Chương 7

Mỗi lần tên tiểu thái giám này khóc đều là nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn bày tỏ tình cảm nội tâm của hắn cực kì rõ ràng đúng chỗ, nhưng Vệ Kiến Sâm lại không có hứng thú vui đùa, kỳ thật hắn... cũng có chút không biết chính mình muốn làm thế nào. Tất cả mọi chuyện thay đổi quá đột ngột, từ lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ đến bây giờ, hắn cũng không rõ trong lòng mình muốn điều gì nhất.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là một thánh nhân, nhưng cho dù vậy cũng chưa từng nghĩ mình lại không có đạo đức như thế, không có chút bài xích đối với việc làʍ t̠ìиɦ cùng với con trai ruột, hắn không khỏi thử nghĩ, nếu đổi lại là hắn và tiên hoàng đã qua đời... Toàn thân Vệ Kiến Sâm cứng đờ, phần lưng lập tức thấm mồ hôi lạnh, chỉ mới nghĩ một chút đã cảm thấy muốn nôn.

"Trời ạ, thật ghê tởm." Hắn nôn khan vài tiếng, lẩm bẩm nói, che miệng dùng sức ho, mau chóng hủy diệt những hình ảnh khủng bố trong đầu, cũng rất xấu hổ đối với sự bất kính của mình.

Tiểu thái giám nháy mắt hóa đá, hắn trừng lớn hai mắt, đè lên l*иg ngực co rút đau đớn, giống như tùy thời có thể ngã xuống đất ngất đi: "Chủ tử, có phải nô tài đã làm ngài ghê tởm không?"

Vệ Kiến Sâm lấy lại tinh thần, thấy cái bộ dạng muốn chết không muốn sống của hắn liền lắp bắp kinh hãi, ôn hòa an ủi: "Không phải, là do trẫm tức ngực, ngươi đi lấy cho trẫm chút mơ chua lại đây."

Mới nghe thấy hai chữ "mơ chua", tiểu thái giám đã cảm thấy hàm răng tê rần, hận không thể nhặt một cục đá lên cắn. Nửa tháng này, không biết tại sao chủ tử lại vô cùng thích đồ chua, hắn nhìn chủ tử mỗi ngày đều ôm bình mơ chua không rời, cứ tưởng tay nghề của nhóm đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng tăng tiến, thèm ăn nên ăn thử một viên, kết quả mấy ngày sau ăn cái gì cũng không có vị. Đầu bếp rất tủi thân, nói là do chủ tử bảo ông làm như vậy, càng chua càng tốt, bằng không thì không ngon.

"Tức ngực sao lại muốn nôn chứ? Gần đây chủ tử càng ăn càng chua." Tiểu thái giám buồn bực tự nói một mình, hắn đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, trước khi rời đi còn không mang cây dù và chén trà tới, trong miệng lải nhải liên tục, không có một giây yên tĩnh: "Không thể suy nghĩ, không thể suy nghĩ, ai da... Cái mệnh của ta thật là khổ."

Tiếng bước chân rời xa, Vệ Kiến Sâm lại lần nữa lâm vào tâm sự, chung quanh tĩnh lặng không tiếng động. Hắn nhẹ ngẩng cổ, mỗi một lần hô hấp đều mang theo mùi hoa nồng đậm, làm hắn nghĩ đến chuyện lúc nhỏ Vệ Du Dương vì hắn mà trồng hoa.

Nhớ lại, có lẽ không phải là không có chút dấu hiệu nào. Từ nhỏ Vệ Du Dương đã ỷ lại hắn, có du͙© vọиɠ chiếm hữu không nhỏ với hắn, bé con nho nhỏ, đa số mọi chuyện đều là muốn khiến cho hắn vui vẻ, mỗi khi có đồ chơi mới lại đều hỏi hắn có thích hay không. Khi đó mẫu thân của nó vẫn còn sống, nhưng nó lại không thân cận với nàng, cũng không thích chơi đùa giống như những đứa trẻ khác, tính cách trầm tĩnh, chỉ có ở trước mặt hắn mới có thể làm nũng.

