nổi lên chỉ khẽ rung rinh rồi im bặt.

Hôm qua phòng bếp làm món ngỗng, loại ngỗng này không dễ nuôi, phải nhét thức ăn vào miệng khi nó còn sống, nhồi liên tục rồi nhốt lại cho khỏi nắng, không cho nó di chuyển lung tung, như vậy thịt ngỗng mới mềm và ngon.

Con người ăn thịt động vật, nàng ăn thịt con người, điều này có g

ì sai?