Hắn còn nhớ mang máng, mỗi khi đến buổi tối, hắn muốn ngủ cùng một phòng với thê tử thì đứa nhỏ này cứ luôn lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng nếu hắn không ôm nó vào trong phòng thì nó sẽ kéo, giường nhỏ tới ngủ ở trước cửa phòng không ồn cũng không quậy. Trước kia thân thể của Vệ Du Dương cũng không khỏe như bây giờ, Vệ Kiến Sâm rất sợ nó sẽ bị cảm lạnh, hận không thể nhét tiểu tổ tông này vào trong túi áo, thế là mỗi lần đều để cho nó thực hiện được ý muốn, cuối cùng nó vẫn sẽ nằm ở giữa hai người lớn.

Bảy năm trước, thê tử của hắn mất vì bệnh, Vệ Du Dương mới mười một tuổi. Ngày này trời mưa rất lớn, Vệ Kiến Sâm ngồi im trong phòng một đêm, hắn bỗng nhiên có cảm giác không nơi nương tựa, cho đến khi có một khuôn mặt nhỏ dung hợp giữa hắn và thê tử của hắn xuất hiện, trong tay ôm một chậu hoa nhỏ, non nớt nói với hắn: "Đừng sợ, cha còn có con. Con sẽ mãi ở đây, không rời đi."

Sau đó, hắn ôm con trai khóc đến tê tâm phế liệt.

Cho dù thế nào thì Vệ Kiến Sâm cũng không nghĩ tới, sau ba năm Vệ Du Dương dùng trăm phương nghìn kế dọn vào ở trong tẩm cung của hắn thì y đã thay đổi, trở nên không thích hắn tiếp cận, trở nên yên lặng quái gở, sau đó thì nói phải đi. Đứa nhỏ này, sau ngày nọ vài năm thì kiên trì muốn xuất chinh.

Vệ Kiến Sâm có khuyên răn quở trách như thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể tự mình mặc áo giáp vào cho y, một đường đưa đến cửa thành, nhìn theo hắn cưỡi trên chiến mã đi càng lúc càng xa. Trong đội ngũ, thiếu niên tuấn mỹ, phấn chấn oai hùng, phóng ngựa rong ruổi, không có chút nào muốn quay đầu lại.

Đại quân mênh mông cuồn cuộn và lá cờ tung bay trong màn mưa đi xa, cảnh tượng kia làm mắt Vệ Kiến Sâm phát đau, mỗi lần nhớ tới đều vô cùng rõ ràng, sau khi tỉnh lại hai má đều ướŧ áŧ. Sau khi hắn hồi cung, trong lúc nhất thời không biết mình suy nghĩ cái gì, không tiếng động cười cười, giữa khe hở ngón tay lại tràn đầy nước mắt.

Cơn đau nặng nề không có dấu hiệu, xâm nhập vào trong tim gan, thì ra vẫn sẽ có thể làm cho hắn khóc không ra tiếng.

Ngày đó lại là một ngày mưa to.

...

"Chủ tử, cho ngài." Tiểu thái giám ôm bình trở lại, đưa cho Vệ Kiến Sâm, ngửi được mùi chua làm cho hắn khóc không ra nước mắt. Hắn khẳng định từ nay về sau mơ chua sẽ trở thành nhược điểm của hắn.

Hắn thống khổ, nhưng Vệ Kiến Sâm lại cực kì yêu thích, cơ hồ là gấp không chờ nổi là tiếp nhận bình nhỏ, lấy một viên ra ném vào trong miệng, ngay sau đó mùi chua ngọt tản ra làm cho hắn có cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả, hắn liền ăn liên tục vài viên, giương mắt lên lập tức thấy được tiểu thái giám đang kinh ngạc há miệng.

"Sao vậy? Muốn ăn?" Từ trước giờ Vệ Kiến Sâm đối đãi với người khác đều vô cùng hào phóng ôn hòa, hắn đẩy cái bình qua, động tác này lập tức dọa hỏng tiểu thái giám, hắn ta vội vàng phe phẩy tay: "Cảm ơn chủ tử, ngài cứ giữ lại mà ăn đi ạ, không nhiều lắm đâu, đừng để cho nô tài phung phí, nô tài không đói bụng, cũng không khát."